Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động

Chương 129: May mắn




“Anh sao vậy, sao tự dưng lại đến đây.”

Triệu Ý tựa vào ghế salon, vừa hôn xong nên đầu còn hơi choáng.

“Cũng không gọi là tự dưng đâu.” Kỷ Sơn Thanh nói: “Anh đã định đến từ tháng trước rồi.”

Nửa tháng trước, ngày Triệu Ý say rượu, Kỷ Sơn Thanh cả đêm không ngủ. Anh ngồi trước cái bàn đối diện với cửa sổ, từ đêm khuya cho đến lúc rạng sáng, nghĩ cả một đêm không biết bao nhiêu chuyện.

Sáng sớm hôm sau anh lên núi Nam Sơn một chuyến, ở đó nửa tiếng đồng hồ.

Trở về Khai Hóa, ánh ban mang dần dần ló dạng. Mặt trời vẫn chưa mọc hết, một vài nút thắt còn chưa được gỡ bỏ tuy nhiên màn sương mù cũng đã tan đi.

Miễn Kỷ Sơn Thanh còn sống thì sẽ mãi mãi không thể trở thành Tiết Trường Phong.

Anh hiểu được chuyện dó, vẫn luôn hiểu.

Nhưng anh không muốn cho mình sống tốt hơn, nói trắng ra là tự hành hạ bản thân mình. Không cho bản thân làm những điều mình muốn, cũng không cho phép đạt được thứ gì. Anh dùng chính cách thức đó để trừng phạt bản thân. Không ai trách anh, thế giới này chẳng ai xem Kỷ Sơn Thanh quái gở cả, nhưng chính anh lại không thể ngừng trách bản thân mình.

… Nhưng mà, nhưng mà, anh lại làm Triệu Ý tổn thương.

Tha thứ cho sự ích kỷ của của Kỷ Sơn Thanh, như vậy không được.

Chuyện này liên lụy đến cả Triệu Ý, như vậy thật sự không được đâu.

Anh có lỗi với Tiết Trường Phong, là lỗi lầm cả một đời. Tiết Trường Phong chết rồi, chỉ còn tội lỗi này ở lại.

Nhưng anh không thể có lỗi với Triệu Ý. Cậu vẫn còn sống, sống sờ sờ ở đó, khoét thịt mình lấp vào khoảng trống của Kỷ Sơn Thanh. Kỷ Sơn Thanh có thể có lỗi với bất cứ ai, nhưng không thể có lỗi với Triệu Ý được.

Triệu Ý nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh không nói với em?”

Đã chuẩn bị tới từ nửa tháng trước, nói ra sớm để cậu có thể vui mừng trong nửa tháng.

Kỷ sơn Thanh lấy lại tinh thần rồi bảo rằng: “Lúc đó chưa xác định được là khi nào tới, nên không nói với em.”

Nửa tháng trước, Kỷ Sơn thanh gọi điện cho Kỷ Hải Yến

Đó là cuộc gọi đầu tiên sau sáu năm của Kỷ Sơn Thanh gọi cho Kỷ Hải Yến.  Anh muốn nhờ Kỷ Hải Yến giúp, tìm cho thôn Thạch Đầu một hiệu trưởng có nhiều kinh nghiệm.

Lúc đó Kỷ Hải Yến dùng quan hệ để tìm người, đến ngày thứ ba đã gửi người hiệu trưởng đó tới, đi theo còn thêm vài vị giáo sư hết sức giỏi giang.

Kỷ Sơn Thanh không nghĩ rằng Kỷ Hải Yến làm nhanh như vậy. Sau khi họ đến, anh cẩn thận bàn giao hết công việc, chờ đến xay dàn xếp xong hết cả, bản thân mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc đến thành phố A.

Thật sự anh không nghĩ rằng nó sẽ đơn giản nhẹ nhõm như vậy, phó thác trường một cách thuận lợi, cũng không ngờ từ khi dự định cho đến lúc bàn giao cũng chỉ mất nửa tháng…

Triệu Ý ngồi ở ghế toét miệng cười ngây ngô, cười xong mới hỏi: “Vậy bao giờ về?”

Kỷ Sơn Thanh nói: “Không biết.”

“Ủa?” Triệu Ý đổi tư thế, ngồi xếp bằng trên ghế nhìn Kỷ sơn Thanh: “Không biết là sao?”

Kỷ Sơn Thanh mở miệng, còn chưa kịp nói thì chiếc điện thoại của cậu đột nhiên reo lên, cắt ngang câu chuyện.

Triệu Ý lấy di động ra, nghe điện thoại, trong vô thức nhíu nhẹ mày lại. Đến khi cúp điện thoại, tìm đôi giày dưới ghế ra, cậu vừa mang giày vừa nói: “Sáng nay em còn buổi đấu giá, chắc chiều mới về được. Anh ở nhà đợi nhé, trong tủ lạnh còn đồ nấu ăn, anh muốn ăn cái gì…”

Còn chưa dứt lời, đột nhiên Kỷ sơn Thanh đưa tay kéo Triệu Ý lại: “Đừng đi.”

Triệu Ý nghe không rõ nên quay đầu hỏi lại: “Sao cơ?”

Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, lặp lại lần nữa: “Cái buổi đấu giá ấy, đừng đi nữa, mấy chuyện kiếm tiền này em cứ giao cho anh.”

Triệu Ý chợt ngơ ngác, kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỷ Sơn Thanh, giấu ý cười đi: “Không phải, anh Sơn này, anh đang nói mơ cái gì đấy? Anh kiếm tiền kiểu gì, ở cái chỗ nhỏ bé như thôn Thạch Đầu…”

“Anh đã giao trường tiểu học Khai Hóa cho một người phù hợp hơn rồi.” Ánh mắt Kỷ Sơn Thanh như một chiếc đầm lầy, sâu thăm thẳm và u tối: “Triệu Ý, đừng làm những chuyện mà em không thích nữa, đừng làm khó bản thân mình. Không phải em đã dạy anh vậy sao? Em đi dạy đi, để anh làm, có được không em?”

Triệu Ý chớp chớp mắt, chiếc bánh từ trên trời chuẩn bị rơi xuống đầu cậu, thế mà cậu không biết tiếp lấy nó ra làm sao.

Cậu sờ lên mặt Kỷ Sơn Thanh rồi nói: “Anh Sơn, là thật sao?”

“Không phải vừa xác nhận rồi à?”

“Những lời anh vừa nói, là thật ư?”

“Là thật.”

“Không lừa em chứ?”

Kỷ Sơn Thanh cười: “Không lừa em đâu.”

“Không đổi ý?”

Kỷ Sơn Thanh mở miệng định nói.

Triệu Ý đưa tay bịt lại: “Ok, anh đừng nói. Đổi ý cũng không còn đường sống đâu.”

Kỷ Sơn Thanh: …

Đột nhiên cả người Triệu Ý như nhũn ra, cậu tựa lên người Kỷ Sơn Thanh, chân kia nhẹ nhàng đá đá chiếc giày ra. Cậu vừa đạp vừa nghĩ, yếu ớt mà nói: “Anh Sơn, em mệt mỏi quá rồi, may là anh đã đến.”

May làm sao.

—–

Chuyện đã đến vậy rồi.

Triệu Ý cậu thiếu tiền thật sao?

Hoặc chăng, là cậu thiếu tiền đến mức chỉ có thể dựa vào bán tranh mà vơ vét của cải sao?

An Thịnh đẩy rượu đến trước mặt cậu: “Thử đi.”

Triệu Ý nhìn ly rượu quá lạ trước mặt, bưng lên quan sát cẩn thận rồi chau màu hỏi: “Uống được không đấy.”

“Hừ, tao theo học hơn tháng trời, yên tâm, không chết ai đâu.”

Không biết gần đây An Thịnh bị làm sao mà lại đi học pha rượu, theo học một người pha rượu ở quán bar, đêm nào cũng gửi tin đến, học nửa tháng.

Triệu Ý nhấc ly rượu, trước ánh nhìn chằm chằm đầy nóng bỏng của An Thịnh, câu bưng chén lên rồi để lên miệng nhấp nhẹ, sau đó nhăn mặt lại.

Cậu trả lại ly về phía quầy bar, vị là lạ trong miệng còn chưa tan hết: “Vị gì là lạ thế.”

“Dở hả?” An Thịnh bưng ly nhấp thử, mùi vị chua cay ngọt rất không cân đối đánh nhau trong miệng, hắn cố gắng không tỏ thái độ, ho một tiếng rồi nói: “Cũng được mà, có dở lắm đâu…”

Triệu Ý vui vẻ: “Vậy mày uống hết đi chứ.”

An Thịnh đẩy ly rượu ra, cầm cái ly sạch, mở bình Louie XIII rót cho Triệu Ý: ‘Haizz, tao nghe Dư Cảnh nói mày còn một cục tiền ở chỗ cậu hai, con số cũng không nhỏ đâu.”

Triệu Ý nhìn An Thịnh đẩy ly rượu tới, không cầm lên uống nữa, cũng chẳng nói gì.

An Thịnh đẩy về phía cậu: “Này, hỏi mày đấy.”

“Tao nói không có mày có tin không?”

“Tao thấy mày cũng không phải giống hết tiền thật, vậy lúc đó mày liều mạng kiếm tiền làm gì vậy? Tao còn tưởng mày đói không có cả cơm mà ăn, bán hết tranh để kiếm sống qua ngày đấy.”

Triệu Ý nhẹ nhàng mấp máy môi: “Là tao phòng hờ bất trắc thôi.”

“Thì coi là vậy đi.” An Thịnh không ngại vạch trần cậu: “Mày mà phòng hờ cái đéo gì, với chỗ tiền mày để ở chỗ ba Dư Cảnh trong một năm ông ấy có thể khiến nó tăng lên gấp ba lần, mày mà cần phòng hờ sao?”

Triệu Ý nhấc ly lên rồi chậm rãi uống rược, tán gẫu cùng An Thịnh: “Gấp ba cũng vô ích, tao kiếm càng kiếm nhiều càng phải tiêu nhiều, trường tao có cả ngàn cái miệng chờ tao nuôi.” An Thịnh nhìn Triệu Ý nhấp rượu, trong lòng cứ thấy quái quái.

“Triệu Ý, mày nói thật đi, có phải hôm đó mày không say đúng không?”

Triệu Ý nghiêng đầu, bờ môi hiện lên nét cười nhẹ: “Ngày nào?”

An Thịnh nhìn cậu hồi lâu rồi bật cười, rót cho mình ly rượu, không hỏi nữa.

Tối hôm đó, hai người khui bảy chai Loiuse XIII, Triệu Ý nhìn kiểu gì cũng không thấy say, còn đứng vững đi ra khỏi quán bar, tựa trước cánh cửa quán gọi điện cho Kỷ Sơn Thanh.

—-

Kỷ Sơn Thanh là người có bản lĩnh, Triệu Ý luôn biết điều đó.

Nhưng trong vòng một tháng mở công ty bảo vệ với quy mô không hề nhỏ, Triệu Ý vẫn cảm thấy năng lực này mạnh đến mức khó tin.

Triệu Ý không biết rằng, công ty này có thể gây dựng lên trong một khoảng thời gian ngắn, không phải chỉ một mình Kỷ sơn Thanh làm.

Trên đó còn hai người anh, ngoài sáng trong tối giúp đỡ.

Đặc biệt là Kỷ Trạch Bình luôn hỗ trợ phía sau lưng, chỉ sợ Kỷ Sơn Thanh biết thì lại không muốn mang nợ nữa.

Thật ra cũng không trách Kỷ Trạch Bình được, chủ yếu là do tính tình điên dại như chó của Kỷ Sơn Thanh đã khắc sâu vào lòng người. Trước năm hai mươi bốn tuổi, Kỷ Sơn Thanh là một tên kiêu căng ngạo mạn, cái tôi lớn bằng trời, anh tự làm khó bản thân cũng không cho phép bất cứ ai đến giúp.

Nhưng bây giờ Kỷ Sơn Thanh đã xóa sạch đi cái kiêu căng ngạo mạn không cần thiết lúc tuổi trẻ đấy. Bây giờ Kỷ Trạch Bình cầm tiền đưa tới trước mặt, Kỷ Sơn Thanh sẽ không đẩy đi.

Cùng lắm là sau này tự kiếm rồi trả lại thôi.

Anh đã lăn lộn trong vận mệnh, rồi từ từ học được cách sinh tồn.

Kỷ Sơn Thanh gầy dựng lên công ty, từng bước từng bước một, bận tối tăm mặt mũi. Phần lớn nhân viên trong công ty là lính đã xuất ngũ, bây giờ Kỷ Trạch Bình còn đang là bộ đội, đa số những người lính này đều do hắn tìm tới. Khách phục vụ số đông sẽ là những quan chức hay doanh nhân, họ cũng một phần là do nể mặt Kỷ Hải Yến mà tới, phần khác và vì Kỷ Sơn Thanh.

Nhưng vì sao tới không quan trọng, quan trọng là vừa lòng thì sẽ tiếp tục đến mà thôi.

Kỷ Sơn Thanh rất có kinh nghiệm làm bảo vệ, dù sao trước kia anh đã từng đi lính nên quá hiểu chuyện này, vào tay không khó, anh học gì cũng nhanh, đầu óc linh hoạt, trên còn được hai người anh giúp đỡ, nên chuyện làm ăn không khó khăn lắm.

Ngày thường Kỷ sơn Thanh sẽ bận bịu với công ty của mình, Triệu Ý thì ở phòng tranh vẽ tranh, trong khoảng thời gian đó tốc độ vẽ của cậu cũng chậm lại. Đôi khi mười ngày nửa tháng mới xong một bức tranh, mà vẽ xong cũng không bán, cậu sẽ treo nó lên tường, để chung vào nhóm ‘Kỷ Sơn Thanh’

Một ngày nọ, Kỷ Sơn Thanh xong việc sớm nên đến phòng tranh đón Triệu Ý.

Trong phòng tranh có một cô gái, cô dẫn anh băng qua sảnh lớn treo đầy những tác phẩm, rồi dừng trước cánh cửa phòng vẽ của Triệu Ý.

“Cậu Triệu ở bên trong, cậu ấy có nhờ tôi báo, khi anh đến thì cứ vào thẳng bên trong ạ.”

Kỷ Sơn Thanh gật nhẹ đầu, chờ cô gái đi khuất anh mới đẩy cửa vào phòng vẽ.

Triệu Ý không nghe tiếng cửa bị đẩy ra, cậu đứng trước giá vẽ, một tay sờ cằm, một tay cầm bút vẽ chăm chú nhìn bức tranh trên giá, không biết đang suy nghĩ điều chi.

Kỷ Sơn Thanh không quấy rầy cậu, anh đứng đó một cách im lặng mà nhìn Triệu Ý, rồi anh bị thu hút bởi những bức tranh treo khắp tường. Kẹo socola, Đại Thánh, cây hòe già, toà nhà nhỏ, dép lên thêu hình gấu, và còn… một Kỷ Sơn Thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ…

Rất nhiều Kỷ Sơn Thanh, mặc quần áo, không mặc quần áo, nhíu mày mím môi, híp mắt cười khẽ, nhếch miệng lộ răng, nằm, ngồi, đứng dậy, ngủ, tỉnh dậy….