[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 53: Thỉnh an




Editor: Cát Cánh
Sau khi qua Trừ Tịch, cũng chính thức qua một năm. Ngày hôm sau là mồng một tháng giêng, Triệu Thần Hi đổi sang bộ long bào mới tinh, đón nhận bá quan hành lễ. Theo những thông lệ hhàng năm, sau ngày mồng năm văn võ bá quan mới chính thức lên triều. Mồng một làm lễ xong, bá quan tạm thời về nhà tiếp tục nghỉ ngơi.

Một năm nay, Triệu Thần Hi cũng chỉ có mấy ngày này mới quăng được chính sự sang một bên, tự mình thảnh thơi. Mỗi ngày trừ thỉnh an Thái hậu, thì chỉ quấn lấy Hạ Hàn ở khắp nơi trong cung. Hắn vốn có ý định mang Hạ Hàn xuất cung dạo chơi, dù sao Hạ Hàn phải chịu ngột ngạt ở trong cung này đã lâu, nhất định cũng rất muốn đi ra ngoài xem thử.

Nhưng chẳng còn cách nào, thế cục trong triều năm nay còn chưa ổn định, khó tránh khỏi gây thêm phiền phức, cho nên hắn cũng đành thôi. Chỉ càng cố gắng nghĩ cách mấy ngày này lôi kéo Hạ Hàn tùy ý nhiều hơn để y vui hơn một chút, mấy ngày này đã mấy lần dựng sân khấu diễn kịch.

Hoàng đế ngày ngày nghỉ lại ở Hoa Anh Điện, năm mới bên này đương nhiên là vô cùng vui vẻ, làm tăng thêm vẻ trống vắng rõ ràng ở những nơi khác trong cung.

Nhưng Hoàng đế sủng ái ai, không ai có thể quản nổi. Nếu như đặt ở vài năm trước, Thái hậu còn có thể lấy lí do cân bằng hậu cung mà mượn thế lực Tiêu gia nhắc nhở Hoàng đế.

Nhưng hiện tại Tiêu gia bị quản chế ở khắp nơi, Thái hậu đâu còn có thể nhắc nhở Hoàng đế được. Dù sao cũng không phải là mẹ con ruột, bà cũng không có mấy phần chân tình với Hoàng đế, dưới tình huống hiện tại, bà đâu dám chọc Hoàng đế buồn bực. Tuy rằng khoảng thời gian này bị ức hiếp đủ đường, nhưng đa phần bà vẫn phải âm thầm chịu đựng.

Nhưng dù sao Thái hậu cũng là người trải qua sóng gió, thời điểm này đương nhiên biết là phải nhân nhượng. Nhưng Tiêu quý phi được bà cưng chiều nhiều năm, lại không có sức chịu đựng tốt như vậy.

Trước đây vừa vì cấm túc, vừa vì xử lý hậu sự cho Trang phi. Nàng nghe lời cô mẫu cố gắng học nhẫn nhịn khiêm tốn. Nhưng bận tới bận lui lâu như vậy, Hoàng thượng nhìn về phía nàng được bao nhiêu lần?

Tên Hạ Hàn kia không có việc gì cũng xúm lại trước mặt Hoàng thượng xum xoe, bây giờ Tứ hoàng tử cũng là của y, sự sủng ái cũng cũng là của y. Vậy bao nhiêu ngày tháng nàng vất vả lại không thu được kết quả tốt là vì điều gì?

Năm mới tới, Hoàng thượng cũng cả ngày cả đêm ở lại Hoa Anh Điện, không thèm nhìn nàng một cái. Để làm Hoàng quý phi vui vẻ mà Hoàng thượng đã dùng bao nhiêu tâm tư để nghĩ ra những cách kia, lại chuyển không ít lụa là, châu báu tới Hoa Anh Điện. Chuyện này đã được truyền đủ dạng trong cung. Cho dù nàng không muốn nghe cũng biết một hai phần.

Lòng Tiêu quý phi bực bội, chỉ có thể đi tìm Thái hậu khóc lóc. Nhưng Thái hậu cũng chẳng còn cách nào, mấy ngày đầu năm mới Tiêu quý phi tới trước mặt bà khóc lóc, bà cũng vừa đau lòng vừa phiền não.

Dù sao cũng là cháu gái mà chăm sóc như con gái ruột, huống hồ bản thân Thái hậu cũng là người đi lại trong chốn thâm cung. So với Tiêu quý phi bây giờ, hoàn cảnh năm đó bà ở hậu cung của tiên đế còn kém xa rất nhiều. Cảnh ngộ của Tiêu quý phi lúc này, bà đương nhiên đều rõ ràng.

Nhưng rõ ràng là rõ ràng, bây giờ bà cũng chịu bó tay. Chuyện của Tiêu gia, vốn đã làm cho bà phiền phức tới mỗi ngày ngày ngủ không yên. Người cũng gầy đi nhiều. Nhưng Tiêu quý phi vẫn cứ khăng khăng mỗi ngày tới khóc ở chỗ của bà.

Bà đau lòng thì cũng đau lòng, nhưng mà qua lâu ngày, trong lòng đương nhiên cũng có chút không thoải mái.

Đã tới nước này rồi, không nghĩ tới việc làm thế nào để nhà mẹ đẻ đứng vững chân lại lần nữa mà chỉ biết ghen.

Trong khoảng thời gian này, lần đầu tiên Thái hậu sâu sắc cảm thấy, có lẽ Tiêu quý phi thực sự là bị mình quá mức cưng chiều.

Bị bà cưng chiều tới mức trừ bỏ việc tranh giành ghen tuông, không có chút ánh mắt nhìn xa cùng với gánh vác trách nhiệm nào. Nếu như một ngày nào đó bà già thật rồi, Tiêu gia này có thể thực sự giao vào tay Tiêu thục phi không?

Có phiền não nữa, dù sao chỉ cần Tiêu quý phi không ra ngoài gây chuyện thêm nữa, Thái hậu đều cố gắng nhịn.

Chưa tới hai ngày, Tiêu quý phi cũng phát hiện ra mỗi ngày Hoàng đế đều tới Từ An Cung của Thái hậu thỉnh an, rất kiên trì. Vì thế nàng liền có chút tâm tư nhỏ, sau khi phi tần thỉnh an Thái hậu xong rời đi, nàng vẫn ở lại Từ An Cung, đợi Hoàng đế tới, mong mỏi gặp được một lần.

Chưa biết chừng khoảng thời gian này Hoàng thượng chỉ không cẩn thận quên mất mình thôi. Chỉ cần Hoàng thượng nhìn thấy mình, đương nhiên sẽ không để cho tiện nô Hạ Hàn đắc ý thêm nữa!

Thời gian hậu phi tới thỉnh an Thái hậu cũng có quy định, không thể chạm vào thời gian Hoàng đế tới thỉnh an Thái hậu. Thậm chí cung quy còn có quy định rõ ràng, cấm phi tần lấy cớ thỉnh an để chạm mặt thánh giá.

Cung phi bình thường muốn có ý đồ này, Thái hậu đương nhiên là người đầu tiên biết, hơn nữa sẽ ngăn cản. Nhưng bây giờ ai bảo Thái hậu là cô ruột của Tiêu quý phi đâu? Trước đây nàng cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy, cung quy cái gì, Thái hậu đều không quan tâm, người khác còn có thể làm thế nào?

Nhìn thấy sắp tới thời gian Hoàng đế tới thỉnh an Thái hậu, Tiêu quý phi vẫn đứng bên người Thái hậu không nhúc nhích. Những hậu phi bị Thái hậu đuổi về vừa oán giận vừa bất đắc dĩ lui xuống.

Đã lâu như vậy rồi, có ai lại không muốn mượn cơ hội này để nhìn thấy Hoàng thượng? Cho dù Thái hậu là cô ruột của nàng ta thì đã làm sao, cung quy bày ra trước mặt, chỉ cho một mình nàng ta không cần tuân thủ hay sao?

Hôm ấy khi hoàng để thỉnh an Thái hậu, nhìn thấy Tiêu quý phi cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng chút thủ đoạn ấy, chỉ cần hơi động não thôi cũng hiểu được.

Tuy rằng Triệu Thần Hi vẫn tới lui vội vàng như trước. Nhưng sau khi thỉnh an Thái hậu xong, ngược lại cũng trưng ra vẻ mặt ôn hòa nói mấy câu với Tiêu quý phi. Tuy rằng buổi tối hôm ấy không đợi được thánh giá, nhưng ngày hôm sau Tiêu quý phi vẫn mở cờ trong bụng lặp lại trò cũ.

Cho dù xuất hiện trước mặt Hoàng thượng nhiều hơn vài lần cũng tốt, chưa biết chừng Hoàng thượng sẽ để tâm tới nàng thì sao. Tên Hạ Hàn ấy ban đầu cũng là như vậy rồi dần dần được Hoàng thượng để mắt tới.

Nhưng hôm sau Tiêu quý phi an tâm ngồi bên cạnh Thái hậu, không chỉ đợi được một người tới.

“Tại sao… Hoàng quý phi cũng tới đây?”

Thái hậu ngồi trên vị trí chính, ngữ khí có phần cứng ngắc hỏi người đằng sau lưng Hoàng đế.

Hạ Hàn cười cười, nhìn thoáng qua Tiêu quý phi sắc mặt cứng đờ ngồi bên cạnh Thái hậu, nói: “Đã qua năm mới mấy ngày rồi, thần vẫn không có thời gian rảnh rỗi, không thể tới thỉnh an Thái hậu nương nương trước được. Hôm nay đúng lúc Hoàng thượng cũng muốn tới, vi thần liền cùng Hoàng thượng tới đây.”

Thái hậu cũng chỉ có thể tùy tiện gật gật đầu với cách nói này. Vốn chính bà là người miễn cho Hạ Hàn thỉnh an sớm tối. Hạ Hàn ở trong cung này lâu như vậy, bình thường không nói, năm mới cũng chưa từng tới thỉnh an. Trước đây bà sẽ không quan tâm, bây giờ Hạ Hàn quang minh chính đại tới Từ An Cung của bà thỉnh an, bà đương nhiên cũng không thế dựa vào điều này mà nói gì y được.

Chẳng qua không tới thì không tới thôi, bà cũng ngại nhìn thấy lại bực dọc. Nhưng hôm nay y lại tới cùng Hoàng đế là có ý gì?

Năm mới bận rộn? Không nắm giữ Phượng Ấn, không bận việc cung, còn bận cái gì được? Không phải là vội tới đây khoe khoang bây giờ Hoàng đế chỉ độc sủng mình y sao?

Thái hậu sẽ nghĩ như vậy, Tiêu quý phi bên cạnh đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới phương diện này. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Hàn càng thêm phần phẫn nộ không thiện ý. Chẳng qua đã chịu thiệt vài lần, bây giờ thật ra Tiêu quý cũng có thể miễn cưỡng áp chế tính tình của mình. Hành lễ với hai người Hạ Hàn và Triệu Thần Hi.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, bái kiến… Hoàng quý phi.”

Triệu Thần Hi dường như căn bản không phát hiện ra sự cứng ngắc của Tiêu quý phi, cười nói: “Đứng dậy đi, không cần đa lễ.”

Lập tức dẫn theo Hạ Hàn ngồi xuống bàn trà bên cạnh.

Hạ Hàn đi đằng sau Triệu Thần Hi, thừa dịp Triệu Thần Hi xoay người, nghiêng đầu khẽ cười với Tiêu quý phi một cái, ý nghĩa không rõ ràng.

Động tác đứng dậy của Tiêu quý phi lập tức dừng một chút. Cuối cùng vẫn im lặng quay lại bên người Thái hậu. Cho dù động tác ấy có tự nhiên hay không tự nhiên, tóm lại cũng không nói rõ gì nàng cả.

Bốn người đồng loạt ngồi xuống, các cung nhân cũng mang tách trà lên cho Triệu Thần Hi và Hạ Hàn.

Tiêu quý phi nhìn thấy Hạ Hàn cười nhàn nhạt ngồi phẩm trà bên cạnh Hoàng thượng, cố gắng nhịn, cuối cùng vẫn lên tiếng nói: “Nếu như hôm nay Hoàng quý phi đã muốn tới thỉnh an, tại sao lại không tới cùng các tỷ muội? Giờ này tới cùng với Hoàng thượng hình như là không hợp quy củ lắm?”

Hạ Hàn nghe thấy vậy, buông chén trà xuống: “Sáng này… có một số việc còn dây dưa, không thể kịp thời tới đây, cho nên ta mới tới cùng với Hoàng thượng.”

Câu nói này của Hạ Hàn không rõ ràng, khi nói tới mấy từ “có một số việc”, như cố tình liếc nhìn Triệu Thần Hi. Triệu Thần Hi còn phối hợp cười cưng chiều một cái, bên trong có ý nghĩa gì đương nhiên không cần phải nói ra.

Ý tứ khoe khoang này làm cho Tiêu quý phi tức giận tới mức thiếu chút nữa đã ném chén trà về phía y.

Làm Tiêu quý phi nín nhịn còn chưa xong, y lại nói tiếp: “Việc này của vi thần đúng là không hợp quy củ. Khi đi tới cùng với Hoàng thượng, vi thần cũng không nghĩ nhiều. Khi đi vào, thấy Tiêu quý phi vẫn còn ở đây, nhất thời cũng không nghĩ ra. Không thể kịp thời thỉnh tội, còn mong Thái hậu nương nương tha thứ.”

Tiêu quý phi bị nghẹn không nói lên thời, giờ phút này còn không dám nhìn Triệu Thần Hi. Thế nào, nếu biết thời gian Hoàng thượng tới thỉnh an Thái hậu, cung phi còn ở tại chỗ chính là không hợp quy củ. Bản thân nàng không chỉ ngày hôm nay ở đến giờ này, ngày hôm qua cũng thế. Không thể nói thấy Hoàng quý phi theo Hoàng thượng tới đây nàng mới nghĩ ra quy củ này.

Mặc dù là Tiêu quý phi, nhưng bị vạch trần thủ đoạn nhỏ không đáng tiền này trước mặt Triệu Thần Hi, nàng cũng có chút ngượng ngùng hoảng hốt. Chỉ có thể cúi đầu oán hận bản thân nói chuyện quá xúc động, lại bị tiện nô này cầm đằng chuôi.

Giờ đây Tiêu quý phi lúng túng, Thái hậu bị Hạ Hàn chủ động thỉnh tội cũng lúng túng.

Trong lòng vừa tức giận Tiêu quý phi nói chuyện chẳng bao giờ biết động não, đúng là tự nói tự vả. Hậu phi ở lại đây đợi Hoàng đế không hợp quy củ. Bà là Thái hậu, lại còn thiên vị giúp hậu phi ở lại đây thì tuân theo quy củ sao?

Nhưng vừa nhìn thấy Hạ Hàn nói xong lời tỉnh tội, còn không thèm đứng dậy. Vẫn rất nhàn nhã ngồi mấp máy môi là xong. Thái độ như vậy cũng coi như là thái độ cầu xin bà tha thứ hả?

Nhưng đề tài này là do Tiêu quý phi nhắc tới, quy củ cũng là do Tiêu quý phi phá vỡ từ ngày hôm qua. Nếu như bà vì điều này mà nói gì đó Hạ Hàn, chẳng phải lại tự vả lên mặt mình hay sao.

Thái hậu tức giận đau cả tim, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng nói với Hạ Hàn: “Chuyện nhỏ thôi mà, đâu có nghiêm trọng như lời Hoàng quý phi nói. Nếu như ngày bình thường ngươi không có việc gì, thì đến chỗ ai gia ngồi chơi nhiều hơn là được rồi.”

Hạ Hàn cũng chắp tay với Thái hậu, “Thái hậu nương nương không chê, sau này vi thần ổn thỏa hơn chắc chắn sẽ tới đây làm phiền người.”

Triệu Thần Hi cũng ngồi một bên cười nói: “Cũng phải, trong năm mới đâu cần phải nhiều quy củ như vậy.”

Không khí căng thẳng do Tiêu quý phi tạo nên, cũng tan thành mây khói trong tiếng nói nói, cười cười của ba người.

Thoạt nhìn, ba người đúng thật là giống như người nhà bình thường, nói nói, cười cười, tán dóc. Chẳng qua suy nghĩ trong lòng thế nào, lại không thể biết được.

Lần này Triệu Thần Hi và Hạ Hàn không ở lại lâu, sau một chén trà đã đứng dậy cáo từ.

Thái hậu cũng sớm mong hai người này nhanh chóng đi. Tiễn hai người đi rồi, bà mới mệt mỏi thở dài.

“Cô mẫu…” Đợi không còn người ngoài ở đây, Tiêu quý phi vẫn luôn im lặng giờ mới lắp bắp tới gần Thái hậu.

Thái hậu bị Hạ Hàn làm rất tức giận, lúc này cũng không còn bao nhiêu tâm tình tốt với Tiêu quý phi nữa. Giương mắt trừng nàng một cái, cũng không để ý tới nàng.

Tiêu quý phi tự biết là ngay từ đầu mình đã lỡ lời, mới làm cho Hạ Hàn lấy cớ để chọc tức bọn họ. Bây giờ nàng bị Thái hậu trừng mắt nhìn cũng có chút chột dạ, ban nãy thấy Hạ Hàn khoe khoang trước mặt nàng, trong lòng nàng cũng vừa tủi thân vừa tức giận.

Yên lặng một lát, nàng vẫn khóc lóc với Thái hậu: “Cô mẫu, người nhìn tên tiện nô kia đi, bây giờ căn bản là không để con vào trong mắt. Nếu như còn tiếp tục như vậy, hậu cung này cũng sắp trở thành thiên hạ của mình y rồi!”

“Cho dù là như thế thì chúng ta có thể làm gì?” Thái hậu nhìn Tiêu quý phi khóc lóc, trong lòng càng thêm bực bội, “Ngươi không nhìn thấy y còn giương oai trước mặt ai gia sao? Bây giờ Hoàng đế đang hướng về y, Trấn Quốc Công trong triều cũng đang thịnh. Cho dù hắn có ngồi lên đầu ai gia, ai gia cũng phải nhịn!”

Tiêu quý phi nghĩ ngợi, hình như là tình huống trước mắt này, đúng là chỉ còn một con đường nhịn. Trong lòng không nhịn được càng thêm tức giận buồn khổ, “Y là cái thá gì! Một tên tiện nô, cũng chỉ dựa vào phụ thân và huynh đệ mới có thể chiếm được sự yêu thích của Hoàng thượng! Nếu như không có phủ Trấn Quốc Công, y…”

“Không có phủ Trấn Quốc Công, không có phủ Trấn Quốc Công thì Hạ Hàn là cái gì?” Hôm nay Thái hậu thực sự không còn sức lực đối phó với đứa cháu gái ruột dây dưa không chịu để yên này, lúc này bà rút tay lại, răn dạy nàng: “Không có phủ Thái Sư, chúng ta là cái gì? Ngươi cho rằng vị trí Tiêu quý phi của ngươi từ đâu tới? Cả ngày không suy nghĩ tử tế về thế cục hiện nay, chỉ biết nhìn chằm chằm mấy chuyện nhỏ nhặt bị người châm ngòi trước mắt. Ngươi nên quay vể tự kiểm điểm lại mình đi!”

“Cô mẫu… sao người lại có thể nói như vậy?” Tiêu quý phi đã lớn như thế này, những lần mà Thái hậu dùng lời lẽ nghiêm khắc để nói chuyện với nàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bây giờ cảm thấy được bản thân mình chịu uất ức, lại còn bị Thái hậu quở mắng như vậy. Lập tức khóc lóc xoay người chạy đi.

Thái hậu thấy Tiêu quý phi phản ứng như vậy, trong lòng càng thêm thất vọng. Chỉ có thể thở dài một mình.

Mà bên kia, hai người Hoàng quý phi và Triệu Thần Hi ra khỏi Từ An Cung, lại vui vẻ hòa thuận.

Nhìn thoáng qua Hạ Hàn tâm tình rõ ràng đang vô cùng vui vẻ bên người mình, Triệu Thần Hi cũng có chút buồn cười, “Chỉ vì tới chọc giận Tiêu quý phi và Thái hậu, mới sáng sớm đã đợi trẫm, chạy từ xa như vậy tới thỉnh an, ngươi đúng là quá nhàn rỗi.”

Hạ Hàn vẫn như cũ vô cùng đứng đắn trả lời: “Sao Hoàng thượng lại nói như vậy. Năm mới tới, không tới thỉnh an Thái hậu cũng thực không có quy củ. Vi thần nào biết Tiêu quý phi còn chưa về?”

Không phải tối hôm qua bản thân trẫm vô tình nhắc tới khi thỉnh an Thái hậu, Tiêu quý phi cũng có mặt thì hôm nay ngươi có thể tới đó sao? Bình thường nhìn thấy Từ An Cung ngươi còn đều đi đường vòng!

Triệu Thần Hi bất đắc dĩ nhéo bàn tay y, “Được rồi, bình dấm chua này. Chua tới nỗi cách tường cung ta vẫn có thể ngửi thấy được.”

Tuy rằng nói như vậy, Hạ Hàn vì một câu nói vô tình của Triệu Thần Hi mà phải tới Từ An Cung một chuyến. Triệu Thần Hi cũng hưởng thụ dáng vẻ căng thẳng tự nhiên khi ghen của y.

Nghĩ lại trước đây cho dù là chuyện gì y cũng đều chôn ở đáy lòng, làm cho hắn đoán hộc máu cũng không đoán được rõ Hạ Hàn, hắn vẫn cảm thấy Hạ Hàn như bây giờ càng đáng yêu hơn nhiều!

Hai người tới Từ An Cung náo một trận, sau này Tiêu quý phi cũng an phận hơn. Chẳng qua mấy ngày nghỉ ngơi thế này cũng kết thúc rồi.

Ngày mồng sáu bá quan chính thức vào triều, Triệu Thần Hi lại quay lại trong đống chính sự vĩnh viễn không thể giải quyết xong.

Mà ngày thứ ba sau khi khai triều, Thái Phó của Hoàng đế thậm chí còn là Thái Phó của Tiên hoàng, cũng là lão thừa tướng ba triều đại, đột nhiên run rẩy đứng ra ngoài. Dùng giọng nói đã có chút không rõ ràng nhưng vẫn đủ xuyên thấu cả Kim Loan Điện:

“Hoàng thượng, đã qua năm mới rồi, bây giờ đã là năm Dao Quang thứ chín. Từ khi Hoàng thượng lên ngôi, đã hơn chín năm, nhưng vị trí Hoàng hậu vẫn luôn trống. Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ. Từ khi Đại Uyên ta lập quốc tới nay, chưa bao giờ có vị trí Hoàng hậu để trống. Thánh thượng không có Hoàng hậu, tức là không chính thống, không Thái tử. Không có Thái tử tức triều đình không ổn, thiên hạ không ổn. Bây giờ Thánh thượng đã hai mươi sáu, hoàng tự phồn thịnh, cũng nên suy nghĩ rồi.”