Editor: Cát Cánh
Đợi khi trong phòng khách chỉ còn lại mấy chiếc ghế chắc chắn vẫn còn bảo trì nguyên vẹn, Tiêu quý phi mới thở hồng hộc dần dần yên tĩnh lại.
Tiêu Nguyệt Kỳ vẫn luôn trông chừng ở bên cạnh, dừng lại một lúc, mới bước lên trước lần nữa, vươn tay đỡ lấy Tiêu quý phi đã mệt tới mức đứng không vững, nhẹ giọng nói:
“Nương nương cẩn thận thân thể, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã.”
Tiêu quý phi phát giận xong, lúc này uể oải mệt mỏi, cũng tùy ý để nàng đỡ đi vào trong nội điện.
Tiêu Nguyệt Kỳ vừa đỡ Tiêu quý phi, vừa nháy mắt ra hiệu với nhóm cung nhân quỳ ở bên cạnh.
Nhóm cung nhân lập tức như trút được gánh nặng, đợi hai người vừa đi khỏi phòng khách, lập tức ba chân bốn cẳng thu dọn tàn cục.
Trải qua việc Thái hậu hòa giả, hơn nữa gần như ngày nào Tiêu Nguyệt Kỳ cũng đi theo đằng sau làm tùy tùng cho Tiêu quý phi, tận tâm phụng dưỡng, quan hệ của hai người cũng đã dịu đi hơn rất nhiều.
Tiêu quý phi ban đầu rất ghét Tiêu Nguyệt Kỳ, một là chướng mắt thân phận con vợ lẽ của nàng, hai là nàng vừa mới vào cung đã liên tiếp được Hoàng thượng để ý tới.
Tuy rằng chỉ là mấy câu nói và mấy món quà thưởng nho nhỏ, nhưng Tiêu quý phi tâm tình không tốt tự nhiên cũng thấy vô cùng gai mắt.
Mà lần này sau khi Tiêu Nguyệt Kỳ được tấn phong làm Quý nhân, cũng không gặp gỡ với Hoàng đế nữa, ngược lại coi như bản thân mình giống như là cung nữ bên cạnh Tiêu quý phi, ngày ngày báo danh trước mặt nàng ta.
Tiêu Nguyệt Kỳ không tiếp tục mỗi ngày nghĩ các cách xuất hiện trước mặt thánh giá, Hoàng thượng dường như cũng quên đi nàng, tự nhiên cũng sẽ không ban thưởng ân sủng gì nữa.
Tiêu quý phi nhìn thấy Hoàng đế dường như quả thật không có hứng thú gì nhiều với Tiêu Nguyệt Kỳ, lại thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, sau khi được Thái hậu trấn an, sự chán ghét trong lòng nhạt đi, dần dần cũng không có quá nhiều địch ý với nàng nữa.
Thái hậu đối với tình huống này đương nhiên vui vẻ mừng rỡ, cũng khá vừa lòng với Tiêu Nguyệt Kỳ nhỏ tuổi hiểu chuyện biết lý lẽ, những ngày tháng gần đây cũng hiền lành hòa ái, không ngừng ban thưởng.
Chẳng qua từ nhỏ tính tình của Tiêu quý phi đã không tốt. Nếu như gặp được nàng không vui, trong nhà trong cung, trừ bỏ mấy đương gia trưởng bối, ngay cả những ma ma hầu hạ nàng từ nhỏ, nàng cũng không đánh thì mắng. Tình huống như ngày hôm nay, Tiêu Nguyệt Kỳ cũng không phải trải qua một hai lần.
“Nương nương hà tất phải hao tổn tinh thần vì hạng người ấy.” Tiêu Nguyệt Kỳ đỡ Tiêu quý phi vào trong nội điện ngồi xuống, vươn tay rót một tách trà nóng, tự mình bưng tới trước mặt Tiêu quý phi.
“Những tiểu nhân kia chẳng qua chỉ phong quang nhất thời mà thôi. So với nương nương được sủng hạnh ở trong cung này các nàng cũng chỉ như ngôi sao so với trăng sáng. Đợi bệ hạ chán rồi, trong cung còn có vị trí chứa đựng các nàng sao?”
Tiêu quý phi chửi mắng nửa ngày trời, lúc này quả thật cũng khát rồi. Nhận lấy trà nóng trong tay Tiêu Nguyệt Kỳ uống mấy ngụm, cũng bình tĩnh lại. Chẳng qua trong lòng lại càng thêm bi thương hơn trước đây.
“Vinh sủng của bản cung… bản cung thật sự còn có thể được độc sủng sao? Tim của Hoàng thượng… không biết đã bị câu tới chỗ những tiện nhân nào từ lâu rồi.”
“Nương nương không thể tự coi nhẹ bản thân mình như thế được!” Tiêu Nguyệt Kỳ vội vàng ngắt lời Tiêu quý phi, “Nương nương và Hoàng thượng ân ái bao nhiêu năm, đã sớm trở thành giai thoại trong ngoài cung đều biết. Sao có thể vì hạng người thô bỉ nịnh bợ mà làm người phí công đau lòng?”
Nói xong, Tiêu Nguyệt Kỳ hơi dừng lại, dường như do dự một lát, mới nhỏ giọng nói.
“Chẳng qua thần thiếp nhìn thấy, từ lúc có Hoàng hậu điện hạ… tới nay, trong cung này dường như thật sự có chút kỳ quái. Giống như là…”
Tiêu quý phi vốn cũng đang buồn bã đau lòng, nghe thấy lời này của Tiêu Nguyệt Kỳ, không kìm chế được tò mò, truy hỏi:
“Giống như là gì?”
Nhưng dường như Tiêu Nguyệt Kỳ vẫn có chút do dự, ấp a ấp úng giải thích.
“Thần… thần thiếp kiến thức hạn hẹp, còn có chút cảm giác khó hiểu mà thôi. Nếu như có nói sai, nương nương cũng đừng coi là thật.”
Tiêu quý phi nhất thời mất kiên nhẫn ngắt lời, “Bản cung bảo ngươi nói, ngươi cứ nói thẳng là được rồi.”
Lúc này Tiêu Nguyệt Kỳ mới cắn răng, nhỏ giọng nói:
“Tuy rằng khi đó thần thiếp mới vừa tiến cung không lâu, trước đây còn chưa làm bạn bên cạnh nương nương. Không lâu trước đây Hoàng tượng sủng ái nương nương mang phúc cho cả Tiêu thị, thần thiếp đương nhiên cũng hiểu được rõ ràng. Nhưng từ khi Hoàng hậu đột nhiên nhận được thánh sủng, hình như Hoàng thượng, thậm chí cả thế cục của hoàng cung cũng dần dần thay đổi…..”
Tiêu Nguyệt Kỳ nhìn khuôn mặt của Tiêu quý phi biến đổi từ trầm tư sang kinh ngạc, chậm rãi nói:
“Không nói tới việc bây giờ Hoàng thượng không có lý do gì để thiên về tin tưởng một mình Hoàng hậu như vậy, quá bất công với nương nương và Tiêu gia. Nhưng mà người bên cạnh Hoàng hậu, cũng dần dần nương nhờ thế lực của Hoàng hậu mà vùng lên. Quả thực giống như Hoàng thượng… Hoàng thượng bị gì đó…”
“Bị thứ gì đó ám rồi thao túng.” Tiêu quý phi nghiêm mặt nói tiếp câu cuối cùng của Tiêu Nguyệt Kỳ.
“Nương nương!”
Tiêu Nguyệt Kỳ bị dọa run rẩy, quỳ xuống bên ghế của Tiêu quý phi, cẩn thận túm lấy tay áo của nàng nói:
“Những điều vừa rồi chỉ là do thần thiếp suy nghĩ lung tung, tự mình suy đoán. Nhưng mỗi khi thần thiếp nhìn thấy Hoàng thượng gần như Hoàng hậu nói gì nghe đó, mấy lần trách phạt nương nương không rõ lý do, nô tỳ không thể kiềm chế được suy nghĩ đó trong đầu.”
Tiêu quý phi không trả lời, nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo lại vô thức siết chặt.
Tiêu Nguyệt Kỳ cúi đầu, tiếp tục dùng ngữ khí vừa trầm thấp vừa lo âu của nàng tự lẩm bẩm.
“Nếu như Hoàng hậu thực sự đã dùng thuật vu cổ gì mê hoặc Hoàng thượng….”
Một khi có tin đồn như vậy truyền ra ngoài, cuối cùng lại được chứng thực. Vậy Tiêu Diệc Dao có thể bắt Hoàng hậu, thậm chí cả Hạ gia, lột đi một tầng da!
Tiêu quý phi đột nhiên đứng dậy, phất tay với Tiêu Nguyệt Kỳ, “Hôm nay bản cung còn có chuyện, ngươi đi về trước đi.”
Nói xong cũng không đợi Tiêu Nguyệt Kỳ phản ứng, đã đi ra khỏi nội điện, không thấy bóng dáng.
Từ bữa tiệc mừng nửa tuổi của Tứ hoàng tử, thời tiết cũng ngày càng ấm áp hơn. Tháo xuống từng bộ áo lông da cừu nặng nề, ánh mặt trời ngày qua ngày càng ấm hơn, dường như cả người cũng nhẹ nhàng hơn trước.
Đương nhiên, tâm tình của Triệu Thần Hi cũng đặc biệt tốt, không chỉ vì thiếu đi sự trói buộc của quần áo mùa đông. Đa phần nguyên nhân là vì tâm tình thoải mái.
Vì có đích hoàng tử Triệu Nguyên Duệ mà phủ Trấn Quốc Công đã đứng vững chân ở Kinh Thành, bên này xuống thì bên kia lên, thế lực của phủ Thái Sư cũng thu lại không nhỏ. Mà thế lực của bản thân Triệu Thần Hi lại được che giấu dưới thế lực của Trấn Quốc Công, im hơi lặng tiếng không ngừng lớn lên.
Ngay cả Cấm Quân làm cho hắn lo lắng nhất, sau khi được Hạ Tích chỉnh đốn lại, cũng dần dần được hắn thu vào trong tay. Tảng đá đè nặng trong lòng nhất cuối cùng cũng đã rơi xuống mặt đất. Gần đây Triệu Thần Hi ngay cả khi đi đường đều mang theo gió.
Phê xong tấu chương cuối cùng của ngày hôm nay, Triệu Thần Hi nhận lấy nước chè mà Liên Cẩn dâng lên, nhấp một ngụm, tùy ý hỏi:
“Tới giờ nào rồi?”
Liên Cẩn nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vừa mới qua giờ Tỵ.”
Triệu Thần Hi sửng sốt, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Sớm như vậy sao?”
Liên Cẩn cười nói: “Vâng ạ, bệ hạ cực khổ lâu như vậy, hôm nay hiếm có khi xử lý trong việc triều chính, có thể nghỉ ngơi thoải mái một lần.”
Nhìn thấy cành liễu mới nhú đong đưa theo gió, ánh sáng mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống đất. Triệu Thần hi có chút thất thần gật đầu.
Liên Cẩn thấy thế, do dự hỏi: “Vậy bây giờ Hoàng thượng có muốn khởi giá quay lại Phượng Dương Cung?”
Triệu Thần Hi ban nãy vô thức gật đầu, sững sờ một lát, đổi lời: “Không, quay về Càn Nguyên Cung.”
Triệu Thần Hi đứng dậy, vừa đi vừa tiếp tục dặn dò Liên Cẩn, “Ngươi tới Phượng Dương Cung, bảo Hoàng hậu chuẩn bị một chút, đợi trẫm ở cửa cung.”
Liên Cẩn chạy chậm theo sau Triệu Thần Hi, không rõ lý do, “Hoàng thượng, người…”
Triệu Thần Hi nhíu mày, ngồi lên ngự liễn đã được nội giám chuẩn bị tốt, nhìn từ trên cao xuống dặn dò hắn:
“Nói với Hoàng Hậu, hôm nay phong cảnh rất đẹp, bảo y theo trẫm xuất cung vi hành, tra xét tình hình của dân chúng.”