Editor: Cát Cánh
Chu Thành nghe thấy giọng nói này, đột nhiên ngây ngẩn. Đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua đó, đằng sau cánh cửa gỗ chạm trổ nặng nề của trung điện, Liên Cẩm mang theo mấy tiểu thái giám, cúi người, cẩn thận đẩy ra toàn bộ cửa gỗ.
Vạt áo vàng khẽ lay động ở trước cánh cửa, đế vương mặc thường phục đã đứng ở cửa trung điện.
Các nội giám và cung nữ đang rối loạn tỉnh táo lại trước tiên, lập tức quỳ xuống thỉnh an.
“Nô tì bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nghe thấy âm thanh thỉnh an của cung nhân, Chu Thành hốt hoảng hồi thần, quỳ xuống tham kiến.
“Vi thần… tham, tham kiến… Hoàng thượng…”
Những thuộc hạ theo cùng lúc này cũng bị dọa ngây ngẩn. Thấy động tác của Chu Thành, vội vàng quỳ xuống.
“Tham kiến… điện hạ…”
Triệu Thần Hi đứng trên bậc thang cao cao ở trung điện, nhìn trung đình đã bị phá lộn xộn, sự lạnh lùng trong mắt lại tăng thêm vài phần.
“Hôm nay thân thế Hoàng hậu và Tứ hoàng tử không khoẻ, các ngươi dám mang người tới tùy ý xông vào Phượng Dương Cung…”
“Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội!” Lúc này đây Chu Thành không thể chịu đựng Hoàng thượng hỏi vặn hết câu đã vội vàng giành giải thích, “Thuộc hạ vừa tuần tra gặp được một bóng người lén lút, đuổi theo một đường tới tận đây.”
Thấy Hoàng đế không lập tức quát bảo dừng, mà đang lắng nghe mình, máu trong cơ thể hắn mới dần dần khôi phục lưu động, vừa dập đầu vừa thỉnh tội.
“Thuộc hạ không dám có chút bất kính nào với Hoàng hậu điện hạ và Tứ hoàng tử điện hạ, chỉ sợ lỡ như kẻ gian ẩn náu trong Phượng Dương Cung, đợi thời cơ thương tổn Hoàng hậu điện hạ và Tứ hoàng tử điện hạ. Trong lúc nóng vội, vi thần mới tự ý xông vào Phượng Dương Cung, mong bệ hạ thứ tội!”
Thị vệ tản ra bốn phương cũng dần dần tỉnh táo lại, dập đầu theo Chu Thành, “Bệ hạ thứ tội!”
Triệu Thần Hi nghe xong lời giải thích của Chu Thành, cũng không mở miệng, cứ vậy híp mắt đánh giá mọi người. Bầu không khí dưới trung đình càng ngày càng ngưng trọng, quần áo của thị vệ phía dưới đều ướt nửa người.
Thấy Chu Thành sắp không chịu nổi lần nữa, còn muốn mở miệng ra nói, ngoại điện có một nội giám truyền tin vội vội vàng vàng đi vào.
“Khởi bẩm bệ hạ, thống lĩnh Bắc Phủ Hàn Phi dẫn người cầu kiến.”
Vừa nghe thấy tin tức này, toàn thân Chu Thành cứng đờ thêm mấy phần.
Nhưng Triệu Thần Hi lại trực tiếp phất tay: “Để hắn đi vào đi.”
Rất nhanh Hàn Phi mang theo một đội thị vệ Bắc Phủ đi vào trong trung đình. Nhìn cảnh tượng xung quanh hỗn loạn, cũng không có quá nhiều biểu tình, trực tiếp dẫn người quỳ xuống dưới bậc thang.
“Tham kiến bệ hạ.”
Triệu Thần Hi nhìn hắn một cái, thản nhiên hỏi: “Ngươi lại tới làm gì?”
Hàn Phi nói: “Thuộc hạ nhận được Vân phó tổng quản sai người tới truyền lời, nói có người đến Phượng Dương Cung làm càn, cho nên mới mang người đuổi tới.”
Chu Thành vừa nghe thấy lời của Hàn Phi, thiếu chút nữa cắn nát lợi. Đây không phải là tuyên bố nói hắn dẫn người tới Phượng Dương Cung làm càn sao. Hắn lập tức vội vàng nói chen vào:
“Hoàng thượng, lúc ấy thuộc hạ nhất thời lo lắng, hành vi lỗ mãng. Thực sự không có gan tới làm càn ở Phượng Dương Cung!”
“Có gan này hay không, trong lòng trẫm đương nhiên rõ ràng.” Triệu Thần Hi không quan tâm tới hắn nữa, trực tiếp dặn dò Hàn Phi: “Dẫn theo người tới Phượng Dương Cung tra rõ cho trẫm. Nếu như nói vì an nguy của Hoàng hậu và Tứ hoàng tử, vậy nếu như hôm nay không tìm được ra thích khách… hừ”
“Thuộc hạ tuân chỉ!” Hàn Phi chắp tay, nhanh chóng đứng dậy điều tra thị vệ Nam Phủ.
Chu Thành thấy vậy, máu trong người lại đông cứng. Một khoảng thời gian ngay cả hô hấp đều ngưng trệ.
Đợi khi Hàn Phi dẫn cung nhân tứ tán ở trung đình cùng với thị vệ mà Chu Thành mang tới tập hợp ở giữa, còn phái người bảo vệ ở xung quanh, rồi xoay người vào trong hậu điện. Lúc này Chu Thành mới cẩn thận ngẩng đầu, đếm số thuộc hạ mà mình mang tới.
Cận thẩn đếm xong số người mà mình mang đến, cảm giác hít thở không thông xung quanh Chu Thành vẫn chưa giảm bớt. Bây giờ chỉ cần cầu cho thứ bên trong đã bố trí xong rồi, cho dù không đạt được mục đích suy nghĩ ban đầu, cũng cầu có thể có đường lui mình giữ lại ngay từ đầu….
Nhưng chỉ trong thời gian một chén trà, Hàn Phi dẫn người vào trong hậu điện lại dẫn người ra. Nhưng mà so với khi đi vào rõ ràng nhiều hơn vài người, trong tay cũng có thêm một số thứ.
“Bệ hạ.”
Hàn Phi đưa bồn hoa sứ men xanh giao cho nội giám bên cạnh, dẫn người quay lại hành lễ với Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi nhìn hoa đỗ quyên đang nở vô cùng tươi đẹp rực rỡ trong bồn hoa có chút kỳ quái.
“Đây là có ý gì?”
Hàn Phi chắp tay nói: “Hồi bẩm bệ hạ, khi thần dẫn người ra hậu viện tra xét người khả nghi, phát hiện ra thị vệ này đang giằng co với hai nội giám Phượng Dương Cung.
Hàn Phi chỉ vào nam tử bị thuộc hạ của mình áp dưới đất, quần áo có chút hỗn loạn, trên mặt cũng có vết thương xanh tím. Nhìn quần áo và trang sức, không khó để phân rõ đây chính là thị vệ Nam Phủ cùng Chu Thành xông vào Phượng Dương Cung.
Hai tiểu thái giám đang quỳ bên cạnh nam tử, trên mặt cũng giống như nam tử, đều hiện rõ dấu vết đánh nhau và giằng co.
Sau khi Hàn Phi chỉ rõ ba người, tiếp tục nói: “Sau khi thần sai người cản bọn họ lại, mới biết bọn họ đang tranh chấp vật này.”
Giải thích đơn giản xong, Hàn Phi lại cầm lấy bồn hoa đỗ quyên ở bên cạnh, cẩn thận nắm lấy chỗ cành hoa gần sát đất. Khẽ dùng sức, ngay cả hoa và bùn đất mang theo đều được rút ra khỏi bồn.
Đặt hoa đỗ quyên sang một bên, Hàn Phi thoáng do dự, nhưng vẫn nâng bồn hoa lên, nói với người đằng trước:
“Sau đó vi thần phát hiện ra vật này ở trong bồn hoa, mời… bệ hạ xem qua.”
“Ồ?” Triệu Thần Hi lập tức khoát tay với Liên Cẩn, “Trình lên xem xem.”
Nội giám đang đợi ở dưới bậc thang lập tức nhận lấy bồn hoa từ trong tay Hàn Phi, nhanh chóng đưa lên trên, được Liên Cẩn nhận lấy.
Tiểu thái giám nhận lấy bồn hoa cũng chỉ cúi đầu đưa tới, không hề dám nhìn lung tung. Mà Liên Cẩn nhận rồi, lại không dám trực tiếp cầm tới bên Hoàng thượng, bất cứ đồ vật gì cũng phải quan sát kĩ lưỡng trước.
Nào biết ánh mắt mới vừa nhìn vào trong bồn hoa, nhất thời sợ tới mức tay run lên, thiếu chút nữa đập vỡ bồn hoa.
“Bệ hạ! Cái này, cái này…”
Liên Cẩn bê bồn hoa quay lại bên cạnh Hoàng thượng, gần như không dám tưởng tượng biểu tình của đế vương khi nhìn thấy vật này.
Hoàng đế nhìn chằm chằm bồn hoa trong tay Liên Cẩn một lúc lâu, không khí trong trung đình gần như ngưng kết thành băng.
Nhưng làm cho Liên Cẩn bất ngờ, Hoàng đễ không hề nổi giận, chỉ cười lạnh một tiếng, quay đầu chỉ hai tiểu thái giám bị Hàn Phi dẫn tới.
“Hai người nói xem, thứ đồ này từ đâu tới?”
Hai tiểu thái giám lúc này vừa sợ hãi vừa có chút mờ mịt, nghe Hoàng đế hỏi, một người trong đó vội vàng trả lời:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay chúng nô tài ở hậu viện bón phân cho mai. Nhất thời đi vào hơi sâu. Đợi khi hai người nô tài đi ra khỏi rừng mai, lại thấy thị vệ này lén lén lút lút đi vào hậu viện, ngồi xổm ở bên tường dường như đang giấu thứ gì đó vào trong khóm hoa đỗ quyên.
Nội giám giơ tay chỉ cây đỗ quyên đã bị quăng sang một bên không còn bồn hoa, “Chính là bồn đỗ quyên kia. Chúng nô tài thấy hắn lạ mắt, tiến lên hỏi. Kết quả thị vệ này không nói gì, vừa nhìn thấy đã biết không phải là người của Phượng Dương Cung. Lúc ấy chúng nô tài nghĩ phải dẫn hắn cùng với thứ đồ mà hắn giấu trong bồn đỗ quyên tới bẩm báo Vân phó tổng quản. Nào biết hắn đột nhiên rút bội đao đâm về phía hai người nô tài… nếu như không phải Hàn Phi thống lĩnh đại nhân kịp thời dẫn người tới, có lẽ chúng nô tài… có lẽ đã….”
Triệu Thần Hi nhìn nội giám vừa run rẩy, vừa đứt quãng khể lại chuyện vừa xảy ra, lại xoay người hỏi thị vệ bị áp dưới đất.
“Hai người bọn họ nói thật?”
“Hoàng, Hoàng thượng oan cho thần quá!” Thị vệ bị chế trụ từ khi nội giám mở miệng, toàn thân đều run rẩy, nghe thấy Hoàng đế hỏi, nhất thời lớn tiếng phản bác:
“Hoàng thượng, lúc ấy tiểu nhân chỉ theo Chu thống lĩnh tới Phượng Dương Cung bắt thích khách. Trong lúc lục soát ngẫu nhiên phát hiện một người khả nghi đi về phía hậu viện, cho nên mới đi theo. Tận tới chân tường cung kia, lại không còn tung tích. Lúc ấy tiểu nhân đang tìm, hai vị công công đây chạy tới hỏi, tiểu nhân sợ thích khách nhân cơ hội đào tẩu, không có lòng giải thích, cho nên mới vội vàng mạo phạm hai vị công công. Tiểu nhân không hề biết gì về thứ đồ trong bồn hoa đỗ quyên này!”
“Ngươi nói bậy!” Có lẽ là ban nãy thiếu chút nữa đã bị thị vệ này diệt khẩu, hai thái giám giờ đây không quan tâm quy củ gì, đột nhiên cao giọng phản bác: “Khi hai người ta đi vào trong hậu điện chỉ nhìn thấy ngươi, lấy đâu ra thích khách. Ngươi cả đường nhìn đông ngó tây vô cùng cẩn thận, dáng vẻ đều làm cho người ta nghi ngờ, lấy đâu ra đuổi theo thích khách!”
Việc này có liên quan tới tính mạng, thị vệ cũng không dám để thái giám nói từ một hướng, nhất thời hai bên nổi lên tranh chấp.
“Đủ rồi!” Triệu Thần Hi đen mặt tức giận, hai bên đột nhiên không dám nói thêm nữa.
“Trẫm hỏi ngươi lần cuối cùng,” Triệu Thần Hi nhìn thị vệ cả người chật vật hỏi: “Thứ trong bồn hoa này từ đâu tới?”
Thị vệ giật mình, lúc này chỉ có thể kiên trì trả lời: “Tiểu nhân… quả thực không biết thứ đồ trong bồn hoa này từ đâu ra.” Cắn răng, lại thêm một câu, “Có lẽ… vốn là ở trong Phượng Dương Cung này….”
“Ồ.” Triệu Thần Hi cười lạnh một tiếng, hỏi: “Hàn Phi, thứ đồ trong bồn hoa này, ngươi đã cho bọn họ xem chưa?”
Hàn Phi nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc ấy thần nghi ngờ trong chậu hoa này có chứa vật gì đó, sau khi nhổ hoa đỗ quyên ra, biết sự việc nghiêm trọng, liền mang ba người hắn và bồn hoa cùng nhau tới hồi bẩm. Trong lúc ấy thần đã đặt hoa đỗ quyên vào trong bồn, chưa để bất cứ người nào xem qua.”
“Còn thật sự thú vị.” Triệu Thần Hi lạnh mặt nhìn thị vệ, “Vậy tại sao ngươi nói không biết thứ đồ trong bồn hoa ở đâu ra mà lại còn có thể đoán nó vốn là ở Phượng Dương Cung. Thế nào, ngươi đã sớm biết bên trong có chứa vật gì?”
Thị vệ nhất thời như bị nhốt trong hầm băng, lúc này mới phản ứng lại trong lúc hoảng hốt mình đã nói sai, vội vàng dập đầu.
“Hoàng thượng minh giám! Tiểu nhân ngu muội, chỉ đoán bừa lung tung! Hoàng thượng minh giám, Hoàng thượng minh giám!”
Lúc này Triệu Thần Hi không kiên nhẫn nói nhiều lời với hắn, phất tay, phân phó:
“Kéo xuống, nếu như đã không muốn nói thật trước mặt trẫm, vậy thì tới Hình Bộ nói đi.”
Nghe âm thanh cầu xin tha thứ của thị vệ bị kéo đi xa dần, Chu Thành vừa vội cố gắng khắc chế run rẩy, vừa tức giận mắng.
Khi nghe thấy thị vệ cùng với hai thái giám kia đối chất, hắn đã cảm thấy không ổn.
Tên ngu xuẩn này, ngay cả việc giải thích đơn giản cũng không biết! Phí công lại rước thêm nghi ngờ của Hoàng đế!
Nội tâm Chu Thành lo lắng, Triệu Thần Hi phía trên cũng đã ngồi xuống ghế thái sư mà Liên Cẩn chuyển tới, nhận lấy chén trà cung nhân dâng lên.
“Đi, bảo người truyền lời với Hạ Tích, để hắn dẫn người thủ nghiêm các nơi trong cung! Mặc kệ là có thích khách hay không, hôm nay dám để cho trẫm nhìn thấy thứ kia, vậy người dám có tâm tư, nên biết… trẫm nhất định sẽ lột da của hắn xuống!”