Editor: Cát Cánh
Buông chuyện của Triệu Thần Ngữ và Hạ Hiên xuống, Triệu Thần Hi cảm thấy được ngày tháng cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh. Mỗi ngày đi lại giữa Ngự Thư Phòng và Phượng Dương Cung, thật sự là thanh nhàn.
Sau khi Hạ Hàn và Triệu Thần Hi bàn bạc chuyện tìm người giúp đỡ xử lý việc trong cung, chẳng qua mấy ngày đã truyền Ninh quý nhân tới đây.
Đối với người thông minh như Ninh quý nhân, Hạ Hàn cũng không vòng vèo quanh co nữa, trực tiếp nói ra ý của mình.
Ninh quý nhân vừa nghe, đương nhiên hiểu được Hạ Hàn có ý đề bạt mình. Lập tức đứng dậy quỳ trước mặt Hạ Hàn.
“Thần thiếp tạ ơn điện hạ đã tin tưởng.” Ninh quý nhân kích động liên tục dập đầu ba cái với Hạ Hàn, “Mong điện hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ không phụ đại ân của điện hạ.”
“Đứng dậy đi.” Hạ Hàn ra hiệu cho cung nữ đỡ Ninh quý nhân dậy, để nàng ngồi lại cẩn thận, lúc này mới nói: “Bản cung đương nhiên cũng biết ngươi lanh lợi, thích hợp làm việc này. Sau này cho dù là xảy ra chuyện gì thì vẫn phải nhớ rõ những lời hôm nay ngươi từng nói.”
“Thần thiếp hiểu, sau này sẽ luôn luôn nhớ tới chuyện ngày hôm nay, sẽ không để cho điện hạ phải thất vọng.” Ninh quý nhân vội vàng trả lời.
Trước đây Ninh quý nhân hao phí tâm tư và sức lực, không phải chỉ vì làm thân với Hạ Hàn, làm tăng lên một tầng bảo vệ cho Nhị hoàng tử hay sao.
Kết quả trước đây dạo tới dạo lui, cuối cùng cũng chỉ làm được một nửa. Tuy rằng không hoàn toàn vừa lòng, nhưng nàng cũng coi như miễn cưỡng biết đủ. Hiểu được rất nhiều chuyện chỉ cần có mở đầu, sẽ có thể từ từ tới.
Ai biết được nàng đã chuẩn bị tốt công tác qua lại thân thiết lâu dài với Hoàng hậu, ngồi trên chiếc chiến thuyền của phủ Trấn Quốc Công. Đột nhiên lại có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, sao có thể làm cho nàng không bất ngờ vui mừng được đây?
Tất cả mọi việc mà nàng làm, đều chỉ vì để cho đứa con của mình lớn lên bình an. Vì thế khi Tiêu quý phi muốn lấy Nhị hoàng tử đi, ban đầu nàng cũng chỉ nhớ nhung lo lắng, chưa từng oán hận. Sau đó lại có tính toán tự tay mình đưa đứa trẻ tới bên cạnh Hạ Hàn.
Nhưng bây giờ Hoàng hậu đột nhiên nói với nàng, muốn cho nàng cung quyền, thăng địa vị cho nàng.
Điều này đại diện cho thứ gì? Đại diện cho nàng thật sự đã được Hoàng hậu tin tưởng, nhận về dưới thế lực của y.
Bản thân mình được tăng địa vị, Nhị hoàng tử cũng có thể danh chính ngôn thuận do nàng tự mình nuôi nấng, sẽ không kéo thấp thân phận của Nhị hoàng tử. Bản thân cũng sẽ không chịu đựng nỗi lo lắng và không nỡ trong lòng khi phải đưa Nhị hoàng tử tới cung khác.
Ninh quý nhân mất một hồi lâu, mới bình phục lại tâm tình.
Nàng lại suy nghĩ, có chút do dự nói: “Thần thiếp có một đề nghị… không biết có nên nói hay không.”
Hạ Hàn khẽ gật đầu nói: “Có chuyện gì có thể nói thẳng, không cần băn khoăn.”
Ninh quý nhân nói: “Điện hạ tín nhiệm thần thiếp, để thần thiếp hỗ trợ xử lý cung vụ. Nhưng thần thiết vẫn chưa thể làm được việc lớn mức này, sợ rằng một mình không thể chèo chống. Nghĩ rằng đề cử thêm một người cho điện hạ, cùng nhau xử lý chuyện này liệu có được không?”
Hạ Hàn nghe vậy cũng không phản đối gì, “Muốn đề cử ai? Nói ta nghe thử.”
Ninh quý nhân nói: “Điện hạ cũng biết Như tần?”
“Ngươi nói là mẫu phi của Tam công chúa?” Hạ Hàn cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng mà y không hiểu biết nhiều lắm, hình như bình thường cũng là một phi tần rất kín tiếng.
“Đúng vậy.” Ninh quý phi thấy Hạ Hàn không nhớ ra, cũng không cảm thấy kỳ quái, “Như tần bình thường cũng là người kín tiếng, an phận, nhưng luận về bản lĩnh trí tuệ, thần thiếp không thể sánh bằng nàng.”
Nàng hơi dừng lại một chút mới nói tiếp: “Điện hạ có thể không biết. Như tần nhìn thì an tĩnh, trong lòng cũng có khổ sở. Năm đó… Như tần lần đầu tiền hoài thai long tự, kết quả nàng không có mệnh ấy, được năm tháng, đứa trẻ ngoài ý muốn mất đi. Sau này thái y nói, có thể nhìn ra được là một tiểu hoàng tử. Từ sau lúc đó, Như tần quá mức đau lòng, thân thể cũng luôn không tốt. Liên lụy tới Tam công chúa vừa ra đời, thân thể cũng yếu ớt. Tơi bây giờ cũng khó khăn, tháng nào cũng bệnh vặt liên miên không dứt.”
Hạ Hàn do dự một lát, quả thực cũng mơ hồ nhớ lại chuyện này.
Khi Như tần xảy ra chuyện, Hoa Anh Điện của y còn quạnh quẽ, nhưng cũng không thể hiện rằng y hoàn toàn không biết chuyện trong cung.
Như tần cũng từng được thánh sủng một khoảng thời gian. Lần đầu tiên có hoàng tự, lại vì ngoài ý muốn mà sảy thai, làm trong cung ồn ào náo loạn một khoảng thời gian. Đề tài lớn nhất mà trong cung lén lút lưu truyền là chuyện sảy thai của Như tần, Tiêu quý phi không thoát khỏi liên quan.
Mà với tính cách của Tiêu quý phi, cùng hành động hoành hành ngang ngược trong cung khi đó, trái lại Hạ Hàn cũng không cảm thấy lạ. Hôm nay lại được Ninh quý nhân nhắc tới, xem ra lời đồn đại lúc trước có lẽ không phải giả.
Hạ Hàn cười một cái, Ninh quý nhân quả là một người thông suốt,
Bản thân y đề ra việc cho nàng cung quyền, nâng địa vị của nàng. Ban đầu tuy rằng nàng kích động kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh bình tĩnh lại. Trong thời gian ngắn như vậy đã phân tích được lợi và hại của chuyện này.
Không tham lam, hơn nữa còn nhìn ra được, tới lúc đó khẳng định sẽ không ít người đố kị với nàng. Lập tức đề cử một người lên với y.
Xem ra quan hệ của nàng với Như tần bình thường cũng không tệ, quan trọng nhất chính là, Như tần còn có một mối ân oán với Tiêu quý phi như vậy.
Bây giờ nàng mang theo Như tần, kéo như Tần lên, sau này chắc chắn Như tần sẽ mang ơn với nàng. Cộng thêm việc tìm cho mình thêm một người bạn đồng minh đáng tin cậy, cùng nhau chia sẻ ánh mắt của mọi người. Cuối cùng còn đồng thời bán cho y một nhân tình, tỏ ý trung thành.
Chỉ buông một chút quyền thôi nhưng lại có thể lấy được nhiều ưu đãi như vậy. Bản lĩnh xử sự làm người thế này, trong cung liệu có mấy chủ tử các cung có thể làm được? Để cho nàng đi quản lý những chuyện hỗn loạn trong cung, hoàn toàn rất thích hợp.
“Vậy theo ý ngươi nói đi.” Hạ Hàn lập tức gật đầu đồng ý đề nghị này, “Về phần Như tần, ngươi hãy nói với nàng trước. Nếu như còn có chuyện, mấy ngày nữa bản cung sẽ gọi cả hai người tới đây.”
Ninh quý nhân vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ với Hạ Hàn, vui vẻ nói: “Vâng, thần thiếp thay Như tần cảm tạ điện hạ trước.”
Phía bên Hạ Hàn tạm thời giải quyết được một việc phiền lòng. Mà phi tần trong hậu cung vừa mới bắt đầu kinh sợ Hoàng hậu mới, sau khi không gây hấn vài ngày, lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu.
Đã nhiều ngày mỗi khi Triệu Thần Hi tới thỉnh an Thái hậu, luôn ngẫu nhiên gặp Tiêu chiêu nghi mấy lần ở Từ An Cung. Một hai lần thì thôi bỏ qua, nhiều mấy lần là có ý gì?
Cho dù luôn lấy lý do phụng dưỡng Thái hậu, cũng không thể suốt ngày đi lại ở xung quanh Từ Anh Cung chứ? Nếu như nói ở phương diện này không có sự trợ giúp của Thái hậu thì ai tin?
Chẳng qua điều duy nhất làm cho Triệu Thần Hi cảm thấy may mắn đó chính là, tuy rằng Tiêu chiêu nghi này cũng xuất thân tử phủ Thái Sư, nhưng trên người không có sự ngang ngược của Tiêu quý phi.
Cho dù thường thường “ngẫu nhiên” gặp Triệu Thần Hi, cho tới bây giờ cũng biết thức thời hiểu chuyện, không dây dưa. Rất nhiều lúc thậm chí còn hành lễ vấn an Triệu Thần Hi sau đó lập tức rời đi.
So sánh với Tiêu quý phi mấy ngày gần đây cũng thường xuyên tìm cớ xoay quanh Triệu Thần Hi thì quả thực thuận mắt hơn nhiều.
Nhưng cũng chỉ thuận mắt hơn khi so sánh thôi. Gần như ngày ngày gặp gỡ không ngừng quấy rầy, chẳng mấy ngày Triệu Thần Hi cũng bắt đầu không kiên nhẫn.
Buổi tối, trong tẩm điện Phượng Dương Cung. Hai người đã tắm rửa xong, cho cung nhân lui xuống, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Triệu Thần Hi nửa dựa lên đầu giường, một tay ôm lấy Hạ hàn, một tay cầm lược ngọc, tự mình giúp Hạ Hàn chải mái tóc dài.
Hạ Hàn dựa vào lòng Triệu Thần Hi, bị động tác chải đầu ngứa ngáy làm cho mơ màng buồn ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Triệu Thần Hi lại đột nhiên lên tiếng.
“Đúng rồi, ý chỉ tấn phong Ninh quý nhân đã ban xuống chưa?”
“Vẫn chưa,” Hạ Hàn có chút khó khăn nâng mí mắt, “Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên nhớ tới chuyện này?”
Triệu Thần Hi nói: “Nếu như chưa ban xuống, vậy thêm một người nữa đi.”
Cuối cùng Hạ Hàn cũng tỉnh táo mấy phần, “Hoàng thượng còn định nâng vị cho ai?”
“Nâng phân vị của Tiêu chiêu nghi lên một chút đi.”
Triệu Thần Hi cuối cùng cũng chải xong tóc cho Hạ Hàn, quăng lược đi ôm người nằm xuống, “Trẫm thấy nàng ta cũng rất nhàn rỗi cho nên cả ngày từ sáng tới tối không có việc gì đi dạo quanh Từ An Cung. Nâng phân vị cho nàng ta, để nàng ta tìm chút chuyện làm đi.”
Hạ Hàn bật cười, “Thái hậu vì Tiêu chiêu nghi cũng coi như tốn không ít tâm tư. Cũng tốt, nâng lên phân vị gì mới được? Tần sao?”
“Quá cao.” Triệu Thần Hi nhíu mày, “Quý nhân là được rồi, nếu không cũng quá rõ ràng. Sau này để bọn họ tự dày vò lẫn nhau đi.”
“Vậy được.” Hạ Hàn xoay người, dịch chăn cẩn thận cho hai người, “Qua hai ngày nữa thần sẽ ban ý chỉ xuống.”
Cuối tháng ba, tân hậu vừa được tấn phong chưa tới một tháng. Phượng Dương Cung đột nhiên ban xuống hai ý chỉ. Ninh quý nhân ở Ngọc Hủ Hiên tấn phong làm phi. Tiêu chiêu nghi ở Chiêu Nghi Cung tấn phong làm quý nhân.
Nhất thời, hậu cung vốn đã rục rịch, lại lần nữa cuồn cuộn sóng ngầm.