[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 95




Thù Đồ [95]

*****

Lúc Vương Trường Lâm tới bệnh viện, Trầm phụ đang ngủ say, có lẽ vì hành động không tiện nên Trầm phụ càng lúc càng thích ngủ, mỗi ngày rất ít khi thanh tỉnh. Lúc ngủ, Trầm phụ hoàn toàn không biết gì về hết thảy xung quanh, không còn sự táo bạo khi thanh tỉnh, vẻ mặt có vẻ rất an tường. Vương Trường Lâm lẳng lặng đứng nơi đó, tầm mắt dừng lại trên gương mặt an tường của Trầm phụ, biểu tình từng chút trở nên vặn vẹo, ánh mắt toát ra sự điên cuồng.

“Ông chủ, đã chuẩn bị tốt!” Người đàn ông vẫn luôn đi theo Vương Trường Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, nhỏ giọng nói.

Sự điên cuồng trong ánh mắt Vương Trường Lâm rút đi, lại trở thành một người nho nhã lịch sự. Hơi nhìn người nọ gật gật đầu, Vương Trường Lâm nhìn về phía Trầm phụ: “Mang ông ta đi!”

Người nọ im lặng gật đầu, bước về phía Trầm phụ đang ngủ say. Trầm phụ rất nhanh bị hành động của người nọ làm bừng tỉnh, giật mình trừng người đàn ông xa lạ trước mắt, không biết vì sao lại có người lạ xuất hiện trong phòng bệnh của mình. Động tác của người nọ rất thô lỗ, Trầm phụ nhận ra có điểm không đúng, dùng sức giãy dụa, lớn tiếng gào lên, ý đồ làm nhóm vệ sĩ bên ngoài chú ý.

Vương Trường Lâm đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Trầm phụ giãy dụa, lộ ra vẻ mặt giễu cợt: “Không cần lo lắng, cho dù bọn họ nghe thấy cũng không thèm quản đâu.”

Trầm phụ lúc này mới để ý tới sự tồn tại của Vương Trường Lâm, tựa hồ nghĩ tới gì đó, Trầm phụ hung tợn trừng mắt với Vương Trường Lâm, cố gắng biểu đạt sự phẫn nộ của mình.

Vương Trường Lâm khinh miệt mỉm cười, giọng nói âm trầm: “Mày muốn biết vì sao tao làm vậy đúng không? Yên tâm, rất nhanh mày sẽ được biết.”

Theo những lời này, trước mắt Trầm phụ tối sầm, gục xuống hôn mê bất tỉnh, sau lưng Trầm phụ, người đàn ông nọ thờ ơ buông tay, nhìn về phía Vương Trường Lâm. Vương Trường Lâm cũng không để tâm, quay đầu đi ra ngoài, đồng thời căn dặn: “Thông tri ba anh em Trầm Kế, tôi ở Trầm gia chờ bọn nó.”

Mệnh lệnh của Vương Trường Lâm nhanh chóng được chấp hành, nhận được thông tri đầu tiên là Trầm Kế.

Cúp điện thoại, sắc mặt Trầm Kế rất khó coi, trước đó vì tránh cho Trầm phụ bị kích thích, anh đã dấu chuyện Vương Trường Lâm đã nắm cổ phần đủ để khống chế Trầm thị. Sau khi biết thân phận thật sự của Vương Trường Lâm từ chỗ Lý Minh Hiên, anh đã cố ý căn dặn nhóm vệ sĩ bên cạnh Trầm phụ hạn chế Vương Trường Lâm xuất hiện ở bệnh viện. Nhưng làm anh không ngờ chính là Vương Trường Lâm lại thuận lợi mang Trầm phụ đi giữa một vòng vây vệ sĩ, không chỉ vậy, ngay cả bảo vệ bệnh viện cũng không có chút phản ứng nào. Ánh mắt Trầm Kế tràn đầy lo lắng, vệ sĩ bị Vương Trường Lâm mua chuộc là chuyện không thể hoài nghi, việc cấp bách bây giờ không phải truy cứu trách nhiệm của bọn họ mà là Vương Trường Lâm rốt cuộc muốn làm gì?

Đồng dạng muốn làm rõ vấn đề này chính là Trầm Hi, Vương Trường Lâm rốt cuộc muốn làm gì? Nếu nói ông ta vì thân phận mình mà oán hận Trầm phụ, hành vi mang Trầm phụ khỏi bệnh viện tràn ngập ác ý, nhưng mang Trầm phụ trở về Trầm gia hiển nhiên là không hi vọng chuyện này huyên náo quá lớn, vì thế quyết định giải quyết việc này trog phạm vi Trầm gia. Hành vi trước sau quá mâu thuẫn làm Trầm Hi nghi hoặc, người này thật sự có ý đồ gì đây? Nếu sự tình dính tới Trầm phụ, Trầm Hi cũng không để ý tới làm gì, nhưng nghĩ tới chuyện cũ của Vương Trường Lâm cùng Hàn gia năm xưa, Trầm Hi nhíu mày, quyết tâm trở về một chuyến, cậu cần biết ý đồ thật sự của người này.

“Anh đi với em.” Đối với quyết định của Trầm Hi, Lý Minh Hiên cũng không nói thêm gì, chỉ khăng khăng muốn đi cùng. Vì cơn ác mộng trước đó, Lý Minh Hiên vốn đã rất chú ý mỗi khi Trầm Hi ra ngoài, cố tình lần trước lại bắt gặp người đàn ông trong mơ dưới lầu nhà Lục Cách Sâm. Tuy không có bằng chứng chứng minh người nọ có quan hệ với Vương Trường Lâm, nhưng trong lòng anh ẩn ẩn cũng bắt đầu cảnh giác, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều đi theo bên cạnh Trầm Hi.

“Chỉ quay về Trầm gia mà thôi, tôi sẽ về nhanh thôi, anh họ không phải đang chờ tin của Diệp Hàn sao?” Đối với hành vi dính người của Lý Minh Hiên, Trầm Hi chỉ nghĩ anh bị lần chia tay trước đó kích thích, vì tránh cho Lý Minh Hiên gặp tình cảnh khó xử, cậu cũng không hy vọng liên lụy anh vào chuyện này, chỉ có thể cố gắng thuyết phục.

“Diệp Hàn có tin sẽ chủ động báo cho anh biết, giờ quan trọng là chúng ta không hề biết Vương Trường Lâm rốt cuộc đang nghĩ gì, lỡ như có chuyện, A Kế cùng A Thừa nhất định sẽ bảo vệ cữu cữu, chỉ có một mình Tiểu Hi anh sẽ lo lắng.”

Thái độ của Lý Minh Hiên rất kiên quyết, Trầm Hi rơi vào đường cùng chỉ đành thỏa hiệp, hai người đều thối lui một bước, Lý Minh Hiên đi cùng cậu, nhưng không vào Trầm gia mà chỉ chờ bên ngoài. Lúc hai người chuẩn bị đi thì cũng nhận được tin Trầm Kế đã mang Trầm Thừa chạy về Trầm gia.

“Đúng là phụ tử tình thâm!” Vương Trường Lâm tán thưởng nhìn về phía Trầm Kế vừa đẩy cửa tiến vào, hiển nhiên rất kinh ngạc việc Trầm Kế chạy về trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Trầm Kế không chút biến sắc nhìn Vương Trường Lâm, không có bất cứ phản ứng nào. Trầm Thừa theo sau Trầm Kế vội vàng mở miệng: “Phụ thân đâu?”

Vương Trường Lâm thoải mái ngồi dựa vào sô pha, giống như một vị chủ nhân đang nhìn khách mời: “Đức Hàn nghỉ ngơi trong phòng, nếu A Thừa lo lắng có thể đi xem thử.”

Trầm Thừa theo bản năng nhìn về phía Trầm Kế, Trầm Kế tựa hồ không nghe thấy những lời này, vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống trước mặt Vương Trường Lâm.

“Tôi nên gọi ông là Vương luật sư hay bác đây?”

Vương Trường Lâm bất ngờ nhướng mi: “Mày đã biết?”

Trầm Kế gật gật đầu: “Mới biết không lâu.”

Vương Trường Lâm thản nhiên ‘nga’ một tiếng, hệt như hai người chỉ đang trò chuyện xã giao bình thường.

Trầm Thừa nhất thời không kịp phản ứng, thì thầm lặp lại: “Bác?” Ngay sau đó, sắc mặt Trầm Thừa biến hóa, khiếp sợ nhìn về phía Vương Trường Lâm: “Ông!”

Vương Trường Lâm nhìn về phía Trầm Thừa, mỉm cười hòa ái: “Thế nào, A Thừa vẫn chưa biết sao?”

Nụ cười này dừng lại trong mắt Trầm Thừa, Trầm Thừa chỉ cảm thấy chán ghét không nói nên lời, xưng hô ‘A Thừa’thân thiết kia lại làm cậu có cảm giác như vừa nuốt phải một con ruồi, giống như muốn chứng thực nhìn về phía Trầm Kế: “Anh cả?”

Trầm Kế gật đầu, biểu tình Trầm Thừa nhất thời suy sụp, lập tức nghĩ tới gì đó, trợn mắt nhìn về phía Vương Trường Lâm: “Ông muốn làm gì?”

Đối với một gia đình như bọn họ, con riêng là một vấn đề không thể lảng tráng, Trầm Thừa tuy thẳng tính nhưng không có nghĩa là cậu ngu ngốc, Vương Trường Lâm ẩn núp ở Trầm gia nhiều năm như vậy, hiện giờ lại khống chế Trầm thị, muốn nói ông ta không có ác ý quả thực không có ai tin nổi.

Phản ứng của Trầm Thừa chọc cười Vương Trường Lâm, ông cười khẽ một tiếng: “A Thừa vẫn như vậy, một chút cũng không dằn lòng được. Tao muốn gì lát nữa sẽ biết thôi, còn bây giờ, phải chờ Tiểu Hi nữa.”

Thái độ của Vương Trường Lâm một lần nữa làm Trầm Thừa chán ghét, cậu không thể tưởng nỗi vì sao Vương Trường Lâm có thể dửng dưng như vậy. Nếu không phải có Trầm Kế bên cạnh, Trầm Thừa cảm thấy bản thân nhất định sẽ không khống chế được mà xung đột với Vương Trường Lâm. Với sự cố kiềm chế của Trầm Thừa, Trầm Kế rất hài lòng, phụ thân vẫn còn trong tay Vương Trường Lâm, anh cũng không muốn xung đột với ông ta quá sớm.

Không ai nói thêm gì, phòng khách nhất thời chìm vào yên tĩnh. Thời gian từng chút trôi qua, ngoài cửa ẩn ẩn truyền tới tiếng bước chân. Trong mắt Vương Trường Lâm hiện lên một tia khác thường: “Chắc là Tiểu Hi tới, rốt cuộc cũng tới đông đủ.”

Trầm Kế đề phòng nhìn Vương Trường Lâm, anh ẩn ẩn cảm thấy giọng điệu của ông ta vừa nãy lộ ra chút cổ quái, đông đủ là ý gì? Không đợi anh nghĩ nhiều, Trầm Hi đã đẩy cửa bước vào, Vương Trường Lâm cười tủm tỉm nhìm qua, trong mắt hiện lên quang mang điên cuồng.

“Tiểu Hi!” Giọng điệu của Vương Trường Lâm thân thiết hệt như một bậc cha chú.

Trầm Hi thản nhiên đáp lại, không chút biến sắc đánh giá hoàn cảnh trong đại sảnh. Giống như cậu đoán trước đó, ở đây chỉ có đám người Vương Trường Lâm, những người hầu quen thuộc không hề thấy bóng dáng, nghĩ tới tình cảnh một đường từ cổng vào đây, xem ra cả biệt thự này chỉ có người của Vương Trường Lâm.

Trầm Hi cũng không nghĩ nhiều, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trầm Kế, Vương Trường Lâm tựa hồ còn muốn biểu đạt sự quan tâm của bậc trưởng bối một phen, Trầm Thừa đã mất kiên nhẫn xen vào: “Không phải ông nói chờ Trầm Hi tới liền nói cho chúng tôi biết mục đích của ông sao, giờ nó tới rồi, ông nói đi.”

Vấn đề của Trầm Thừa cung là vấn để tất cả mọi người đều muốn biết, lúc này tầm mắt đều tập trung trên người Vương Trường Lâm.

Vương Trường Lâm cười lắc đầu: “Nếu Tiểu Hi đã tới, người cũng nên tề tụ đông đủ.” Nói xong ông vỗ vỗ tay, rất nhanh, vài người đàn ông xa lạ đẩy xe lăn của Trầm phụ cùng Trầm Dung từ một bên đại sảnh đi tới.

“Phụ thân!” Trầm Thừa đứng lên, vội vàng nhìn qua, Trầm Kế cũng mờ mịt nhìn Vương Trường Lâm, anh chú ý Vương Trường Lâm đã hai lần nói người tề tụ đông đủ, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?

Trầm phụ thấy Trầm Thừa hiển nhien rất cao hứng, nhưng lúc quay đầu nhìn về phía Vương Trường Lâm thì lại bắt đầu phẫn nộ, nổi giận đùng đùng a a nói gì đó. Bất đồng với sự tức giận của Trầm phụ, thái độ của Trầm Dung rất khác thường, vẻ mặt hoàn toàn là sợ hãi, rất hay nao núng lén nhìn Vương Trường Lâm, cả người không thể khống chế mà run rẩy.

Tầm mắt Trầm Hi không dừng lại trên hai người, mà nhìn chằm chằm người đàn ông đứng sau lưng Trầm phụ.

Trong đám người, cậu chắn trước mặt Phương Lạc Duy, một con dao đang cắm ngay vị trí trái tim cùng một người đàn ông đang nhe răng cười, một màn cuối cùng ở đời trước hiện lên trong đầu, Trầm Hi tựa hồ một lần nữa cảm nhận lại cảm giác đau đớn cùng trơ mắt nhìn sinh mệnh mình trôi qua. Có lẽ vì tầm mắt cậu quá nóng rực, người nọ nhạy bén nhìn qua, Trầm Hi lặng lẽ cụp mắt tránh đi sự chú ý của người nọ, đồng thời cũng dấu đi tia oán hận.

Sau khi đẩy Trầm phụ cùng Trầm Dung vào đại sảnh, đám người nhanh chóng lùi ra ngoài, chỉ còn lại một người đàn ông đứng phía sau Vương Trường Lâm. Vẻ mặt Vương Trường Lâm lại càng thả lỏng hơn, tầm mắt đảo qua nhóm người, cuối cùng dừng lại trên người Trầm phụ.

“Hiện tại, rốt cuộc cũng đông đủ.”

Lời dạo đầu của ông vô cùng bình thản, nhưng nhóm Trầm Hi không hề dám xem thường, đều ngưng trọng nhìn về phía Vương Trường Lâm. Vương Trường Lâm mỉm cười: “Trước hết tao xin tự giới thiệu, tao là Trầm Thương, là con lớn của Trầm Gia Thành, cũng là anh trai của Trầm Đức Hàn.” Mấy câu nói này hiển nhiên Vương Trường Lâm cố ý nói với Trầm phụ, Trầm phụ nhất thời biến sắc, phẫn nộ gào lên, biểu đạt mình không tin.

Ý cười trên mặt Vương Trường Lâm càng sâu hơn: “Mặc kệ mày tin hay không, tao cũng là anh trai mày, điểm này phụ thân biết rõ nhất, đúng rồi, A Kế hiển nhiên cũng biết.”

Hai chữ phụ thân một lần nữa kích thích Trầm phụ, ông trở nên phẫn nộ, lúc này ông quay đầu nhìn về phía Trầm Kế mà gào, hiển nhiên muốn Trầm Kế cãi lại. Trầm Kế đang định mở miệng trấn an Trầm phụ thì người đàn ông đứng sau Vương Trường Lâm chợt lóe lên, xuất hiện phía sau Trầm phụ, một con dao găm sắc bén vững vàng chỉa trước mặt Trầm phụ. Âm thanh líu lo của Trầm phụ khựng lại, cả người cứng còng ở đó.

“Ông muốn làm gì?” Trầm Kế phẫn nộ nói.

Người nọ cười nhạo: “Tao chỉ muốn làm lão già này câm miệng lại thôi.”

Tầm mắt Trầm Kế chuyển qua người Vương Trường Lâm, Vương Trường Lâm nhún nhún vai: “Tao không thích lúc tao nói chuyện có người cứ a a không ngừng như vậy.”

Trầm Kế nhìn Vương Trường Lâm thật sâu: “Tôi biết rồi.”

Theo lời anh nói, người đàn ông nọ thu lại con dao trong tay, đẩy Trầm phụ tới trước mặt Trầm Kế, sau đó gật gật đầu với Vương Trường Lâm rồi xoay người rời khỏi đại sảnh. Lúc này không ai lên tiếng, ngay cả Trầm phụ cũng ngậm chặt miệng, chỉ dùng ánh mắt biểu đạt sự phẫn nộ của mình.

Vương Trường Lâm tựa hồ rất hài lòng với hiện trạng, mỉm cười: “Tao nói tới đâu rồi? Nga, đúng rồi, tao nói tao là Trầm Thương, là anh trai của Đức Hàn, là con của Trầm Gia Thành. Trầm Gia Thành biết rõ sự tồn tại của tao, chẳng qua ông ta tỏ ra mình luôn thủ lễ, phẩm hạnh thah cao trước mặt người khác, hiển nhiên không thể để sự tồn tại của tao phá hỏng hình tượng tốt đẹp mà ông ta đã đắp nặn. Ông ta không chịu nhận tao, tao cũng không để ý, sự thật, tao cũng chưa bao giờ tính toán nhận ông ta. Nếu không phải vì mẹ tao bệnh nặng muốn gặp mặt ông ta lần cuối, tao căn bản sẽ không xuất hiện. Ông ta cự tuyệt tao, tuy tao hận ông ta bạc tình nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao ông ta phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình, không thể lộ ra gièm pha có con riêng được. Nhưng ông ta ngàn vạn lần không nên tính tế làm tao bị tai nạn giao thông, suýt chút nữa đã mất mạng. May mắn, tao còn sống, bất quá gương mặt cũng bị thiêu hủy. Chờ tao trăm cay nghìn đắng trở về nhà thì tao phát hiện trong khoảng thời gian mình dưỡng thương, mẹ tao đã qua đời, tao thậm chí còn không được gặp mặt bà lần cuối.”

Gương mặt Vương Trường Lâm vẫn mang theo tươi cười, cho dù nói tới đây, nụ cười vẫn không hề biến hóa, giống như đang kể một câu chuyện của một ai đó chẳng liên quan. Trầm Hi cụp mi mắt, theo tư liệu Lý Minh Hiên điều tra thì chủ mưu tai nạn đó là bà nội chứ không phải ông nội, nhưng đối với Vương Trường Lâm, mặc kệ người đứng sau là ai thì cuộc đời ông ta đã hoàn toàn bị hủy vẫn là sự thật.

Theo lời kể của Vương Trường Lâm, biểu tình mọi người ở đây cũng không giống nhau. Trầm Hi cùng Trầm Kế đã biết trước đó, biểu hiện rất bình tĩnh. Trầm Thừa cùng Trầm Dung thì ngạc nhiên không thôi, duy chỉ có mình Trầm phụ là vô cùng phẫn nộ, cứ việc ông không dám lên tiếng nữa, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Vương Trường Lâm.

Vương Trường Lâm mỉm cười nhìn lướt qua phản ứng của mọi người, lại mở miệng: “Tao đã thề trước mộ mẹ, Trầm Gia Thành tổn thương tao, tao sẽ hoàn trở lại. Ông ta coi trọng thứ gì, tao sẽ phá hủy hứ đó. Ông ta coi trọng Trầm thị, tao sẽ chiếm lấy nó, làm nó phải đổi chủ. Ông ta coi trọng hình tượng bên ngoài của Trầm gia, tao sẽ làm Trầm gia mất hết danh dự, bị tất cả mọi người chỉ chỏ. Ông ta coi trọng truyền thừa của Trầm gia, tao sẽ làm Trầm gia tuyệt tự. Những năm gần đây, vì đạt thành mục tiêu, tao từ bỏ gương mặt, từ bỏ thân phận, lựa chọn trở thành một người hoàn toàn xa lạ. Mà hiện tại, hết thảy đều như tao hi vọng, tao sẽ hoàn toàn thành công.”

Rõ ràng là những lời nói vô cùng độc ác lại bị Vương Trường Lâm dùng biểu tình mỉm cười ôn hòa nói ra, loại hành vi này làm ngay cả Trầm Hi cũng nhịn không được mà rét lạnh: “Ông muốn làm gì?”

Vương Trường Lâm vừa nói ‘hoàn toàn thành công’, so với việc làm Trầm thị đổi chủ cùng Trầm gia mất hết danh dự, Trầm Hi lại càng cảnh giác với cái mà Vương Trường Lâm gọi là tuyệt tự.

Vương Trường Lâm tán tưởng nhìn về phía Trầm Hi, ánh mắt lộ ra quỷ dị: “Rất nhanh sẽ biết.”

Trầm Hi rùng mình, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng, không ngờ Trầm Dung đột nhiên kinh hoảng gào lên: “Lửa, cháy rồi!”

Trầm Hi theo tiếng gào nhìn qua, chung quanh đại sảnh dấy lên vô số ánh lửa, không biết Vương Trường Lâm dùng thứ gì, ngọn lửa cơ hồ trong nháy mắt đã bùng cao hơn cả thâ người, vây đám người trong đại sảnh.

Trầm Hi quay đầu nhìn về phía Vương Trường Lâm, giống như bọn họ, Vương Trường Lâm cũng bị vây bên trong.

“Ông điên rồi!” Trầm Thừa kinh hoảng hô: “Ông không sợ thiêu chết cả chính mình sao?”

Vương Trường Lâm điên cuồng cười ha hả: “Tao, tao phải cùng chết với bọn mày, như vậy Trầm gia mới thật sự tuyệt tự.”

Ai cũng không ngờ Vương Trường Lâm lại điên cuồng tới mức này, Trầm Kế đẩy phụ thân về phía cửa chính, la lớn: “Trầm Thừa, Trầm Hi, đuổi kịp.”

Vương Trường Lâm vặn vẹo mặt nhìn theo đám người: “Tụi mày chạy không thoát đâu, cửa đã bị đóng kín, cả Trầm gia, trừ bỏ đại sảnh, tất cả những nơi khác đều bị tao phủ kín chất dẫn cháy, hiện giờ bên ngoài chính là một biển lửa, rời khỏi đây thì tụi mày có thể đi đâu chứ?”

Vương Trường Lâm nói chính là sự thật, trừ bỏ đại sảnh, cả biệt thự Trầm gia đều đang bùng cháy. Cho dù từ cửa sổ nhìn ra, ngoài sân cũng tràn ngập ánh lửa, nương theo sức gió, cả Trầm gia hệt như một biển lửa.

Bước chân Trầm Hi khựng lại, Trầm Dung ở phía sau gào khóc thê lương: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.”

“Câm miệng!” Trầm Hi lạnh lùng nói, lui về chính giữa đại sảnh. Như lời Vương Trường Lâm nói, cả Trầm gia đều bị ông ta phủ đầy chất dẫn cháy, so ra, đại sảnh lại chính là nơi an toàn nhất.

Trầm Kế cũng đẩy Trầm phụ lùi lại, tới bên cạnh Trầm Hi, nghiêng đầu nói: “Làm sao bây giờ?”

Trầm Hi liếc mắt nhìn xung quanh: “Tạm thời không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể chờ cứu viện. Anh họ ở bên ngoài, hẳn sẽ nghĩ biện pháp.”

Trầm Kế thở phào một hơi, lửa bùng lên quá đột ngột, bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị vây bên trong. Trong lòng tạm thời thả lỏng rất nhiều, Trầm Kế lạnh lùng nhìn về phía Vương Trường Lâm, ông ta cười cười đón nhận tầm mắt Trầm Kế.

“Hết hi vọng đi, không ai có thể xông vào đám cháy này được đâu. Chờ bọn nó tiến vào, chúng ta đều bị thiêu chết cả rồi.”

Vương Trường Lâm cố ý nhấn mạnh hai chữ thiêu chết, Trầm Hi nhạy bén cảm nhận được Trầm Thừa ở bên cạnh run lên. Có lẽ vì từng chết một lần, có lẽ vì có lòng tin vững chắc Lý Minh Hiên nhất định sẽ cứu mình ra ngoài, cho dù bị nhốt trong biển lửa, Trầm Hi vẫn rất bình tĩnh. Không đứng cùng đám Trầm Kế, Trầm Hi đi về phía Vương Trường Lâm.

Có câu nói, người sắp chết sẽ không nói dối, cậu không biết Vương Trường Lâm có như vậy không, nhưng sự tình liên quan tới mẫu thân, tới Hàn gia, cậu cần Vương Trường Lâm cho mình một lời giải đáp.

Trầm Kế kinh ngạc nhìn động tác của Trầm Hi, khẽ quát: “Trầm Hi, trở lại mau.”

Vương Trường Lâm đã điên rồi, anh không thể cam đoan đối phương có làm chuyện gì hay không. Trầm Hi không để tâm tới lời Trầm Kế, chỉ bình tĩnh đứng trước mặt Vương Trường Lâm.

Trong ánh lửa hừng hực, bóng dáng Trầm Hi trong khoảnh khắc có chút vặn vẹo, Vương Trường Lâm ngây ngốc nhìn Trầm Hi, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt, dường như nhìn thấy Hàn Nhu đứng trước mặt mình.

“Tiểu Nhu, em đã trở về?”

Âm thanh Vương Trường Lâm lộ ra kinh hỉ, Trầm Hi cụp mi mắt: “Năm đó ông tiếp cận mẫu thân có phải vì muốn lợi dụng?”

‘Lợi dụng’, Vương Trường Lâm thì thào lặp lại, đột nhiên bật cười to: “Đúng, tao muốn lợi dụng. Tao tiếp cận cô ấy vì muốn cưới cô ta, mượn sức Hàn gia để báo thù, nhưng cô ta cố tình lại thích Trầm Đức Hàn. Trầm Đức Hàn có gì tốt chứ? Bất quá chỉ là một kẻ lừa đảo ngụy trang thâm tình, xem xem, tao chỉ tìm một Chu Minh Mị tới thôi liền dễ dàng lộ ra bản tính của nó. Đáng tiếc Tiểu Nhu không chịu ly hôn, tao rõ ràng đã thuyết phục được Hàn Du ra mặt cho Tiểu Nhu, nhưng Tiểu Nhu lại sống chết không chịu rời khỏi Trầm Đức Hàn. Trầm Đức Hàn có gì tốt chứ? Nói xem, Trầm Đức Hàn có gì tốt?”

“Ha ha ha!” Vương Trường Lâm giống như bị bệnh thần kinh mà cười to: “Trầm Đức Hàn không biết, lúc Tiểu Nhu có thai Trầm Hi đã bắt đầu có triệu chứng trầm uất. Mỗi lần cô ấy quay về Hàn gia tao đều ở bên cạnh, cẩn thận dẫn dắt, mượn Chu Minh Mị kích thích cô ấy. Nói cho Tiểu Nhu biết, Trầm Đức Hàn không hề thích cô ấy, nhất định cũng không muốn đứa nhỏ này, trừ phi Trầm Thừa cùng Trầm Kế biến mất, chỉ còn lại một mình đứa nhỏ trong bụng cô ấy. Tao nhìn Tiểu Nhu ngày càng khủng hoảng, nhìn cô ấy bị Chu Minh Mị kích thích mà sợ bóng sợ gió, nhìn cô ấy vì Trầm Đức Hàn lãnh đạm mà ngày đêm không thể an tâm, luôn lo lắng có người sẽ hại đứa con trong bụng. Tao chăm chú nhìn cô ấy căng thẳng như sợi dây đàn kéo căng, rốt cuộc có một ngày nó cũng hoàn toàn đứt đoạn.”

Nụ cười của Vương Trường Lâm dần dần biến mất: “Tao chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn đến vậy, cô ta cư nhiên thích Trầm Đức Hàn.”

Trầm Hi siết chặt nắm tay: “Sau đó thì sao? Vì sao mẫu thân lại nhảy lầu?”

Vương Trường Lâm hoảng hốt nhìn Trầm Hi: “Đúng vậy, Tiểu Nhu vì sao lại nhảy lầu chứ? Bởi vì Tiểu Nhu phát hiện tao thật ra là Trầm Thương, phát hiện tao luôn lợi dụng cô ấy.” Trên mặt Vương Trường Lâm lộ ra một tia thống khổ: “Cô ấy nghĩ tao không thương cô ấy. Tao làm sao lại không thương Tiểu Nhu chứ? Tao dùng suốt sáu năm mới đả động được trái tim Tiểu Nhu, làm cô ấy quên đi Trầm Đức Hàn mà yêu tao, tao làm sao lại không thương cô ấy cơ chứ? Tiểu Nhu cảm thấy tao lừa cô ấy, nhưng lừa suốt sáu năm, tao cũng không biết mình đối với cô ấy là thật hay giả. Tiểu Nhu cứ vậy liền nhảy lầu, mang theo con của tao, vì cái gì Trầm Hi còn sống mà con tao lại chết, vì cái gì?”

Vương Trường Lâm hoảng hốt nhìn Trầm Hi, không ngừng lầm bầm: “Vì cái gì mày vẫn còn sống mà con tao lại chết, vì cái gì?”

Vì cái gì, Trầm Hi không nói đáp án, nhưng trong nháy mắt, cậu cơ hồ muốn nói, chẳng lẽ cậu nguyện ý sống sao? Mẫu thân mất sớm, Hàn gia suy tàn, phụ thân lạnh lùng, người thân xa cách, cuối cùng chết thảm trong tù, nếu không phải sống lại một đời, cậu thậm chí còn không biết bản thân rốt cuộc sống vì cái gì. Hết thảy mọi chuyện cậu nên trách ai? Trách Vương Trường Lâm lợi dụng Hàn gia trả thù? Trách phụ thân quá bất công? Hay trách bản thân không nên sinh ra trên đời này?

Cuộc nói chuyện của hai người lọt vào tai đám người Trầm Kế, mỗi người đều lộ ra một vẻ mặt khác nhau. Trầm Kế thầm thở dài, tiến tới định gọi Trầm Hi qua, đột nhiên nghe thấy một góc đại sảnh truyền tới tiếng thủy tinh bị đập vỡ.

“Tiểu Hi, A Kế.” Âm thanh của Lý Minh Hiên truyền tới, lộ ra sự lo lắng không thể nào hình dung.

Trầm Hi kinh hỉ quay đầu lại, nhưng Trầm Thừa đã giành trước gọi to: “Anh họ, chúng ta đều ở…”

Từ ‘ở’ mới vừa nói ra, Trầm Thừa đã ho khan kịch liệt, vốn lửa trong đại sảnh tuy lớn nhưng không có nhiều khỏi, nhưng vì Lý Minh Hiên đập vỡ cửa kính, màn khói ngoài sân liền ương theo cơn gió ập vào, cơ hồ trong nháy mắt đã tràn ngập cả đại sảnh. Bóng dáng đám người Trầm Hi rất nhanh bị làn khói dày đặc che phủ, lờ mờ nhìn không rõ.

“Mau, mau vào cứu người.”

“Súng bắn nước! Súng bắn nước!”

“Tiểu Hi?”

Âm thanh hỗn độn từ cửa sổ vang lên, nhưng Trầm Hi chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Hi kia.

“Anh họ!”

Lớn tiếng kêu chỉ ra vị trí của mình, Trầm Hi lần theo trí nhớ muốn đi về phía cửa sổ, không ngờ Vương Trường Lâm từ phía sau nhào tới kéo cậu lại.

“Nhớ ra rồi, con là đứa nhỏ của cha cùng Tiểu Nhu, đúng, con là đứa nhỏ của cha cùng Tiểu Nhu.”

Trầm Hi kinh ngạc quay đầu lại, trong màn khói mù chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của Vương Trường Lâm, trên mặt cũng lộ ra biểu tình từ ái, hiền hòa nhìn cậu mỉm cười.

“Buông tay!” Trầm Hi cố sức giãy ra, không ngờ hai tay Vương Trường Lâm hệt như kìm sắt, gắt gao túm lấy quần áo cậu, làm thế nào cũng không thoát được.

“Tiểu Hi?” Âm thanh Lý Minh Hiên lại vang lên, tựa hồ đã cách cậu không xa.

“Anh họ!”

Trầm Hi lập tức lớn tiếng gọi, sau đó tập trung lực chú ý lên người Vương Trường Lâm, không hề chú ý Trầm Dung thừa dịp hỗn loạn đi tới sau lưng mình.

Có thể nương theo làn khói dày, vẻ mặt Trầm Dung nhìn Vương Trường Lâm không còn nao núng mà trở nên hung ác. Khoảnh khắc Lý Minh Hiên xuất hiện, Trầm Dung liền thừa dịp hỗn loạn theo dõi Vương Trường Lâm. Mắt thấy Vương Trường Lâm lôi kéo Trầm Hi giằng co, khóe miệng Trầm Dung lộ ra nụ cười dữ tợn, đưa tay dùng sức đẩy mạnh Trầm Hi, Trầm Hi nhất thời mất thăng bằng ngã nhào lên người Vương Trường Lâm. Vương Trường Lâm kéo theo Trầm Hi té xuống đất, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt lên người Vương Trường Lâm. Trầm Dung hài lòng nhìn hai người ngã xuống đất, nụ cười trên mặt còn chưa kịp rút đi thì ngọn đèn chùm thủy tinh trên đỉnh đầu vì bị lửa thiêu rớt thẳng xuống, đập thẳng vào lồng ngực Trầm Dung.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trầm Hi đang định bò dậy lại bị tiếng kêu thảm thiết kia làm run bắn, suýt chút nữa lại bổ nhào lên người Vương Trường Lâm. Cánh tay quen thuộc từ bên cạnh vươn tới, gắt gao ôm Trầm Hi vào lòng.

“Tiểu Hi! Tiểu Hi!” Lý Minh Hiên sợ hãi không ngừng lặp lại tên Trầm Hi, ngay lúc Trầm Hi ngã xuống, Lý Minh Hiên cảm thấy trái tim mình suýt chút nữa đã ngừng đập.

Cảm thụ được âm thanh của Lý Minh Hiên có chút run rẩy, Trầm Hi trấn an mở miệng: “Tôi không sao!”

“Minh Hiên, Tiểu Hi, mau đi ra, đại sảnh sắp sập rồi.” Âm thanh lo lắng của Diệp Hàn truyền tới.

Lý Minh Hiên lấy lại bình tĩnh, kéo Trầm Hi chạy theo hướng mình vào khi nãy.

Ngọn lửa trong sân đã bị khống chế, rất nhiều nhân viên cứu hỏa khẩn trương che chở bọn họ, Lý Minh Hiên kéo Trầm Hi lên xe cứu thương, khẩn trương kiểm tra vết phỏng trên người cậu. Cơ thể Trầm Hi cũng không có vấn đề gì, chỉ có hai tay bị phỏng vài chỗ. Nhìn thấy gương mặt Lý Minh Hiên càng lúc càng lạnh, y tá liền thức thời cẩn thận thoa một lớp thuốc mỡ lên tay Trầm Hi, thẳng đến khi Lý Minh Hiên hài lòng gật đầu.

Xác nhận Trầm Hi không có việc gì, Lý Minh Hiên cũng không ở lại lâu, nhanh chóng mang Trầm Hi rời đi, giao lại mọi chuyện cho Trầm Kế xử lý.

Về đến nhà, Lý Minh Hiên cẩn thận đỡ Trầm Hi ngồi xuống giường, tùy tay lấy gối đầu kê sau lưng, giúp cậu có vị trí thoải mái hơn.

Trầm Hi không biết nói gì nhìn Lý Minh Hiên: “Tôi chỉ phỏng nhẹ hai tay thôi, sao hiện giờ có cảm giác như toàn thân không thể cử động vậy?”

Lý Minh Hiên xụ mặt, quát khẽ: “Đừng có nói lung tung.”

Trầm Hi vốn chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Lý Minh Hiên lại phản ứng lớn như vậy, nghe ra trong giọng nói anh có chút run run, trái tim Trầm Hi mềm nhũn: “Anh họ, tôi không sao mà.”

“Anh biết!” Lý Minh Hiên vòng tay ôm lấy Trầm Hi, thấp giọng nói: “Anh biết! Anh biết!”

Lý Minh Hiên không có cách nào diễn tả tâm tình của mình lúc trưa, lúc Trầm gia vừa bùng cháy, anh vừa nhận được điện thoại của Diệp Hàn nói đã tìm thấy chỗ Lục Cách Sâm đang ở. Lúc này anh đang định thông tri cho Trầm Hi một tiếng, không ngờ mới chớp mắt mà Trầm gia đã rực cháy. Anh theo bản năng vọt qua, khoảng sân đã là một biển lửa. Gọi điện cho cảnh sát, hướng Diệp gia xin giúp đỡ, anh cố ép bản thân phải bình tĩnh, những gì anh có thể anh đã làm cả rồi, giờ chỉ có thể bất lực chờ cứu viện tới, trong lòng anh hối hận vô cùng, anh phải kiên trì đi cùng Trầm Hi mới đúng, anh không nên để Trầm Hi một mình trong hiểm cảnh thế này. Lúc cứu viện rốt cục cũng chạy tới, Lý Minh Hiên không để ý tới sự ngăn cản của mọi người, quyết tâm muốn chạy vào, anh sợ, rất sợ Trầm Hi không thể kiên trì tới lúc anh tới. Từ khi Trầm gia bùng cháy tới lúc cứu viện đến, trong khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, Lý Minh Hiên cảm thấy chính mình giống như một cái xác không hồn, thẳng đến khi nghe thấy tiếng Trầm Hi, ôm Trầm Hi vào lòng, Lý Minh Hiên mới cảm thấy mình sống lại.

“Tiểu Hi.”

“Sao?”

“Về sau, mặc kệ em đi đâu đều phải để anh đi cùng em.”

“Ừ!”

Trầm gia cháy suốt ba giờ mới hoàn toàn bị dập tắt, may mà Lý Minh Hiên báo nguy đúng lúc, tuy trận lửa lớn này làm Trầm gia tổn thất nghiêm trọng, nhưng được khống chế nên xung quanh không có bất cứ tổn thất nào.

Hôm sau, lúc Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi chạy tới Trầm gia thì chỉ còn một đống đổ nát bị thiêu rụi.

Trầm Hi trầm mặc đứng ở nơi đó, nghe Lý Minh Hiên nói Vương Trường Lâm cuối cùng không được cứu ra ngoài, đợi đến lúc nhân viên cứu hỏa tìm thấy thì tim ông ta đã ngừng đập, nhưng trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười quỷ dị. Trừ bỏ Vương Trường Lâm, bị thương nặng nhất chính là Trầm Dung. Vốn vì tai nạn giao thông trước đó, bắp chân Trầm Dung đã bị thương, bác sĩ nói nếu khôi phục tốt thì có khả năng đi lại được. Nhưng hôm qua bị dàn đèn thủy tinh đập vào, từ phần eo Trầm Dung trở xuống đã hoàn toàn mất tri giác, cả đời này chỉ sợ không còn khả năng đứng lên. Trầm Hi nghĩ tới khoảnh khắc Trầm Dung đẩy mình, không khỏi thở dài, nếu không phải Trầm Dung làm vậy, người bị đàn đèn đập trúng rất có thể chính là cậu. Trầm Hi không biết nên cám ơn Trầm Dung hay không, Trầm Dung vốn xuất phát từ ác ý, nhưng lại vô tình cứu cậu một mạng. Nhân quả tuần hoàn, thế sự lưu chuyển, có lẽ trên đời này thật sự có báo ứng đi.

Trầm Hi nặng nề thở hắt một hơi, cậu cũng không biết vì cái gì mình lại muốn tới nơi này, có lẽ từ thâm tâm, cậu muốn làm vậy để nói lời tạm biệt với quá khứ. Trầm Hi phải thừa nhận, sự điên cuồng trong những phút cuối cùng của Vương Trường Lâm đã làm cậu chấn động rất lớn, lần đầu tiên cậu hiểu rõ câu Phương Lạc Duy đã nói với mình‘lúc mình chăm chú nhìn xuống vực sâu thì vực sâu cũng đang chăm chú nhìn mình’. Trong lòng Trầm Hi hiện lên một chút kinh hoảng, may mắn, cậu không điên cuồng như Vương Trường Lâm, cậu vẫn kịp rời khỏi vực sâu kia, đi dưới ánh mặt trời.

“Tiểu Hi!” Âm thanh Lục Cách Sâm từ phía sau truyền tới, Trầm Hi ngoài ý muốn xoay người, đối diện là ánh mắt do dự của Lục Cách Sâm.

“Anh họ.”

Ngắn ngủi vài ngày không gặp, Lục Cách Sâm thoạt nhìn tiều tụy hơn rất nhiều, nghe thấy xưng hô Trầm Hi gọi mình, Lục Cách Sâm mỉm cười, đi tới trước mặt cậu.

Lý Minh Hiên buông lỏng tay Trầm Hi, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, đi tới một bên khác của đống đổ nát, để hai người có một không gian riêng tư để nói chuyện.

Lục Cách Sâm thân thiết nói: “Tiểu Hi, em không sao chứ?”

Trầm Hi lắc đầu: “Còn anh?”

Lục Cách Sâm cười khổ: “Anh tốt lắm, chỉ không được tiếp xúc với bên ngoài thôi.” Ngắn ngủi một ngày, thế giới của anh đã long trời lở đất, người cha nuôi mình luôn yêu quý lại chính là hung thủ hại Hàn gia nhà tan cửa nát, mà cái gọi là nhận nuôi bất quá cũng chỉ vì xem anh là quân cờ mà thôi. Nếu Vương Trường Lâm chỉ hoàn toàn lợi dụng thì có lẽ Lục Cách Sâm không thống khổ như lúc này, nhưng cố tình trong lợi dụng lại đi kèm một chút ôn nhu hiếm có.

Trên mặt hiện lên một tia rối rắm thống khổ, Lục Cách Sâm thấp giọng nói: “Cuối cùng ông thế nào?”

Trầm Hi không biết nên hình dung thế nào, nhẹ giọng kể lại những chuyện trải qua hôm qua một lần.

Tầm mắt Lục Cách Sâm dừng lại trên đống đổ nát cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Trước đó, ông đã kí tên lên hợp đồng phân chia Trầm thị, tách phần kinh doanh thuộc về Hàn gia chuyển vào danh nghĩ của anh. Tiểu Hi, anh định cuối tuần sẽ bay ra nước ngoài, về sau cũng định cư ở đó, không có ý định trở về nước nữa. Việc kinh doanh của Hàn gia không có bất cứ ý nghĩa vào với anh, anh muốn giữ nó lại cho em.” Lục Cách Sâm nói tới đây, cố miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Lúc đầu anh định đưa em đi cùng, không ngờ em cùng Lý Minh Hiên ở cùng một chỗ. Như vậy cũng tốt, Lý Minh Hiên là người không tồi, sau này anh cũng có thể an tâm.”

Trầm Hi cự tuyệt đề nghị của Lục Cách Sâm, cậu không có bất cứ ý tưởng gì với việc kinh doanh của Hàn gia, sự thực, chúng nó vốn thuộc về Lục Cách Sâm.

Lục Cách Sâm không thuyết phục được Trầm Hi, chỉ đành nhận ý tốt của cậu, dùng sức vỗ vỗ vai Trầm Hi, Lục Cách Sâm mỉm cười tạm biệt.

“Tiểu Hi, mặc kệ thế nào, em chính là người thân duy nhất của anh.”

“Tôi biết!”

Nhìn Lục Cách Sâm rời đi, Trầm Hi im lặng thở dài một tiếng. Cậu không biết Lục Cách Sâm cần bao lâu mới có thể thoát khỏi bóng ma của Vương Trường Lâm, cậu chỉ hi vọng trong tương lai không xa Lục Cách Sâm có thể hoàn toàn từ bỏ quá khứ, có được hạnh phúc của riêng mình.

Theo Lục Cách Sâm rời đi, Lý Minh Hiên trở lại bên cạnh Trầm Hi, ôn nhu nói: “Chúng ta trở về thôi, em phải thay thuốc.”

Trầm Hi gật gật đầu, nhưng không hành động, chỉ xoay người đối mặt với Ly Minh Hiên, nhìn thẳng vào tầm mắt anh.

“Lý Minh Hiên!”

“Sao?” Giọng nói Lý Minh Hiên lộ ra sư nghi hoặc.

Sắc mặt Trầm Hi rất nghiêm túc: “Tôi có một chuyện chưa nói với anh, hôm qua lúc bị nhốt trong đám cháy, tôi vẫn luôn ân hận một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Trầm Hi mỉm cười: “Ân hận mình chưa từng nói với anh, tôi yêu anh.”

Ánh mắt Lý Minh Hiên vô cùng mừng rỡ, Trầm Hi tiến tới từng bước, thân thiết đặt một nụ hôn lên môi anh.

“Lý Minh Hiên, tôi yêu anh!”

“Trầm Hi, tôi cũng yêu em!”

-Chính Văn Hoàn-