Bảy giờ bốn mươi phút: "Phòng ăn nhỏ của giáo viên" ở cuối hành lang đã được thu dọn sạch sẽ từ lâu, Triệu Ý lượn quanh một vòng rồi lại chui vào phòng bếp.
Thạch Đầu đang rửa chén, cả hành lang ngoài hắn ra thì không có nửa bóng người.
Đến lúc này Triệu Ý mới cảm thấy cậu làm giáo viên có vẻ không được xứng chức cho lắm.
"Anh Triệu dậy rồi ạ!" Thạch Đầu úp xong chén bát đã rửa, xoa xoa hai tay đã rửa sạch lên quần, nhìn Triệu Ý cười vui vẻ.
Đứa bé này rất thích cười, nơi này giống như có một tảng đá (Thạch Đầu) vĩnh viễn không biết buồn.
Mỗi lần thấy Triệu Ý đứa bé này đều cười rất chân thành.
Hơi ngốc ngốc, nhưng rất dễ thương.
"Ừ." Triệu Ý đi vào trong bếp, ngó trái ngó phải: "Còn gì ăn không?"
"Còn, anh Sơn có để phần anh đấy."
Thạch Đầu lấy một cái bát sạch, mở nắp nồi múc một bát cháo hoa, lại lấy từ chõ hấp ra mấy cái bánh bao và một bát khoai tây thái sợi nhỏ, bày từng món từng món lên bàn.
"Anh Sơn để phần cơm cho anh mà Trần Diệu, Nghiêm Thắng không nói gì sao?" Triệu Ý sờ mép bàn, thấy dính dính nhưng cậu vẫn dựa vào bàn, cong môi cười.
Thạch Đá mờ mịt nhìn cậu, hỏi: "Nói gì cơ?"
Quả nhiên là ngốc mà!
"Không có gì." Triệu Ý cười, vươn tay nhặt một sợi khoai tây trong bát lên, bỏ vào miệng nhai nhai.
"Ui, anh Triệu, anh đừng dùng tay bốc thức ăn, không sạch đâu, để em lấy đũa cho anh."
Triệu Ý cầm đũa, một tay bưng bát cháo hoa, đứng trong bếp bắt đầu ăn, thuận miệng lảm nhảm: "Kèn harmonica anh đưa, em có định học không?"
"Không học ạ."
"Không học? Không học thì để nó mọc rêu sao? Nó là nhạc cụ, không phải đồ sưu tập." Cậu chống đũa gắp một cái bánh bao lớn, cắn một miếng.
"Không học được, ở đây không ai biết thổi."
Không ai biết thổi, cũng tức là không ai có thể dạy hắn.
Thường nhà có điều kiện mới cho con đi học nhạc cụ nổi.
Thạch Đầu đã mười chín tuổi, từ sau khi tốt nghiệp tiểu học đến cấp hai cũng không học mà ở lại trường làm công.
Nghe nói Thạch Đầu không cha không mẹ, đầu óc cũng kém.
Lúc tám tuổi được ông hiệu trưởng nhặt về, lúc đó đứa bé này cái gì cũng không có, không có hộ khẩu, không có học tịch.
Ông hiệu trưởng mất hai năm mới nhờ người làm được hộ khẩu cho hắn, học tịch lại mãi không có nên Thạch Đầu liền ở lại trường, Sa khi học xong lớp sáu, hiệu trưởng muốn hắn lên trung học nhưng hắn sống chết không chịu đi.
Về sau Kỷ Sơn Thanh tới, Thạch Đầu không đi học cấp hai, Kỷ Sơn Thanh liền dạy riêng hắn, mỗi thứ đều dạy một ít, Thạch Đầu cũng vui vẻ học.
Nhưng Kỷ Sơn Thanh không biết thổi kèn harmonica.
"Anh mời giáo viên dạy em." Triệu Ý ăn xong miếng cháo cuối cùng, dạ dày ấm dần lên mới nhàn nhạt nói.
"Không...!Không cần, anh Triệu, không cần."
Thạch Đầu ánh mắt chấn kinh né tránh, thực ra hắn...!cũng không muốn học lắm.
Đồ vật nằm mơ cũng không có được đột nhiên một ngày xuất hiện trước mặt, có thể nắm có thể sờ vào, ngoài cảm giác hưng phấn chính là sợ hãi.
Mơ chính là mơ, vì biết rõ đó là mơ nên mới không chờ mong.
Nhưng một ngày nọ có người nói với mình rằng có thể mong đợi.
Cảm giác này rất sung sướng nhưng trong thâm tâm lại thầm kháng cự, sợ hãi đây chỉ là mơ trong mộng.
"Em gọi anh là anh Triệu thì chính là em của anh, anh em không cần khách khí với nhau." Triệu Ý đặt bát đũa xuống, xoay người nhìn thằng vào ánh mắt trong trẻo, linh động của Thạch Đầu: "Không cần nghĩ nhiều, em nói cho anh biết em muốn học hay không, cơ hội chỉ có một lần thôi Thạch Đầu."
Loại cảm giác này rất tốt nhưng là lại không tự chủ kháng cự, sợ hãi kia là mộng trong mộng.
Thạch Đầu giống như bị ánh mắt chăm chú lại sắc bén này mê hoặc, ngơ ngác nỉ non: "Muốn ạ..."
Rất muốn học, thích lắm, cực kỳ thích!
Trộm nhìn người khác thổi kèn, thận trọng mượn vật kia xem, sờ một chút thôi cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng là hắn lại không biết thổi, hắn không biết dùng.
Hắn không dám để người khác biết mong ước nhỏ mọn này, vì hắn biết rõ giấc mộng không thể thực hiện được vô nghĩa đến mức nào, ở nơi mà tất cả mọi người bị lưu vong này hắn đã rất may mắn rồi.
Cho dù không được thông minh cho lắm Thạch Đầu cũng biết, hắn là được mọi người che chở mà lớn lên.
Nếu hắn nói ra, hoặc thể hiện rõ ràng một chút, Kỷ Sơn Thanh từ lâu đã để hắn đi học thứ hắn thích.
Nhưng Thạch Đầu không muốn nói, ước mơ nhỏ bé này so với mọi người ở đây không có giá trị gì cả.
Thế nhưng, nếu thật sự có cơ hội, nếu thật sự bị phát hiện ra, hắn vẫn muốn học, vô cùng vô cùng muốn.
Thầy Triệu cong mắt cười, đôi mắt nâu như dòng suối ấm áp, mông lung lay động, đôi mắt ngày xưa không nhiễm bụi trần cùng tư thái cao cao tại thượng phút chốc bị nụ cười này hòa tan.
Thạch Đầu giật mình, cảm thấy anh triệu thật dịu dàng, dịu dàng đến làm cho người ta muốn khóc.
Giọng nói của Triệu Ý vốn trong trẻo, trời sinh mang theo sự xã cách, cậu nhẹ nhàng thở dài, sau đó hơi cười: "Thạch Đầu, em đồng ý nhận sự giúp đỡ của anh khiến anh rất vui."
Rất, rất vui vẻ.
Mỗi một người mang trong mình ước mơ, dù là nhỏ bé đều không nên bị chôn vùi, nếu như người đó may mắn.
Triệu Ý không may mắn.
Nhưng những người khác không nên giống cậu..