Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động

Chương 119: Nam Sơn




Kỷ Sơn Thanh sửng sốt, nhất thời không biết nói gì.

Nếu Triệu Ý ở lại vì anh thì anh còn có thể đuổi Triệu Ý đi. Nhưng nếu Triệu Ý không phải vì anh mà ở lại thì anh cũng không có lý do, lập trường  can thiệp vào quyết định của Triệu Ý.

Triệu Ý nói không sai.

Nhưng không sai thì sao, không có tư cách thì như thế nào, chỉ cần Triệu Ý xuất hiện trước mặt anh thì anh liền không có cách nào không quản cậu.

“Anh không muốn chỉ đạo em sống như nào.” Nói xong Kỷ Sơn Thanh ngừng hồi lâu như đang suy nghĩ xem tiếp theo nên nói gì.

Triệu Ý lẳng lặng chờ, ánh mắt của cậu dịch xuống, rơi vào bàn tay trái của Kỷ Sơn Thanh.

Trên ngón tay có đeo một chiếc nhẫn, kiểu dáng cùng màu sắc quen thuộc. Kim loại trắng muốn phản xạ ánh sáng đâm vào mắt Triệu Ý chua xót, cậu dời ánh mắt đi, chờ Kỷ Sơn Thanh nói tiếp.

Lát sau Kỷ Sơn Thanh mới nói: “Nếu nhất định phải ở lại cũng đừng ở nhà nghỉ.”

“Không ở nhà nghỉ thì em ở đâu? Ra đường ngủ à?”

“Về trường ở.”

Triệu Ý cúi đầu: “Anh bảo em vĩnh viễn không được về, chính miệng anh nói.”

Kỷ Sơn Thanh: “Anh không cho em về không phải em vẫn về rồi à?”

Triệu Ý cãi lại: “Không tính, em không về thăm anh, cũng không muốn ở trường.”

“Mặc kệ em về làm vì, về vì cái gì, em đã tời tìm anh, để anh thấy em thì hãy ở yên trước mắt anh, em cảm thấy anh thực sự có thể để mặc em à?”

“Đậu xanh nhà nó chứ không phải anh là người không cần em à? Giờ còn quản cái con khỉ khô!” Triệu Ý cắn răng nói.

Chuyện này không nhắc đến còn đỡ, vừa nói Triệu Ý lại không nhịn được oán giận, ấm ức.

Đặc biệt là lúc nói với Kỷ Sơn Thanh về vấn đề này.

Kỷ Sơn Thanh nói không lên lời. Đúng, ban đầu là anh đuổi Triệu Ý đi.

Anh không cần Triệu Ý sao? Cần đến điên rồi!

Nhưng anh không được phép.

Là anh đuổi Triệu Ý đi, đó là sự thật, anh không phủ nhận, cũng không giải thích, thậm chí nếu sau này có cơ hội anh vẫn sẽ khuyên Triệu Ý đi.

Triệu Ý nhìn sắc mặt Kỷ Sơn Thanh liền biết anh đang nghĩ gì. Cậu đứng bật dậy, vội vàng trả tiền cơm, không đợi ông chủ trả lại tiền lẻ đã nhanh chóng rời đi.

Kỷ Sơn Thanh vội đuổi theo, ở sau lưng cậu gọi: “Triệu Ý.”

Triệu Ý không quan tâm, đi thẳng về phía trước, rẽ vào cổng nhà nghỉ. Kỷ Sơn Thanh không vào theo, anh đứng ở cổng, nhìn cánh cửa đang đung đưa một lúc, một lát sau xoay người lại.

Không thể đợi mãi ở đây, chốc nữa anh còn phải tới bệnh viện.

“Đã muốn đi rồi sao?”

Kỷ Sơn Thanh nghe được âm thanh, thân thể thoáng chốc cứng đờ. Anh quay người, nhìn thấy Triệu Ý không biết đi ra từ lúc nào, tay kéo vali đứng ở cổng nhìn anh.

Kỷ Sơn Thanh: “Không phải em vào trong rồi à?”

Triệu Ý nói: “Không phải anh muốn em về trường ở sao? Em đi dọn hành lý, tiện thể trả phòng.”

Kỷ Sơn Thanh: “…”

Đầu đau.

Triệu Ý bước tới gần Kỷ Sơn Thanh, trầm giọng: “Kỷ Sơn Thanh, đây là lần cuối cùng em nghe anh, anh bảo em về trường em liền về cùng anh, nhưng anh đừng mơ tưởng đuổi em đi lần nữa.”

——

Vừa chở Triệu Ý tới cổng trường Kỷ Sơn Thanh liền lập tức lái con xe máy nát của anh đi chỗ nào không rõ.

Anh chỉ nói mình có việc, Triệu Ý cũng không hỏi việc gì, cậu kéo vali vào trường.

Vẫn là gian phòng kia, đi đến hành lang Triêu Ý mới chợt nhớ ra mình quên không hỏi Kỷ Sơn Thanh muốn lấy chìa khóa phòng, ban đầu cứ nghĩ sẽ không mở được cửa, không ngờ cậu chỉ tiện tay đẩy nhẹ cửa đã mở ra.

Triệu Ý hơi giật mình.

Cậu đi hơn ba tháng, theo lý phòng cậu cũng nên trống không, không có người ở.

Nhưng tàn thuốc trong gạt tàn trên tủ đầu giường, trên giường chăn chưa gấp, áo sơ mi lôi ra từ trong chăn cùng bức tranh trải trên bàn đã chứng minh trong ba tháng cậu đi vắng, phòng này luôn có người ở.

Người đó không phải ai xa lạ, chính là Kỷ Sơn Thanh.

Triệu Ý ngã xuống giường, trong chăn đệm còn sót lại mùi của Kỷ Sơn Thanh – mùi thuốc lá nhàn nhạt lẫn với hương dầu gội đầu rẻ tiền, thật là mùi hương khiến người ta nhung nhớ.

Cậu chôn mặt vào chăn, yên lặng chốc lát, chậm rãi ôm người cười khẽ ra tiếng.

Gì vậy trời?

Rõ ràng nhẫn tâm đuổi cậu đi, rõ ràng kiên quyết nói không cần cậu, rõ ràng bày ra dáng vẻ đã buông tay.

Nhưng sau khi cậu đi lại đeo nhẫn, giấu đi quần áo của cậu, ở trong phòng của cậu.

Kỷ Sơn Thanh thực sự không cần Triệu Ý sao?

Không phải anh không cần, anh rất cần nhưng không dám nói, không dám muốn, không dám yêu cầu xa vời, cũng không dám đụng vào.

Đúng là ngốc quá đi!

Cứ luôn tự cho là mình là người vĩ đại nhất, tỉnh táo nhất, cuối cùng lại là người mơ hồ nhất.

Tâm tư của Kỷ Sơn Thanh sao Triệu Ý có thể không biết.

Người kia, dáng vẻ kia, thật sự là không cần Triệu Ý sao?

Cứ xem như là cần thì Kỷ Sơn Thanh cũng sẽ không nói ra. Anh đã tự mình chống đỡ quá lâu, dù cô đơn lẻ loi cũng không muốn liên lụy người khác, có lẽ không muốn liên lụy nhất chính là Triệu Ý. Anh dùng cách của mình yêu Triệu Ý, cũng dùng cách của mình đòi tình yêu từ Triệu Ý. Nhưng cách của anh, Triệu Ý quyết định không chấp nhận.

——

Tối đến mà Kỷ Sơn Thanh vẫn chưa về.

Triệu Ý ăn cơm với bác Lý, nghe bác nói mới biết ông hiệu trưởng hồi tháng hai bị ngã, giờ vẫn đang nằm viện, Kỷ Sơn Thanh mấy tháng này chạy từ bệnh viện tới trường, vội tới sứt đầu mẻ trán.

Triệu Ý lúc này mới chợt hiểu, thì ra cậu thấy Kỷ Sơn Thanh gầy cứ tưởng là vì hết đông, quần áo mỏng hơn nên cảm giác gầy đi, hay do lâu ngày không gặp trong tiềm thức luôn cho rằng Kỷ Sơn Thanh gầy. Hóa ra không phải tưởng tượng, Kỷ Sơn Thanh thực sự gầy hơn, gầy hơn rất nhiều.

Lần nữa cậu gặp Kỷ Sơn Thanh là giữa trưa hôm sau.

Sau khi ăn trưa, Triệu Ý hỏi Kỷ Sơn Thanh có muốn cùng đi tới Tiểu Nam Sơn không.

Cậu muốn đi thăm Thạch Nha.

Kỷ Sơn Thanh đi cùng cậu.

Từ trường tới Tiểu Nam Sơn cần đi mất bảy dặm. Triệu Ý mang theo một bức tranh hoa bách hợp.

Cậu không mang hoa thật, mà là hoa giấy.

Người ta thường nói, muốn gửi đồ cho người đã mất thì đem đốt đi, đốt xong người dưới đất sẽ nhận được.

Tuy chuyện này không được khoa học cho lắm, người chết rồi thì đốt hay không cũng chẳng nhận được. Trước kia Triệu Ý còn khịt mũi coi thường chuyện này, nhưng giờ thì lại muốn đốt thử xem sao.

Mong rằng người dưới đó có thể nhận được đi?

Đây không phải mê tín. Âm dương cách biệt, cũng nên để lại chút huyễn tưởng cho người sống. Có thế họ mới có thể nén bi thương, bình tâm sống tiếp.

Người chết thì cũng hết khổ ai, người sống thì khổ cực còn dài. Nếu ngay cả một chút huyễn tưởng cũng không cho thì thực sự không thể bước tiếp.

Triệu Ý đốt bức tranh bách hợp kia trước mộ Thạch Nha, tro bụi bị gió thổi bay vào rừng.

Đợi bức tranh thành tro tàn, Triệu Ý mới cúi người vái, cậu cúi thật lâu mới thẳng người dậy.

Triệu Ý vĩnh viễn nhớ kỹ, ở thôn Thạch Đầu trấn Thạch Đầu có một cô bé tên Thạch Nha, bàn tay của cô đã được Thương Đế hôn lên, cô lưu lạc nhân gian không lâu thì Thượng Đế một lần nữa đón cô đi.

Kỷ Sơn Thanh đứng sau lưng cậu không nói một lời, trên Tiểu Nam Sơn luôn tĩnh lặng đến rợn người, cũng khiến người ta nói không lên lời.

Sinh mệnh như thế, vận mệnh cũng vậy, người cố sức chống lại đều bị dòng lũ này nhấn chìm, càng đừng nói tới lời nói nhẹ bẫng.

Người sống có đau buồn cỡ nào cũng chẳng thể hồi sinh xương trắng dưới đất.

Chẳng có lời nào để nói, chỉ là chuyện vô bổ mà thôi.

Hai người sóng vai xuống núi, gió nhẹ nhàng, người cũng tĩnh lặng.

Đi đến giữa sườn núi, Triệu Ý nói: “Tiết Trường Phong cũng chôn ở đây phải không?”

Gió tháng năm thổi qua, nhẹ nhàng dịu dàng. Trong làn gió tựa như mọi nặng nề ẩn chứa trong lời nói cũng trở nên nhẹ hơn. Triệu Ý quay sang, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Sơn Thanh, Kỷ Sơn Thanh đã hiểu.

Anh nhìn cậu, lên tiếng: “Ừ.”

Triệu Ý dừng bước: “Có thể dẫn em đi thăm anh ấy không?”

——

Tiết Trường Phong được an táng tại một sườn núi khác, không xa cũng không gần.

Hai người đi mất mười lăm phút, xa xa liền thấy một nấm mồ.

Nó nằm giữa cỏ xanh tháng năm, một mảnh đất trống chỉ có một ngôi mộ.

Kỷ Sơn Thanh bước chậm lại, Triệu Ý đi ở phía trước anh.

Hai người dừng lại trước bia mộ Tiết Trường Phong, Triệu Ý nhìn tấm bia kia, rất lâu rất lâu, đột nhiên cười nhẹ nói: “Cám ơn anh.”

Cám ơn anh đã để Kỷ Sơn Thanh còn sống.

Ánh mắt Kỷ Sơn Thanh dời khỏi bia mộ, dừng lại bên sườn mặt Triệu Ý.

Ánh nắng xuyên qua tán cây phủ lên mặt, lên tóc, khiến Triệu Ý càng thêm dịu dàng tươi đẹp.

——

Trên đường về cả hai đều trầm mặc.

Triệu Ý đi rất chậm như là cố ý, Kỷ Sơn Thanh thuận theo cậu, chậm rãi thong thả bước.

Đường xuống núi rất xa, Triệu Ý vẫn yên lặng không nói.

Kỷ Sơn Thanh nhìn đường núi trước mặt, thấp giọng nói: “Em hỏi đi.”

Triệu Ý không đáp ngay, im lặng mấy giây mới hỏi: “Tiết Trường Phong chết như thế nào?”

Kỷ Sơn Thanh: “Không phải em đã đoán được rồi sao?”

“Em muốn nghe anh nói.” Triệu Ý đáp.

Không sai, cậu chính là muốn bóc trần vết sẹo của Kỷ Sơn Thanh, hung hăng xé ra. Trước kia cậu không nỡ hỏi, không nỡ nói, không nỡ để Kỷ Sơn Thanh phải nhớ lại chuyện cũ đau lòng, không nỡ làm Kỷ Sơn Thanh khó chịu.

Bây giờ… cậu vẫn không nỡ.

Nhưng không nỡ thì làm được cái gì?

Kỷ Sơn Thanh căn bản không biết được anh đang làm cái gì. Chỉ là trong lòng anh có bóng ma muốn chuộc lại lỗi lầm. Nếu Triệu Ý không thay anh phá vỡ bức tường này, chỉ dựa vào bản thân anh thì căn bản không thể thấy, cũng không có khả năng thoát khỏi bóng ma tội lỗi.

Ếch ngồi đáy giếng, có mắt không thấy Thái Sơn.

Kỷ Sơn Thanh bị cảm giác tự trách, áy náy, hối hận nồng đậm trói chặt, không thoát ra được liền muốn chết ở bên trong.

Trước kia Triệu Ý nghĩ Kỷ Sơn Thanh biết rất rõ anh đang làm gì nên mới không muốn ép buộc. Cậu chỉ thuận theo anh, dung túng, ở bên, tận lực không để gánh nặng anh vác thêm nặng nề, coi anh như ông bà mà cung phụng, lại càng không muốn nhìn anh khó chịu đau lòng.

Nhưng bây giờ Triệu Ý không cho là như thế, cậu phát hiện Kỷ Sơn Thanh căn bản là đồ ngốc, ở đây năm năm nhưng chưa từng nghĩ thông được điều gì. Anh liều chết bảo vệ đoạn ký ức kia, dùng cách bồi táng để chuộc tội nhưng chưa từng thực sự làm gì khác.

Triệu Ý thấy Kỷ Sơn Thanh tự cho là đang chuộc tội nhưng thực tế chưa hề chuộc được cái gì, chỉ không dưng dâng bản thân mình lên thôi.