[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 70




Thù Đồ [70]

*****

Tối đó, lúc Lý Minh Hiên trở về chỗ Trầm Hi thì đã qua 11 giờ, anh không ngờ mình cùng phụ thân lại ở bệnh viện lâu như vậy.

Nhẹ nhờ mở cửa, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, TV truyền tới âm thanh đọc tin tức, Lý Minh Hiên theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Trầm Hi, lúc tầm mắt đảo qua sô pha thì khóe miệng không khỏi lộ ra tươi cười.

Trên sô pha rộng lớn, Trầm Hi ôm gối cuộn mình thành một đoàn ngủ thật an ổn, dường như đang chờ anh thì ngủ quên mất. Tim Lý Minh Hiên mềm nhũn một mảnh, kìm lòng không đậu đưa tay gạt mớ tóc trên trán Trầm Hi, cúi người đặt xuống một nụ hôn ôn nhu.

Đôi môi Lý Minh Hiên có chút lạnh lẽo, Trầm Hi có chút mơ màng mở miệng: “Anh họ?”

Lý Minh Hiên ‘ừ’ khẽ một tiếng, đôi môi từ trán di chuyển xuống môi Trầm Hi, đầu lưỡi ôn nhu vươn tới tinh tế quấy rối.

Ôm ấp quen thuộc, hơi thở quen thuộc, Trầm Hi theo bản năng vươn tay kéo Lý Minh Hiên, tự động tìm kiếm góc độ thoải mái trong lòng ngực đối phương. Lý Minh Hiên bật cười khe khẽ, đưa tay ôm lấy Trầm Hi, đi về phía phòng ngủ.

Cẩn thận đặt Trầm Hi lên giường, Lý Minh Hiên cúi đầu hôn một cái: “Ngoan, em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

Trầm Hi nhắm mắt lại chầm chậm gật đầu, nhưng lúc phát hiện sau khi Lý Minh Hiên rời đi thì mình rốt cuộc không thể ngủ được. Trầm Hi buồn bực nhíu nhíu mày, dứt khoát ngồi dậy tựa vào đầu giường, chờ Lý Minh Hiên tắm xong.

“Tỉnh?” Lúc Lý Minh Hiên tắm xong đi ra, thấy Trầm Hi đang chờ mình thì hối hận không thôi. Anh biết Trầm Hi rất khó ngủ, vừa nãy thật sự là nhịn không được mới hôn cậu.

Trầm Hi gật gật đầu, nhìn Lý Minh Hiên ngồi xuống bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Sao về trễ như vậy?”

Lý Minh Hiên đang định đưa tay ôm lấy Trầm Hi thì hơi khựng lại, nghĩ tới gì đó, thấp giọng nói: “Phụ thân cùng cữu cữu vì một số chuyện mà có tranh chấp, vì thế mới kéo dài tới khuya như vậy.”

Gương mặt Trầm Hi lộ ra chút kinh ngạc, Lý Minh Hiên cũng không giấu diếm: “Em còn nhớ rõ chuyện mẫu thân nói muốn chuyển cổ phần trong tay cho A Kế không? Cữu cữu hi vọng mẫu thân có thể đổi ý, chuyển số cổ phần đó cho A Thừa.”

Trầm Hi lập tức hiểu ra ý đồ của Trầm phụ, bởi vì Trầm Kế xảy ra chuyện kia, Trầm thị sau này chỉ có thể giao cho Trầm Thừa, Trầm phụ vì cam đoan Trầm Thừa có ưu thế ở Trầm thị, vì thế mới từ bỏ Trầm Kế mà chọn lựa Trầm Thừa. Cứ việc biết rõ hết thảy, nhưng Trầm Mi vẫn giả vờ tỏ ra kinh ngạc: “Vì cái gì? Trầm tiên sinh không phải luôn rất thích anh cả sao?”

Lý Minh Hiên cũng không nghĩ Trầm Hi biết chuyện Trầm thị phát sinh gần đây, nghe Trầm Hi nói vậy thì cân nhắc kể những gì mình biết lại một lần.

Trầm Hi hợp thời lộ ra vẻ mặt cổ quái: “Anh cả lén sai người khác tham ô tài chính Trầm thị để hãm hại anh hai, bị đuổi ra khỏi Trầm thị?”

Lý Minh Hiên gật gật đầu, nhíu mày: “Chuyện này cũng không đơn giản như vậy, A Kế cùng A Thừa đều bị người ta tính kế.”

Vẻ mặt Trầm Hi rất tự nhiên: “Tôi cũng tin anh cả không hãm hại anh hai, bất quá cứ vậy chẳng phải sau này nhị ca không thể nào quản lý Trầm thị được nữa sao, Trầm tiên sinh từ bỏ anh cả được à? Ông ta không giúp anh cả xoay chuyển sao?”

“Chuyện này liên lụy tới A Thừa, lại có ban giám đốc ở một bên tinh kế, trong tình thế bức bách cữu cữu cũng không còn cách nào.”

Trầm Hi thờ ơ: “Trầm tiên sinh vì nguyên nhân đó mới có thể đổi chủ ý sao?”

Lý Minh Hiên thở dài gật gật đầu, theo lí trí thì Trầm phụ nói không có bất cứ vấn đề gì, nhưng xét theo tình cảm thì ông không thể nào tiếp nhận được. Không chỉ ông, ngay cả phụ thân cũng không đồng ý chuyện này, cố chấp muốn chuyển 6% kia cho Trầm Kế, cũng vì thế phụ thân cùng cữu cữu mới xảy ra tranh chấp.

“Vậy cuối cùng dượng có đồng ý không?”

Đây đúng là chỗ Lý Minh Hiên không hiểu, lúc đầu phụ thân nhất quyết không đồng ý, nhưng sau đó không biết cữu cữu cùng phụ thân nói riêng gì đó, sắc mặt phụ thân trở nên rất khó coi, rất nhanh liền đồng ý lời đề nghị của cữu cữu. Trên đường trở về Lý Minh Hiên từng hỏi qua phụ thân, phụ thân chỉ bình tĩnh nhìn anh, cái gì cũng không nói. Nhưng ánh mắt kia, Lý Minh Hiên lập tức hiểu ra chuyện này hẳn là có liên quan tới Trầm Hi, chẳng lẽ cữu cữu vẫn đề phòng Trầm Hi cùng Lý gia liên thủ?

Trầm Hi còn đang chờ Lý Minh Hiên trả lời, Lý Minh Hiên thu liễm suy nghĩ, cúi đầu ‘có’ một tiếng.

Trầm Hi nghe vậy, ngáp một tiếng, kéo Lý Minh Hiên nằm xuống: “Ngủ đi, mấy chuyện đó không quan hệ gì tới tôi cả.”

Nhắm hai mắt lại, Trầm Hi nhịn không được thầm cười nhạo trong lòng, ngày thường Trầm phụ luôn tỏ ra duy trì Trầm Kế, nhưng tới lúc thấy Trầm Kế đã vô dụng không phải không chút do dự từ bỏ sao, không biết Trầm Kế nghe thấy tin này thì có cảm giác gì? Cậu đã muốn chờ không kịp để nhìn thấy cảnh Trầm Kế cùng Trầm Thừa hoàn toàn trở mặt.

Lý Minh Hiên nghiêng đầu hôn ánh mắt nhắm chặt của Trầm Hi, đưa tay ôm chặt lấy cậu, trong mắt cũng hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa. Cữu cữu rốt cuộc đang lo lắng điều gì? Trong tay Trầm Hi không có cổ phần Trầm thị, Lý gia cũng không nhúng tay vào chuyện Trầm gia, cữu cữu còn gì phải lo lắng chứ?

Điều Lý Minh Hiên nghi ngờ cũng chính là điều Trầm Bích Tuyết nghi ngờ.

“Sao anh cả lại đưa ra đề nghị như vậy? Ảnh bảo A Kế cùng A Thừa sau này làm thế nào ở chung? Chỉ vì A Kế không thể quản lý Trầm thị, anh cả liền lập tức từ bỏ A Kế sao?”

Trầm Bích Tuyết vừa nghe Lý phụ kể lại thì nhất thời kích động, nhịn không được bất mãn mở miệng.

Lý phụ nhìn bộ dáng buồn bực của Trầm Bích Tuyết, thản nhiên nói: “Đức Hàn đề phòng Trầm Hi.”

“Trầm Hi? Trầm Hi có gì mà đề phòng? Nó không vào Trầm thị, cũng không có cổ phần công ty, chẳng lẽ anh cả vẫn lo lắng chúng ta ở sau lưng duy trì Trầm Hi sao?”

Trầm Bích Tuyết mờ mịt nhìn Lý phụ, hiển nhiên không hiểu được ý của ông. Lý phụ từ thái độ của Trầm Bích Tuyết đã đoán được bà không biết chuyện di chúc, trong lòng không khỏi thở dài: “Bản di chúc của cha vợ năm đó em có xem bao giờ chưa?”

Trầm Bích Tuyết khó hiểu: “Di chúc? Có liên quan gì tới di chúc của phụ thân? Bản di chúc của phụ thân năm đó bị anh cả giữ, em nghĩ chúng ta cũng không liên quan gì nên cũng không hỏi. Chẳng lẽ là nó?”

Lý phụ cũng không giấu diếm: “Năm đó cha vợ đã lướt qua Đức Hàn mà phân chia cổ phần Trầm thị, đám A Kế, mỗi đước được chia 20%. Mà điều kiện có hiệu lực chính là năm Trầm Hi 23 tuổi, đây chính là nội dung của bản di chúc.”

“Anh nói gì?” Trầm Bích Tuyết giật mình nhìn Lý phụ.

Lý phụ lúc nghe thấy cũng vô cùng sửng sốt, lập tức khẳng định nói: “Đây là Đức Hàn nói.”

Trầm Bích Tuyết tiêu hóa xong tin tức này liền hiểu ra vì sao Lý phụ lại đồng ý chuyển cổ phần công ty cho Trầm Thừa. Lúc trước trong tay Trầm Hi không có cổ phần Trầm thị, hai đứa ở cùng nhau mà bọn họ còn phải cố tránh nghi ngờ. Giờ Trầm Hi đã sắp 23 tuổi, Trầm Kế lại bị tước quyền kế thừa Trầm phụ, với tính đa nghi của Trầm phụ, không biết còn nghĩ tới mức nào.

Trầm Bích Tuyết cười khổ: “Khó trách năm đó anh cả không công bố di chúc với bên ngoài.”

Lý phụ trấn an vỗ vỗ Trầm Bích Tuyết, bà lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Năm đó sau khi phụ thân nhập viện, quan hệ của anh cả với phụ thân rất gay gắt, có thể cũng là vì bản di chúc này, phụ thân cuối cùng vẫn cảm thấy mình có lỗi với Trầm Hi.”

Nội tình gút mắt năm đó của Trầm gia, Lý phụ tuy biết nhiều hơn người ngoài một chút, nhưng cũng có một vài chuyện khá riêng tư, Lý phụ cũng hạn chế không hỏi tới. Hiện giờ nghe Trầm Bích Tuyết nói vậy, Lý phụ cũng không biết nên nói gì. Rất nhiều năm qua, ông vẫn luôn khó hiểu, rốt cuộc Hàn Nhu cùng Trầm phụ đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm Trầm phụ ghi hận Hàn Nhu nhiều năm như vậy, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên người Trầm Hi. Giống như Minh Hiên, bọn họ cũng nghĩ là Trầm phụ vì thiên vị Trầm Kế cùng Trầm Thừa mà thôi, Lý phụ chưa bao giờ nghĩ tới Trầm phụ lại vì lý do này mà bỏ bê Trầm Hi, lại càng không ngờ sau lưng Trầm phụ còn có Trầm lão, cho dù Hàn Nhu không được Trầm gia yêu thích, nhưng Trầm Hi là huyết mạch của Trầm gia là không thể nghi ngờ, nhưng Trầm lão lại ngầm chấp nhận thái độ của Trầm phụ, sau chuyện này chắc chắn có nguyên nhân gì đó.

Làm vợ chồng nhiều năm, Lý phụ vẫn kiềm chế không nhúng tay vào chuyện Trầm gia, nói tới nói lui thì cũng bắt đầu từ thái độ của Trầm Bích Tuyết, hiện giờ cũng là lần đầu tiên mở miệng: “Hai nhà Hàn Trầm năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trầm Bích Tuyết cười khổ nhìn Lý phụ, mở miệng nói: “Anh còn nhớ rõ lúc Trầm Hi sáu tuổi, việc kinh doanh của Hàn gia đột nhiên lâm vào khốn cảnh không?”

Lý phụ gật gật đầu, nhớ lại: “Anh nhớ rõ năm đó Hàn gia từng hướng Trầm gia xin giúp đỡ.”

“Nhưng Trầm gia đã không đáp ứng.” Trầm Bích Tuyết nói tiếp lời Lý phụ, Lý phụ gật gật đầu. Trầm Bích Tuyết than nhẹ: “Mọi người lén đồn đãi là vì Hàn Nhu không được Trầm gia yêu thích nên Đức Hàn mới cự tuyệt giúp đỡ bên nhà vợ, nhưng kì thực sự thật không phải như vậy. Hàn gia gặp khốn cảnh bất quá chỉ là giả vờ, ý đồ chính là muốn giăng bẫy Trầm gia.”

Vẻ mặt Lý phụ khẽ biến, tuy ông ẩn ẩn cảm thấy chuyện Hàn gia năm đó rất cổ quái, nhưng không ngờ lại là như vậy.

“Hàn gia đối phó Trầm gia? Vì cái gì? Hàn Nhu sao?”

Lý phụ rất khó hiểu, nếu nói Hàn gia muốn thay Hàn Nhu trút giận, như vậy Hàn Nhu vào Trầm gia sáu năm, trước đó vì sao Hàn gia không hề nói gì, vì cái gì đột nhiên lại làm ra chuyện như vậy?

Trầm Bích Tuyết thầm thở dài: “Chuyện này cụ thể đã xảy ra cái gì không ai rõ, chỉ biết Hàn Nhu đã cầu Hàn Du giúp mình đối phó Trầm gia. Anh cũng biết Hàn Nhu sau khi gả cho anh cả thì vẫn không tốt, cô ấy lại nhất định không chịu ly hôn, oán hận nhiều năm chất chồng lại cùng một chỗ, cũng không biết từ lúc nào thì cô ấy bắt đầu có ý tưởng muốn hủy diệt Trầm gia. Hàn Du nhìn thấy Hàn Nhu chịu khổ sở nhiều năm như vậy, nhưng Hàn Nhu không chịu rời khỏi Trầm gia nên Hàn Du cũng không có cách nào, lúc đó Hàn Nhu nói nếu chuyện thành thì cô ấy sẽ ly hôn với anh cả, Hàn Du tự nhiên không cự tuyệt nữa.

Lúc đầu kế hoạch của Hàn Du vô cùng thuận lợi, anh cả tuy không thích Hàn Nhu, nhưng Hàn gia gặp chuyện không may cũng không thể bỏ mặc, vốn đã định ra tay, nhưng trong lúc vô tình phát hiện Hàn Nhu mang thai. Lúc đó anh cả cùng Hàn Nhu đã ở riêng rất lâu, đứa nhỏ kia căn bản không có khả năng là của anh cả, anh cả trong lúc kinh hoảng bắt đầu điều tra Hàn Nhu mới phát hiện chuyện kinh hoanh Hàn gia xuất hiện vấn đề là một cái bẫy, vì thế liền thuận theo thời thế, ở phía sau thì động chút tay chân, làm kinh doanh của Hàn gia thực sự xảy ra vấn đề.

Sau đó, Hàn Nhu không biết vì sao lại chọn lựa nhảy lầu, Hàn Du trong lúc tới lễ tang lại bị tai nạn xe cộ, Hàn lão chịu không nổi đả kích ngã bệnh nặng, Hàn gia cứ vậy xuống dốc. Hàn Nhu tuy đã qua đời, nhưng anh cả vẫn hoài nghi thân thế Trầm Hi, cho dù cuối cùng chứng thật Trầm Hi quả thật là đứa nhỏ của anh cả, nhưng vì chuyện Hàn Nhu, anh cả vốn đã không thích đứa nhỏ này, sau đó lại có khúc mắc thân thế nên hoàn toàn bỏ lơ nó. Không chỉ có anh cả, còn có phụ thân, năm đó Trầm gia có nguyên nhân mới ở sau lưng động tay động chân, nhưng chung quy cũng đã làm Hàn gia sụp đổ không gượng dậy nổi, phụ thân vẫn luôn lo sợ Trầm Hi sau khi lớn lên nghe thấy lời đồn, sẽ bị người có tâm xui khiến, vì thế mới cam chịu với thái độ thờ ơ của anh cả dành cho Trầm Hi.”

Trầm Bích Tuyết nói tới đây thì thở dài một hơi, không nói thêm nữa. Cẩn thận nghĩ lại, Hàn Nhu cùng anh cả không thể nói rõ là ai đúng ai sai, nhưng Trầm Hi đúng là người vô tội nhất, bà cùng phụ thân chung quy đã làm sai.

Lý phụ không ngờ sau lưng hai nhà Trầm Hàn lại có nhiều nội tình như vậy, suy tư một lát mới nói: “Chuyện này trước đừng nói cho Minh Hiên biết.”

Trầm Bích Tuyết gật gật đầu, nếu Minh Hiên biết nhất định sẽ nói với Trầm Hi, ân oán đời trước đều đã qua đi, bà không muốn đời Minh Hiên cũng bị kéo vào. Chẳng qua, khi nghĩ tới thái độ của Trầm phụ, Trầm Bích Tuyết không khỏi lo lắng nội tình này một ngày nào đó sẽ bị tiết lộ.

Hoàn