Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động

Chương 117: Thạch Nha chết




Lúc Triệu Ý lật ra bức tranh con bướm xanh kia thì nghĩ đến Thạch Nha.

Trước lúc Dư Chi Kỳ đi, Triệu Ý có tìm cậu hai, nhờ ông hỗ trợ tìm người, đưa cô bé kia ra khỏi trấn Thạch Đầu.

Người Dư Chi Kỳ nhờ giúp Triệu Ý tên là Thông Nhạc Gia. Lúc đầu hắn chỉ là một người bán vé nhưng người linh hoạt biết nói chuyện sẽ làm nên chuyện. Dư Chi Kỳ tình cờ quen được hắn, trò chuyện được vài ba câu liền thành bạn bè. Thông Nhạc Gia nói hắn muốn mở khách sạn, Dư Chi Kỳ liền đầu tư tiền cho hắn. Người này cũng rất có tiền đồ, không những không lỗ vốn mà ngược lại tự mở một chuỗi khách sạn ở thành phố A.

Dư Chi Kỳ phải đi nên ông liền giao chuyện Triệu Ý nhờ mình cho Thông Nhạc Gia.

Thông Nhạc Gia là người trượng nghĩa, nghe Triệu Ý nói đầu đuôi câu chuyện, không do dự liền nhận lời, nói: “Chuyện này cũng không khó làm. Khi còn bé tôi lớn lên ở nông thôn, loại gia đình này tôi cũng đã gặp nhiều, cậu nói muốn đưa cô bé kia ra khỏi đó không dễ dàng sao? Chỉ cần cho đủ tiền rồi tùy tiện tìm lý do, thì cho dù cậu có mang người đi chỗ nào thì cha mẹ cô bé ấy cũng sẽ không nói nửa chữ không.”

Triệu Ý nói: “Hai ngày này em có buổi đấu giá ở thành phố A, không đi được, chuyện của Thạch Nha phải nhờ anh Thông rồi.”

Thông Nhạc Gia vung tay lên, sảng khoái nói: “Cái gì mà kính nhờ với không kính nhờ, khách sáo quá. Cậu cứ yên tâm giao chuyện này cho tôi, tôi đi hai ngày nhất định sẽ đưa người về cho cậu.”

Thông Nhạc Gia đã bao phiếu thì Triệu Ý cũng tin hắn, chuyện của Thạch Nha coi là đã sắp xếp xong.

Triệu Ý trở lại phòng vẽ, đến giữa trưa, cậu đứng lên cầm bức tranh con bướm xanh kia đi một vòng trong phòng vẽ, rốt cuộc cũng tìm thấy một chỗ trống bèn treo bức tranh lên.

Trên tường phòng vẽ tranh đầy ắp những bức họa hoặc treo hoặc dán, vẽ cái gì cũng có. Nhìn sang một chút chính là một cây hòe già, một khu nhà nhỏ, một chiếc xe gắn máy, một chiếc xe ba gác, một đôi dép lê hình con gấu, một con chó mực lớn, một căn phòng nhỏ đơn sơ, còn có một viên sô cô la... Ngoại trừ vẽ vật còn vẽ người, người hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc cười, hoặc không cười... Ở trên xe, ở trên giường, ở trên ghế, cảnh tượng khác nhau, thần thái cũng khác nhau, nhưng là người trong tranh lại… giống nhau.

——

Triệu Ý vốn tưởng rằng mình đời này sẽ không trở lại thôn Thạch Đầu nữa.

Vốn tưởng rằng, chuyện đến đây là kết thúc.

Nhưng đúng là, thế sự vô thường.

Cậu co quắp trên chiếc giường nhỏ hẹp, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vạc giường, cảm thấy có chút không tin nổi.

Cảm thấy có người đang gạt mình.

—— Triệu Ý, tôi tìm được cô bé tên Thạch Nha mà cậu nói rồi. Nhưng mà tôi không đem cô bé ấy về được.

——Cô bé mất rồi… Hai tuần trước đã được chôn rồi.

Lừa người, Thạch Nha em ấy, chỉ mới mười sáu tuổi mà… Làm sao có thể tùy tiện ra đi như vậy chứ?

Một cô bé lạc quan như thế, thuần khiết như thế, nhạy cảm như thế, tinh tế như thế…

Cô bé chính là kỳ tích của tạo hóa, sẽ không chết được, sẽ không chết đâu.

Triệu Ý giơ tay lên bưng kín mặt, cảm thấy mình là đang nằm mơ, cậu đang trong một cơn ác mộng chưa tỉnh.

Thông Nhạc Gia nhất định là đang gạt cậu, nếu như Thạch Nha chết thì Kỷ Sơn Thanh sao có thể không biết, nếu như Kỷ Sơn Thanh biết, không thể nào không nói cho cậu.

Có thể người khác không biết, nhưng Kỷ Sơn Thanh biết. Kỷ Sơn Thanh biết rõ Thạch Nha là gì đối với Triệu Ý.

Đó là kỳ tích được Triệu Ý ấp ủ.

Cậu không tin ai hết, chỉ tin Kỷ Sơn Thanh, anh chưa nói với Triệu Ý Thạch Nha chết rồi thì chắc chắn Thạch Nha còn sống, nhất định còn sống…

——

Thông Nhạc Gia đón Triệu Ý ở cửa nhà ga rồi lái xe đến thôn Thạch Đầu.

Nãy giờ Triệu Ý vẫn không hỏi một chữ, không nói một câu.

Thông Nhạc Gia do dự mãi, thử dò xét nói: “Hai ngày nay tôi ở trong thôn, đại khái cũng hiểu rõ chút sự tình, cậu có muốn nghe không.”

Thân thể Triệu Ý cứng đờ, không đáp là nghe hay không nghe.

Đó chính là không từ chối.

Thông Nhạc Gia vừa lái xe, vừa nói: ” Trong thôn kia có một tên tài chủ tên là Thạch Thiết Trung, năm xưa đi ra ngoài làm việc, kiếm được ít tiền. 27 28 tuổi trong lúc làm việc ở công trường thì bị thương, từ đó chân đi khập khiễng, sau khi về thôn Thạch Đầu ba năm cũng chưa lấy được vợ. Lúc Tết có bà mối trong thôn muốn gả Thạch Nha cho gã, nói sính lễ là mười vạn, trước tiên cứ gả Thạch Nha đi, chờ đến khi đủ tuổi mới làm đám cưới và đi lấy chứng nhận. Sính lễ thì nhiều, Thạch Nha lại có chút… không lành lặn, cho nên nhà cô bé ấy cũng đồng ý. Vừa mới qua năm họ liền trói Thạch Nha đưa đến nhà Thạch Thiết Trung, qua hai tháng, đột nhiên cô bé ấy uống thuốc trừ sâu tự sát, lúc đưa đến bệnh viện thì đã không cứu được nữa. Người nhà này cũng không phải hạng tốt lành gì, đúng thật là súc sinh. Phản ứng đầu tiên của bọn họ khi con gái ruột chết là khóc than mượn cơ hội đòi tiền bồi thường, Thạch Thiết Trung cũng là một gã khốn kiếp, Thạch Nha gả cho gã ta, gã liền thô bạo đánh đập con gái nhà người ta, tôi cảm thấy…”

“Anh Thông.” Lời còn chưa dứt, Triệu Ý liền ngăn hắn nói tiếp: “Đừng nói nữa…”

Quá chân thực, giống như là chuyện sẽ xảy ra trong thôn Thạch Đầu

Triệu Ý kháng cự sự chân thực này. Không thể tin được, đều là giả, là giả hết.

Thông Nhạc Gia liếc Triệu Ý qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt cậu trắng bệch nên không nói gì nữa.

Dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh.

Đến lúc cổng thôn Thạch Đầu, Thông Nhạc Gia giảm tốc độ xuống, hỏi Triệu Ý: “Chúng ta đi đâu đây?”

Triệu Ý không ngờ sẽ có ngày có người đứng ở cổng thôn hỏi cậu đi đâu. Cậu đi qua cổng thôn này vô số lần, lần nào cũng đi vào thôn, đi vào tiểu học Khai Hóa như một lẽ đương nhiên… Giống như lẽ đương nhiên, giống như đang về nhà.

Thông Nhạc Gia thấy cậu không đáp, nói thêm: “Bây giờ đến nhà Thạch Nha chắc không tốt lắm đâu, tôi đi ba lần thì hai lần bị đánh ra ngoài… Cậu có muốn đến nhìn Thạch Nha một chút không?”

Triệu Ý phục hồi tinh thần lại, nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Thạch Nha, ở nơi nào?”

“Trong thôn có một ngọn núi nhỏ, cô bé được chôn ở đó.”

——

Ngọn núi kia giống như là một nơi bị nguyền rủa.

Chỉ cần nói đến nơi đó thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Đây là lần đầu tiên Triệu Ý leo lên ngọn núi này cùng Thông Nhạc Gia.

Núi không cao lắm nhưng đường mòn rất khó đi, chỉ hơi lơ là một cái là chân sẽ trượt khỏi tảng đá té xuống.

Ở đó có một ngôi mộ mới, mà phía trên cũng thật sự khắc tên Thạch Nha.

Triệu Ý đứng trước phần mộ đó, trên mặt không có chút cảm xúc.

Cậu nhìn chằm chằm ngôi mộ đó một hồi, đột nhiên xoay người đi xuống núi. Bởi vì đi quá mau nên bị té nhào một phát, Thông Nhạc Gia tới đỡ cậu, cậu liền hất tay Thông Nhạc Gia ra, không nói một lời tự bò dậy, tiếp tục đi xuống núi.

Thông Nhạc Gia đi theo phía sau cậu, vừa bước nhanh vừa hỏi, “Cậu đi đâu vậy?”

Bước chân Triệu Ý không ngừng: “Tôi không tin, những lời anh nói một chữ tôi cũng không tin.”

“Tôi biết chuyện này rất khó tiếp nhận, nhưng mà phần mộ cô bé kia cũng ở trên núi, cậu cũng vừa mới thấy đó thôi… Người đã qua đời, đây là sự thật.”

Triệu Ý trầm mặc đi về phía trước.

Thông Nhạc Gia đi theo cậu, gần như là chạy nước kiệu, nói tiếp: “Tôi có mua lại từ chỗ Thạch Thiết Trung những bức vẽ cô bé ấy vẽ lúc còn sống, cậu có muốn xem qua không?”

——

Kỷ Sơn Thanh đã nghĩ đến lúc biết Thạch Nha qua đời, sớm muộn gì Triệu Ý cũng sẽ quay lại.

Nhưng anh không nghĩ đến chuyện này lại tới nhanh như vậy.

Ngày đó anh ở bệnh viện đợi một đêm, tinh thần cực kỳ mệt mỏi nhưng không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Anh mở điện thoại ra nhưng cuối cùng anh vẫn không gọi vào dãy số ấy.

Anh hèn nhát, anh không dám nói cho Triệu Ý biết Thạch Nha đã chết.

Anh không có dũng khí đó.

Chính anh cũng không có cách nào tiếp nhận kết cục này, huống chi là Triệu Ý trân trọng Thạch Nha như vậy.

Kỷ Sơn Thanh hút xong một hộp thuốc lá nhưng vẫn không tìm được biện pháp thích đáng.

Anh bắt đầu phát hiện ra, thật ra Kỷ Sơn Thanh anh cũng không phải là không gì không thể, không phải chuyện gì anh cũng có thể chống đỡ nổi.

Anh hốt hoảng luống cuống, không biết nên làm gì, mãi vẫn không tìm được lối thoát.

Triệu Ý đến giống như là một phán quyết.

Lúc hoàng hôn Kỷ Sơn Thanh đi ra khỏi tiểu khu, bất ngờ bắt gặp bóng người quen thuộc dưới tán cây hòe.

Ánh mắt Triệu Ý nhìn anh, giống như là một cảnh phim tua chậm, hoặc là một ảo ảnh yếu ớt.

Trong nháy mắt, Kỷ Sơn Thanh cảm thấy cảnh tượng đó không chân thực.

Triều tư mộ tưởng, mộ tưởng triều tư*.

*mô tả thứ gì đó rất nhớ hoặc thường nghĩ về.

Nhưng hư ảo tốt đẹp kia ở trong khoảnh khắc liền bị đánh nát. Anh thấy được trong mắt Triệu Ý không mang theo bi ai, đôi mắt sáng long lanh kia nhìn anh, vừa bất lực lại bàng hoàng.

Giống như là đứa trẻ không tìm được đường đi.

Trái tim Kỷ Sơn Thanh bị bàn tay ai đó bóp lấy. Anh giãy dụa muốn thoát khỏi đau đớn bị giam cầm nhưng càng giãy dụa, bàn tay kia lại càng dùng sức, cuối cùng bóp cả trái tim vỡ thành một vũng máu.

Anh từ từ đi tới, thật ra anh muốn mình đi mau một chút nhưng hai chân lại nặng nề, mỗi một bước đều phải dùng sức tiện thể đạp hết cảm xúc trong lòng xuống. Đạp hết lên, giấu đi.

Kỷ Sơn Thanh phải chống đỡ, không chỉ cho mình, mà còn cho Triệu Ý.

Ánh chiều tà chiếu vào mặt anh đỏ như máu.

Anh ở trước mặt Triệu Ý trấn định, muốn cười với Triệu Ý một chút, nhưng… lại không có cách nào cong môi lên. Anh há miệng, trong giọng nói mang theo một chút bất lực.

“Không phải đã nói là không cho em trở lại sao?”

Triệu Ý tựa như không có nghe thấy, ánh mắt cậu hoảng hốt không chỗ nương, rốt cuộc giây phút đối diện với ánh mắt của Kỷ Sơn Thanh cũng bình tĩnh lại. Giống như một người đang chết đuối tìm được một khúc gỗ, muốn bắt lấy khúc gỗ ấy, tìm kiếm một cơ hội để hít thở.

Triệu Ý siết chặt xấp giấy vẽ trong tay một, nhìn chằm chằm Kỷ Sơn Thanh, hỏi: “Anh Sơn, anh nói cho em biết, Thạch Nha… Em ấy đã chết rồi sao?”

Kỷ Sơn Thanh không nói ra lời, anh nhìn vào đôi mắt kia của Triệu Ý, một chữ cũng không nói được.

Triệu Ý hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười khó coi: “Có người nói với em… Thạch Nha chết rồi, anh Sơn, em không tin, em không tin người nào trong bọn họ hết, em chỉ tin anh. Anh Sơn, anh nói cho em biết… Thạch Nha em ấy… không chết có đúng không? Bọn họ đều đang lừa gạt em, có phải không?”

Kỷ Sơn Thanh há miệng, anh muốn nói, nhưng lại nhưng không phát ra được một chút thanh âm nào.

“Anh Sơn, anh nói đi mà, anh nói cho em đi mà.” Giọng Triệu Ý bắt đầu run rẩy. Kỷ Sơn Thanh trầm mặc càng lâu, cậu càng tuyệt vọng.

Rốt cuộc, Kỷ Sơn Thanh nói cho cậu câu trả lời, thanh âm ôn nhu lại tàn nhẫn, anh nói: “Triệu Ý… Anh, anh rất xin lỗi.”

Triệu Ý chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt theo lông mi chậm rãi tràn ra.

Cuối cùng vẫn chết chìm.