Triệu Ý kiên quyết quay đầu, Kỷ Sơn Thanh cũng không bám riết theo nữa mà dừng lại không làm gì thêm.
Hắn dán môi vào tai Triệu Ý, tiếng thở dốc len qua lỗ tai rồi hòa cùng nhịp tim của cậu, nhóm lên lửa nóng trong thân thể.
Cơ thể hai người dán sát, chút biến hóa này cả hai đều biết rõ.
Thân thể nóng bỏng cùng ngọn lửa dục vọng nóng rát.
Mãi sau, chờ đến khi hơi thở ổn định trở lại Triệu Ý mới giật giật tay, đẩy Kỷ Sơn Thanh ra.
Sức lực của cậu không lớn, tất nhiên không thể đẩy được người kia ra, nhưng ý tứ của hành động đã rất rõ ràng.
Kỷ Sơn Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, sau đó nhanh chóng lùi lại.
Một bước thôi là đủ để kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Đủ ngăn cả hai mất không chế, và cũng đủ để duy trì sự mập mờ.
"Hừ." Triệu Ý thấp giọng cười: "Tôi còn tưởng rằng mình mới là người chủ động."
"Em cho rằng không phải là em chủ động?"
Triệu Ý nhìn hắn.
"Tôi chủ động? Anh đè tôi xuống gặm là do tôi chủ động?"
"Ừ." Kỷ Sơn Thanh liếm môi, cười dịu dàng: "Là em chủ động."
Đậu xanh nhà nó chứ dịu dàng!
"Anh là chó đấy à?"
Môi cậu giờ vẫn đau này.
"Em không thích sao?"
"..."
"Vậy lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
Nói rồi Kỷ Sơn Thanh nghiêng người về phía trước, trong âm thanh trầm thấp còn xen lẫn chút tiếc nuối: "Tôi cứ nghĩ là em sẽ thích."
Triệu Ý nghiêm túc nghĩ về vấn đề này, mặc dù hơi đau với có chút khó chịu vì cảm giác bị xâm lược, nhưng cmn sướng gì đâu!
Triệu Ý rất ít khi hôn người khác.
Có những người dù đã lên giường mấy lần nhưng chưa chắc đã hôn nổi một lần.
Lại càng không có ai đè Triệu đại thiếu gia xuống mà gặm.
Nụ hôn cuồng dã thô bạo của Kỷ Sơn Thanh khiến Triệu Ý không chống đỡ nổi.
Sự tấn công đầy lạ lẫm khiến cậu hơi sợ hãi, lại thêm sự xấu hổ khi bị áp chế đã khiến cậu hoảng loạn cự tuyệt.
Nhưng giờ nhớ lại lại thấy rất kích thích.
Có lẽ chính bản thân cậu cũng không chú ý rằng cậu không hề chán ghét nụ hôn của Kỷ Sơn Thanh.
"Em suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng là thích hay không thích?"
Triệu Ý lấy lại tinh thần, Kỷ Sơn Thanh đang nhìn cậu.
Biểu cảm trên mặt hắn, nói như nào đây...!giống như đang trêu chó chọc mèo vậy.
"Shhhh." Triệu Ý liếm môi: "Kỷ Sơn Thanh, sao trước kia tôi lại không phát hiện anh sẽ như thế này nhỉ?"
"Giờ nhận ra cũng chưa muộn."
"Hóa ra trước kia anh hờ hững với tôi đều là giả vờ đấy hả?" Triệu Ý phì cười: "Diễn không tệ đâu!"
"Tôi hờ hững lúc nào?"
"Lúc tôi mời anh vui vẻ một đêm."
Cảm xúc trên mặt Kỷ Sơn Thanh phai nhạt, hắn lùi một bước, thân hình chìm vào bóng tối.
"Có thuốc lá không?" Hắn hỏi.
"Không có."
Triệu Ý híp mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh, bóng tối không che được hết thân hình hắn, nhưng cũng khiến người ta không thể thấy rõ khuôn mặt, ánh mắt hắn.
Hắn dường như rất quen thuộc việc che giấu bản thân mình, che đi những gì có khả năng lộ ra ngoài.
"Kỷ thuật đánh lạc hướng của anh có thể thành thạo hơn không?" Triệu Ý nói.
"Em có, chỉ là không muốn đưa cho tôi mà thôi."
Triệu Ý sờ sờ túi quần, đúng là cậu có, mà cũng đúng là cậu không muốn đưa cho hắn.
"Em muốn biết chuyện gì?" Kỷ Sơn Thanh nói.
"Kỷ Sơn Thanh, chắc hẳn từ đầu anh đã biết tôi thích anh.
Nhưng anh lại luôn từ chối tôi.
Đột nhiên hôm nay anh lại đáp lại, tại sao? Hai ta muốn bắt đầu cũng phải rõ ràng mà bắt đầu!"
Im lặng.
Kỷ Sơn Thanh thường như vậy.
Nhưng hắn cũng không yên lặng lâu.
Triệu Ý nghe thấy hắn cười, tiếng cười trầm thấp có phần nhẹ nhàng.
"Triệu Ý, để tôi nói lại đi, tôi cảm thấy em hơi rối."
Thật sao? Cậu rối loạn sao? Triệu Ý hơi sững sờ.
"Em muốn biết tôi bắt đầu thích em từ lúc nào phải không?"
"Vậy vì sao em thích tôi? Là thích khuôn mặt hay dáng người? Chắc là thích cả rồi.
Bởi vì chỉ thích ngoại hình của tôi nên em chỉ muốn lên giường với tôi.
Em chỉ muốn quen chơi mà thôi, loại thích đó căn bản không quan trọng chuyện bắt đầu hay kết thúc.
Cởi quần là bắt đầu mà kéo quần lên là kết thúc.
Thích kiểu như vậy tôi không muốn.
Cho dù tính tình của Kỷ Sơn Thanh tôi đã bị mài đi, cho dù nó không còn nữa nhưng tôi cũng sẽ không cứ vậy làm đồ chơi cho người khác.
Dù tôi có thích em đến mấy cũng sẽ không quỳ dưới đất đem mặt mình dán vào chân cho em dẫm.
Tôi không muốn sau này một ngày kia Triệu Ý em nhớ lại Kỷ Sơn Thanh tôi chỉ như những trai gái đã từng lăn trên giường mình, mà có lẽ em cũng sẽ không mất công hồi tưởng lại giữa đám bạn giường đông đảo của em có một người như tôi hay không?"
"Cho dù tôi có ngủ với em, tôi cũng phải để em nhớ kỹ cả đời rằng Kỷ Sơn Thanh này không giống những kẻ khác.
Tôi sẽ không để đến lúc cuối cùng, em lại đâm tôi một đao, rút đao rồi mang theo hung khí đẫm máu phóng khoáng chạy mất, để lại tôi ở lại tự liếm vết thương.
Tôi cũng phải gieo lại trong lòng em chút gì đó, như vậy mới công bằng."
"Nhưng đó là khi tôi cảm thấy em vô tâm, cũng tự nhận thấy mình không có phúc khí được em trao lại chân tình, cho nên tôi mới từ chối em, xem như giữ lại ít mặt mũi đi."
Kỷ Sơn Thanh dừng lại, thở ra một hơi, giống như là uất khí trong lòng cuối cùng cũng tan đi, lại như buông bỏ cái gì đó.
"Nhưng hôm nay tôi hỏi em có đồng ý thử thích tôi không, em đã chấp nhận."
Hắn lại ngừng lại, giọng nói trầm thấp, chăm chú: "Triệu Ý, đã nói là phải làm."
"Tôi cũng không ngại nói cho em, bây giờ tôi có gì cả.
Chỉ vì chút khả năng này, tôi liền sẵn sàng đưa cán dao cho em, quyền sinh quyền sát đều cho em cả....Từ lâu tôi đã không còn chút may mắn nào, chút cốt khí cuối cùng này cũng không cần thiết phải dùng với em."
"Nên tôi nguyện ý cho em một cơ hội."
—– cũng là cho chính tôi một cơ hội.
Kỷ Sơn Thanh nhắm mắt lại, cơ mặt thả lỏng: "Khi em nói muốn hai ta có một khởi đầu rõ ràng, tôi đã rất vui."
"Tôi vui lắm, rốt cuộc em đã chịu cho tôi một khởi đầu."
Chút kiên trì cuối cùng, sợi cốt khí còn lại, tất cả đều cho cậu.
Hắn đem mình hạ xuống bùn lầy.
Nếu Triệu Ý không chịu vươn tay cứu, thôi thì chìm xuống đi.
Triệu Ý à, sợi dây thừng cứu mạng này giao cho em, nếu như em nhân từ thì hãy kéo tôi lên đi..