Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động

Chương 106: Cậu ấy không hề khó chịu




Làm xong đúng là hết lạnh thật.

Triệu Ý nằm dài trên giường, điều chỉnh lại nhịp thở, chậm rãi cảm nhận những dư vị còn đọng lại. Đến khi cơn thủy triều đó qua đi, đầu óc cậu mới bắt đầu vận hành bình thường trở lại.

Mẹ nó quá đã.

Trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Triệu Ý nghiêng đầu nhìn sang Kỷ Sơn Thanh, đưa lưỡi liếm liếm môi rồi nói: “Vẫn còn sướng này.”

Kỷ Sơn Thanh vui vẻ, nhìn cậu bảo rằng: “Quấn nhau vậy mà chỉ sướng có một lần vậy thôi sao?”

Triệu Ý cắn nhẹ lên đầu lưỡi mình một cái, nghiêng sang anh thêm chút nữa: “Hứ, anh còn chưa hiểu à, em nói là, ở dưới vẫn còn sướng.”

Kỷ Sơn Thanh cười ra tiếng.

Triệu Ý đánh anh một cái: “Mẹ nó anh cười cái gì?”

Kỷ Sơn Thanh tóm lấy tay cậu, giọng vẫn còn pha lẫn tiếng cười: “Không, chỉ là muốn cười thôi.”

Triệu Ý nhích người sang chạm chạm vào Kỷ Sơn Thanh, ghé vào lỗ tai anh rồi nói: “Này, anh Sơn, kỹ thuật anh tốt cực, lúc trước từng chịch rồi à?”

“Muốn nghe sự thật không?”

Nghĩa là đã từng rồi à?

Triệu Ý cũng không hứng thú gì lắm, cảm thấy miệng mình hèn ghê. Kỷ Sơn Thanh cũng sắp ba mươi rồi, sao mà còn là trai tân được?

Mà nhắc đến, Triệu Ý cũng không để bụng Kỷ Sơn Thanh đã từng trải hay chưa. Chưa làm thì tất nhiên cũng được, mà làm rồi cũng bình thường. Đàn ông với nhau, ngay cả Triệu Ý cũng đã chịch rồi, nên cậu cũng không mong cầu rằng lúc trước Kỷ Sơn Thanh sạch sẽ.

Chỉ là cái miệng đê hèn này hỏi ra, thế mới phát giác được rằng mình không muốn nghe thấy đáp án. Trong lòng biết Kỷ Sơn Thanh đã từng ngủ với người ta nhưng vẫn không muốn để anh chính miệng thừa nhận. Đây là vấn đề cảm xúc, lý trí không thể chi phối được, cậu thích Kỷ sơn Thanh nên mới không khống chế được ghen tuông và thù hận.

Ghen ghét là ghét người trước kia đã từng ngủ với Kỷ Sơn Thanh.

Hận là hận không thể gặp anh sớm hơn một chút, cứ để anh quấn quít với người khác lâu như vậy.

Suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt, cậu đã bị Kỷ Sơn Thanh ôm lấy mặt.

Đôi mắt âm u như đầm hoa đào xoáy vào con ngươi Triệu Ý, anh nói: “Chưa từng.”

Triệu ý: “?” Hả?

Thật sự là trai tân tuổi ba mươi sao? Khá là phấn khởi, vậy những cái suy nghĩ với vẩn của cậu đều bông đùa cả.

Kỷ Sơn Thanh buông mặt cậu ra rồi nói tiếp: “Khi bé gia đình anh dạy dỗ rất nghiêm khắc, thành niên rồi cũng không quậy phá được, cứ theo những quy tắc đó và tránh không phạm vào. Đến khi trưởng thành còn chưa kịp biết gì đã phải vào bộ đội, vào những nơi như bộ đội rồi thì đừng nói cái gì mà tình cảm trai gái nữa, chẳng khác gì vào miếu tu đâu. Sau khi ra thì đến thẳng chỗ này và vẫn luôn nghĩ sẽ không làm liên lụy đến ai cả.”

Kỷ Sơn Thanh chưa từng chủ động nhắc đến chuyện quá khứ, lần nào cũng bị Triệu Ý dồn đến chân tường thì mới nói được đôi ba câu. Nhưng lần này rõ ràng Triệu Ý không muốn hỏi, thế mà lại anh tự nói.

Rất khác thường, khiến cho người ta phải hốt hoảng.

Triệu Ý không muốn nghe anh nói tiếp nữa, cậu vẫn luôn cảm thấy cứ để Kỷ Sơn Thanh nói như vậy thì những lời đấy, hẳn là cậu sẽ không muốn nghe.

Trước đây cậu đã phần nào đoán được quá khứ của Kỷ Sơn Thanh, lý do vì sao anh tới đây, cậu không muốn hỏi bất cứ gì cả. Có một vài việc không biết rõ thì có thể mông lung, sẽ bình an vô sự, nhưng một khi đã xốc lên lớp vải kia, cái gì cũng hiểu cả rồi, vậy thì chắc chắn phải biết chọn thời điểm.

Bây giờ Triệu Ý không muốn chọn, nếu như có thể thì cả đời này cậu cũng không muốn.

Cứ để như vậy đi, được thế nào thì hay thế ấy.

Triệu Ý nở nụ cười, vui vẻ thoải mái trở lại câu chuyện cũ: “Đó là do không thầy cũng tự thông đó, được lắm nha anh Sơn, thiên phí thần thông.”

Kỷ Sơn Thanh cũng vì cậu nên vui vẻ hơn một chút, anh nhìn cậu, không nói thêm gì nữa.

Triệu Ý sờ ga giường ướt nhẹp dưới mông, hai người họ làm xong thì nằm luôn, lúc nãy cơn sung sướng mãnh liệt còn chưa vơi đi nên không nhận ra được. Bây giờ đầu óc đã lạnh dần mới cảm giác thứ dính dính dưới thân và ẩm ướt của ga giường.

Đó là thứ của Kỷ Sơn Thanh, và của cậu.

“Anh Sơn, em đi tắm được không?”

“Chờ lát nữa đi, đợi trời tối.”

Phải chờ nên Triệu Ý cũng chìm vào giấc ngủ.

Kỷ Sơn Thanh vẫn thức, bên tai là tiếng hít thở đều đặn của Triệu Ý. Anh nhẹ nhàng đứng dậy, kéo chiếc áo lông cuối giường khoác lên người, sau đó tựa đầu vào đầu giường nửa nằm nửa ngồi, đưa tay nhét góc chăn vào cho Triệu Ý. Sauk hi chắc chắn không còn chỗ hở nữa, anh mới từ từ lấy bao thuốc lá và hộp quẹt từ trong túi ra.

Anh có thể ra ngoài để hút, tuy nhiên như vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Triệu Ý. Nhưng anh không muốn đi, anh không biết thời gian để hai người… cùng một căn phòng, nằm cùng một chiếc giường, da thịt kề nhau như vậy sẽ kéo dài bao lâu nữa.

Thời gian, qua một ngày sẽ thiếu mất một ngày, thời gian chẳng bao giờ thương tiếc ai. Cho nên có thể ở với Triệu Ý lâu thêm một chút, có thể nhìn cậu nhìn hơn một chút, vậy thì cứ nhìn thật nhiều.

Nói không chừng, nói không chừng là đã đợi đủ rồi, nhìn đủ rồi…

Tàn thuốc từ từ rơi xuống nhiều hơn, rớt xuống chăn khiến anh phủi đi.

Triệu Ý ngủ rất ngon, khóe miệng hơi mỉm cười, không biết là mộng đẹp hay là một thứ gì khác.

Kỷ Sơn Thanh si ngốc nhìn một hồi, dùng tay không cầm thuốc phác họa lại đường nét trên mặt cậu, từ trán đến thái dương, đến gương mặt, đến chiếc cằm… lại đi lên, bờ môi, cái mũi, đôi mắt, lông mày…

Phải nhớ thật kỹ, nhớ thật nhiều.

Lửa cháy đến đoạn cuối cùng, anh cầm điếu thuốc rít ngụm cuối, tàn thuốc rơi rớt trên giường.

Trời cũng sắp tối rồi.

————–

Thật ra tắm rửa không phải là chuyện gì lớn lao, chỉ là tắm rửa cùng với Kỷ Sơn Thanh thì có hơi mất sức.

Hai người cởi hết đồ đứng trong phòng tắm vắng vẻ, không xảy ra chuyện gì thì lại có lỗi với quan hệ của hai người quá.

Kỷ Sơn Thanh lo Triệu Ý bị cảm nên không làm ác quá. Nhưng Triệu Ý yếu rồi, yếu đến mức chân run rẩy, cuối cùng tựa vào Kỷ Sơn Thanh tay kia thì vịn vào nhà tắm.

Gió bên ngoài thổi bay hơi nóng, giẫm tuyết dưới chân kêu xoẹt xoẹt.

Triệu Ý đi ngang qua chiếc xe ba gác mà Kỷ Sơn Thanh đậu gần tòa nhà, vốc một nắm tuyết trên thùng xe, đảo đảo mắt, hết sức tự nhiên mà đưa quả bóng tuyết nhét vào trong cổ áo Kỷ Sơn Thanh.

“ĐM!”

Đột nhiên có gì lạnh buốt trượt từ cổ áo sau lưng xuống, Kỷ sơn Thanh giật bắn mình lên.

Anh vội vàng tóm áo để vẩy tuyết từ bên trong ra. Triệu Ý ở bên cạnh vừa cười vừa nhìn, trông hết sức là vui vẻ.

Kỷ Sơn Thanh lấy nắm tuyết từ trong áo ra rồi vò trong tay, ngước mắt nhìn Triệu Ý.

Triệu Ý thấy anh chuẩn bị hành động thì lập tức tỉnh cả người, chân cũng không mềm nữa, búng nhảy về phía sau mấy bước rồi chỉ vào Kỷ Sơn Thanh: “Anh đừng có qua đây.”

Kỷ Sơn Thanh tung quả bóng tuyết trong tay, bật cười: “Chạy làm gì? Sao anh chấp nhặt với em được?”

Nói xong, anh ngoắc ngoắc tay với Triệu Ý, trông có vẻ rất nghiêm chỉnh, rất ngoan ngoãn, như thật sự là không để bụng vậy.

“Lại đây, ngoài đó lạnh lắm, mau về thôi nào.”

Triệu Ý ôm chậu nhỏ, nhìn Kỷ Sơn Thanh để chắc chắn anh không làm gì, sau mới yên tâm chạy qua. Vừa đến bên cạnh Kỷ sơn Thanh thì cậu nghe thấy anh nói gì đó, nhưng giọng quá nhỏ nên cậu nghe không rõ được, thế là nghiêng đầu qua rồi hỏi: “Anh nói…”

Còn chưa dứt lời, Kỷ Sơn Thanh đã ngay lập tức tống vào miệng cậu, một quả bóng tuyết lạnh buốt bay thẳng vào trong miệng.

Triệu Ý hất tay Kỷ Sơn Thanh ra, phun hết tuyết ra ngoài. Vẫn là quả bóng tuyết mà cậu nén lại nhét vào người Kỷ Sơn Thanh, con người xấu xa kia không vứt đi mà giữ lại trong tay.

Triệu Ý nhổ nước bọt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh: “Con mẹ anh. Không phải anh không chấp nhặt với em hả? Chả phải anh nói không làm gì sao?”

Kỷ Sơn Thanh cười với cậu, lộ ra hàm răng, nhìn rất muốn ăn đòn: “Dỗ em thôi, sao dễ lừa thế.”

Địch mẹ!

Triệu Ý vội vàng vốc một nắm tuyết trên mặt đất, duỗi người, giơ tay ném cục tuyết kia vào mặt Kỷ Sơn Thanh.

Nhân lúc Kỷ Sơn Thanh còn chưa phản ứng kịp cậu lại cúi người vốc thêm cục nữa. Lần này, chưa kịp đứng dậy thì cả người đã bị Kỷ sơn Thanh khóa lại.

Kỷ Sơn Thanh nắm cổ tay cậu, nói một cách đầy uy hiếp: “Đừng nghịch nữa, còn dám đùa là anh đè đầu em xuống đống tuyết.”

Thế là Triệu Ý buông tay. Cậu không đoán được lời đó của Kỷ Sơn Thanh là thật hay giả, đôi khi nhìn qua anh giống người, nhưng đôi khi lại làm những việc chẳng phải con người gì cả.

—–

Thị trấn Thạch Đầu đổ một trận tuyết, một tháng nữa lại qua.

Ngày 7 tháng 2, các học sinh bắt đầu kỳ nghỉ đông. Đến khi xử lý xong hết tất cả những việc ở trường, Kỷ Sơn Thanh tìm đến Từ Hữu Vi và Nghiêm Thắng.

Lúc ấy ba người chen nhau trong một căn phòng nhỏ, không khí hết sức im lặng.

Cuối cùng khi Kỷ Sơn Thanh đẩy cửa ra chỉ nói: “Ngày mai đi luôn đi, anh không tiễn mấy đứa… anh không tiễn nên cách em cũng đừng tới.”

Sáng hôm sau Kỷ sơn Thanh nấu cơm, đến giờ cơm lại chẳng có mấy người dùng bữa.

Triệu Ý nghi ngờ nói: “Từ Hữu Vi và Nghiêm Thắng đâu? Dậy trễ hết à?”

Lão Lý cúi đầu húp cháo không nói gì.

Kỷ Sơn Thanh đặt đũa lên chén Triệu Ý, giọng nói như đang bàn về thời tiết ngày hôm nay.

“Đi rồi.”

Triệu Ý ngơ ngác hỏi: “Đi rồi? Đi đâu cơ? Lên thị trấn à? Tối qua có nói là hôm nay lên thị trấn đâu…”

Mới nói một nửa, đột nhiên Triệu Ý hiểu ra, cậu nhìn Kỷ Sơn Thanh đang im lặng ăn cơm thì mới sững sờ nói: “Đi rồi à…”

Kỷ Sơn Thanh ăn nửa chiếc bánh bao trong tay, nói: “Ăn đi, cháo sắp lạnh cả rồi.”

Ba người ăn cơm, không một người nói chuyện, đôi khi là tiếng đũa vô tình va leng keng, tiếng chậc lưỡi lúc lão Lý ăn cơm, quá sức im ắng.

Rõ ràng hồi tháng tám lúc mới đến đây vẫn còn rất nhiều người, ngồi kín chiếc bàn tròn, ăn cơm mà giống như một cuộc họp nhỏ, rất náo nhiệt. Sao mà chỉ mới hai tháng mà người đã không còn bao nhiêu…

Đi cả rồi, Kỷ Sơn Thanh không buồn, chí ít nhìn anh là như thế.

Thật ra Từ Hữu Vi đã nói với cậu từ lâu rằng Kỷ Sơn Thanh sẽ đuổi họ đi, nhưng khi đó Triệu Ý cứ thấy chuyện tương lai thì không nói trước được. Cậu chưa từng nghĩ lại có một ngày, mới chỉ ngủ một giấc thôi mà người đã không thấy tăm hơi.

Sau đó những người ở lại nơi này, vẫn còn đang nấu cơm, ăn cơm, sinh hoạt…

Mà nhắc tới, tình cảm của cậu với Từ Hữu Vi và Nghiêm thắng không sâu đậm, chỉ mới ở chung được vài tháng. Nhưng cho dù như thế, cậu vẫn có đôi chút cảm giác mất mát khó tả. Đừng nói gì là Kỷ Sơn Thanh họ đã ở chung với nhau tận bốn năm.

Đột nhiên Triệu ý cảm thấy rất khó chịu, cổ họng như nghẹn lại, không tài nào thở được.

Sự khó chịu này là vì Kỷ Sơn Thanh.

Anh nhìn đi, ai cũng đi cả rồi, cứ từng người từng người một, Kỷ Sơn Thanh anh không khó chịu sao.

Triệu Ý nghĩ, có phải một ngày nào đó cậu cũng đi, không về nữa, phải chăng Kỷ Sơn Thanh vẫn sẽ ngồi đây ăn cơm như bình thường, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Triệu Ý vùi đầu vào chén, cậu đã đi một lần cho nên sẽ không đi nữa. Cậu sẽ bên cạnh Kỷ Sơn Thanh, dù mọi người ở đây đều đi hết cả thì cậu vẫn sẽ ở bên cạnh Kỷ Sơn Thanh.

Kỷ Sơn Thanh sẽ không khó chịu, vì cậu đã khó chịu thay anh rồi.

Nhưng nhiều chuyện đến thế, không phải một người đơn phương muốn là có thể được. Triệu Ý cũng không ngờ rằng mình sẽ khó chịu thay Kỷ Sơn Thanh, chắc gì anh đã cần người gánh phần đó thay mình.

***

Lời tác giả: Đầm hoa đào thâm sâu ngàn thước, em muốn được ngủ với Kỷ Sơn Thanh

Kỷ lão chó (rút dây nịt): Đến đây

….

Bé Triệu Lẳng Lơ: Không được không được, chân run thắt lưng thì đau, huhu anh ơi…