Editor: Cát Cánh
Beta: Cửu Nguyệt
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý An Thị lại vào cung từ sớm. Hôm nay đã là ngày thứ sáu Trang phi mất đi, qua này mai là được bảy ngày đầu. Quan tài của Trang phi phải đưa ra ngoài cung, đưa vào tẫn cung(1). Qua bảy ngày nữa sẽ hạ táng vào lăng.
(1) Tẫn cung: Phòng để linh cữu.
Lý An Thị vào cung vẫn đi thẳng về phía Hoa Dung Điện như trước, trông coi ở linh đường của Trang phi hơn nửa ngày. Gần như không để ý tới ai cũng không nói chuyện, chỉ khi có cung phi, phu nhân tới phúng viếng mới hơi đứng dậy đáp lễ.
Tới giờ chiều, Hoàng quý phi mấy ngày chưa từng xuất hiện, cuối cùng cũng tới Hoa Dung Điện phúng viếng Trang phi.
Hạ Hàn nhận lấy ba nén hương mà thái giám đã châm, dâng hương vái lạy, sau đó đưa cho thái giám cắm vào trong bát hương.
Lý An Thị đứng ở một bên, nhìn Hạ Hàn dâng hương cho Trang phi, nước mắt không cầm được rơi xuống.
Đợi Hạ Hàn phúng viếng xong xoay người lại, Lý An Thị lập tức quỳ xuống, nức nở nói: “Thần thiếp thay Trang phi nương nương tạ ơn Quân hầu tới đưa tiễn.”
Hạ Hàn thấy vậy, vội vàng nói: “Phu nhân không cần đa lễ, mau mau đứng dậy.”
Vân Cẩm đi theo sau Hạ Hàn lập tức tiến lên, cẩn thận đỡ lấy cánh tay Lý An Thị, nâng bà dậy.
Lý An Thị đứng dậy, vẫn không ngừng khóc, “Ngày xưa Trang phi nương nương, cũng được Quân hầu chăm sóc nhiều. Nhưng nương nương đi quá đột ngột, không thể báo đáp Quân hầu. Hôm nay Quân hầu còn có thể tự mình tới đây, trên dưới Lý gia, không thể nào báo đáp hết.”
“Phu nhân nói quá rồi.” Hạ Hàn dịu dàng khuyên nhủ: “Chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, phu nhân không cần phải để tâm. Người đã mất rồi, mong rằng phu nhân chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Lý An Thị gật gật đầu, lại cảm ơn Hạ Hàn mấy câu, cuối cùng tự mình đưa Hạ Hàn ra ngoài điện mới chịu dừng.
Đợi Hạ Hàn quay về Hoa Anh Điện, Vân Cẩm mới lấy từ trong tay áo ra một phong thư gấp lại nhiều lần, dâng hai tay lên cho Hạ Hàn.
Hạ Hàn vươn tay nhận lấy phong thư, mở ra, liếc mắt đảo qua vài lần. Y khẽ cười, thu phong thư lại, đi về phía nội điện.
Buổi chiều, Thái hậu lại gọi Tiêu quý phi tới trước mặt, “Việc hôm nay ở Hoa Dung Điện đã xắp xếp xong rồi chứ? Ngày mai chính là tuần đầu của Trang phi, đừng gây ra chuyện hỗn loạn gì.”
Tiêu quý phi vừa xoa bóp vai cho Thái hậu, vừa nói: “Chất nữ đã sắp xếp mọi chuyện ổn cả rồi. Hơn nữa, trong cung này còn có thể có chuyện gì?”
Mấy ngày nay Tiêu quý phi bận rộn lo liệu hậu sự của Trang phi, thực sự bận tới mức chân không chạm đất. Vốn mấy tháng nay đều bị Thái hậu cấm túc không cho ra khỏi cửa. Lần này vừa được ra, kết quả lại gặp phải một đống chuyện tồi tệ.
Thái hậu liếc mắt nhìn Tiêu quý phi, có phần giận dữ nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Mấy ngày này chỉ cần có cơ hội thì đi tìm Hoàng đế thăm Tứ hoàng tử.”
Bàn tay đang bóp vai Thái hậu hơi dừng lại, qua một lát, mới không tình nguyện “Vâng” một tiếng.
“Con ấy à…” Thái hậu thực sự không nhịn được, quay đầu lại khẽ nói: “Cho tới bây giờ còn không hiểu chuyện như vậy. Bây giờ trong cung, nói gì thì nói cũng cần phải có hoàng tử, mới có thể thực sự đứng vững. Cho dù như thế nào cũng không thể nhường Tứ hoàng tử cho Hoàng quý phi được!”
“Vâng, thưa cô mẫu,” Tiêu quý phi lại có vẻ rất bất ngờ, “Tứ hoàng tử chẳng qua chỉ là con trai của Trang phi, chất nữ không muốn…”
“Đã bao nhiêu năm rồi, con bảo ai gia làm sao có thể không lo lắng?” Cuối cùng Thái hậu cũng lạnh mặt xuống, ngắt lời Tiêu quý phi: “Sự việc đã tới nước này, cho dù là con của ai, con đều phải để ai gia yên tâm. Cứ kéo lấy một hoàng tử trước đã, rồi hãy nghĩ những thứ khác! Nếu như còn xảy ra chuyện như với Nhị hoàng tử năm đó, ai gia cũng đành phải phạt con!”
Tiêu quý phi nghe vậy, há miệng, cuối cùng lại không dám phản bác. Nhưng trong lòng lại vô cùng uất ức.
Không phải bản thân nàng không thể sinh, tại sao cô mẫu lại luôn bắt nàng đi nuôi con trai của lũ tiện tì đó? Đứa con của đám người mê hoặc Hoàng thượng kia, nàng còn không muốn nhìn, dựa vào đâu mà bắt nàng dốc lòng chăm sóc bọn chúng?
Nhưng nếu như không bằng lòng, lúc này Thái hậu sẽ thực sự nổi giận, nàng cũng không dám phản bác. Nghĩ tới chuyện của Nhị hoàng tử hai năm trước, Tiêu quý phi cũng chỉ có thể không tình nguyện đồng ý
Chuyện của Nhị hoàng tử, năm đó ồn ào một trận lớn. Một khi xử lý không tốt sẽ bị gánh tội ngược đãi hoàng tự. Vì thế Thái hậu cũng tốn không ít công phu mới có thể ổn định lại sự việc. Nếu như lúc này Tiêu quý phi có không bằng lòng tới cỡ nào đi nữa, cũng không dám vì thế mà ồn ào với Thái hậu.
Hai ngày sau, quan tài của Trang phi được đưa vào tẫn cung, những việc phía sau sẽ giao cho Lễ Bộ sắp xếp chủ trì. Không cần Tiêu quý phi quan tâm nữa.
Không có quý nhân các cung và phu nhân hoàng thất tới phúng viếng Trang phi, trong cung nhanh chóng trở nên vắng vẻ.
Mà cùng lúc đó, quyền nuôi dưỡng Tứ hoàng tử cũng dần dần được đặt ra ánh sáng.
Trong hậu cung tiền triều, mọi người nhiều lần trông ngóng. Hậu phi không có thân phận và địa vị nhất định thì căn bản không dám có bất cứ suy nghĩ gì với chuyện này. Bởi vậy đếm tới đếm lui, cuối cùng cũng chỉ có hai người Hoàng quý phi và Tiêu quý phi tranh chấp.
Dường như Hoàng đế cũng vô cùng do dự về chuyện này, Tứ hoàng tử vẫn luôn được sắp xếp ở trong Càn Nguyên Điện, từ đầu tới cuối không có ý chỉ nào khác.
Sự việc cứ giằng co như vậy mấy ngày, cho tới ngày đầy tháng của Tam hoàng tử, sự việc này mới xuất hiện động tĩnh.
Một tháng trước, ngày Tam hoàng tử sinh ra, biên quan truyền tới tin chiến thắng. Hoàng đế vô cùng vui mừng, khi đó lại được bá quan chắp tay làm lễ, cầu phúc cho Tam hoàng tử.
Một tháng sau, ngày Tam hoàng tử đầy tháng, biên quan lại đưa tới một tin chiến thắng vào cung… Trấn quốc công ở biên quan thắng người Kim bốn chiến dịch liên tiếp, cuối cùng người Kim không còn sức lực chống trả bị đánh tan tác. Trấn quốc công tự mình mang quân truy kích người Kim hai trăm dặm, Đại Hãn người Kim tự mình xuất chiến, trên đường lẩn trốn thoát mạng ngã ngựa bỏ mình. Người Kim đã đệ đơn xin hàng lên triều đình Đại Uyên, nguyện ý cúi đầu xưng thần.
Tin tức vừa được đưa ra, cả nước vui mừng. Lúc này Hoàng đế hạ chiếu, yêu cầu Trấn quốc công khải hoàn về triều, luận công ban thưởng!
Biên quan bình ổn, người Kim xưng thần, tâm tình Hoàng đế vô cùng tốt. Mấy ngày nay vì Trang phi qua đời nên trong cung có vài phần thê lương, giờ đây nháy mắt cũng tiêu tan.
Tuy rằng việc người Kim bị đánh bại cũng đã qua bảy tám ngày rồi. Nhưng dù sao hôm nay mới có tin báo thắng lợi tới, lại đúng lúc Tam hoàng tử vừa đầy tháng. Hoàng đế hạ lệnh, buổi tối bày tiệc rượu cho Tam hoàng tử vừa mới đầy tháng. Không nói tới việc hợp với tình hình đất nước, cũng coi như là xung hỉ cho hoàng cung.
Sau khi Thục phi ở Hoa Nguyệt Điện nhận được tin tức, vui mừng tới mức không tìm nổi phương Bắc. Sau khi Tam hoàng tử ra đời, tuy rằng Hoàng đế ban thưởng vô số, nhưng gần như chưa từng tới thăm Thục phi. Cộng thêm một loạt sự việc sau đó Trang phi khó sinh mất đi, trong cung không thể tổ chức tiệc mừng. Thục phi thiếu chút nữa nghĩ rằng tiệc mừng đầy tháng của Tam hoàng tử sẽ trôi qua lạnh lẽo thế nào.
Nào biết đột nhên giữa đường quanh co khúc khuỷu, biên quan lại truyền tới tin tức này. Hoàng thượng nhất thời càng thêm yêu thích Tam hoàng tử.
Sau khi Thục phi nhận được tin tức, vui vẻ ôm hôn Tam hoàng tử. Lại vội vàng sai cung nhân trang điểm, mặc quần áo cho mình, chuẩn bị suốt cả một buổi chiều.
Tới gần tiệc tối, Thục phi lại bảo cung nhân thay cho Tam hoàng tử chiếc áo nhỏ mới tinh màu đỏ, đội chiếc mũ da được khảm châu báu. Cuối cùng còn dùng chăn gấm nhỏ màu vàng bao lấy, ôm vào trong lòng. Nhìn thời gian một chút, liền phân phó cung nhân chuẩn bị kiệu.
Thụy Châu theo bên cạnh Thục phi bận tới bận lui, cuối cùng cũng chuẩn bị tương đối sự tình rồi. Quay đầu nhìn lại, đã thấy Thục phi ôm Tam hoàng tử trong lòng, dịu dàng dỗ dành. Do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Nương nương, đã sắp tới giờ rồi. Có cần phái người đi mời Đại điện hạ và Tứ công chúa không ạ?”
Tiệc đầy tháng của hoàng tử, tuy rằng không long trọng như tiệc một trăm ngày, chẳng qua cũng chỉ là một bữa tiệc gia đình. Nhưng nếu như là tiệc gia đình, vậy ít nhất cũng phải là những cung phi có cấp bậc từ quý nhân trở nên, cùng với hoàng tử, hoàng nữ.
Thục phi nghe Thụy Châu nhắc nhở như vậy, khuôn mặt tươi cười với Tam hoàng tử đột nhiên cứng lại. Một lúc sau mới nói: “Phái người dẫn Đại hoàng tử và Tứ công chúa tới đây.”
Thụy Châu nghe xong hơi hơi cúi mình, xoay người dặn dò cung nhân tới trắc điện mang Đại hoàng tử và Tứ công chúa tới đây.
Một lát sau, Thục phi ngồi trong chủ điện, thấy Đại hoàng tử Triệu Hoành Dịch được hai thái giám theo sau, chạy nhanh vào.
“Mẫu phi!” Triệu Hoành Dịch vừa vào đại điện, đã thấy mẫu phi của mình ôm lấy em trai ngồi trên giường thấp. Vui vẻ chạy lên trước.
Nhưng khi chạy tới trước mặt Thục phi, lại không thấy Thục phi vẫy đón nó từ xa như trước đây. Thục phi hơi nhăn mày, nhẹ giọng trách cứ: “Dịch Nhi, con nhặng xị như thế còn ra thể thống gì. Thái phó đã dạy quy củ thế nào?”
Triệu Hoành Dịch sững sờ, thấy Thục phi nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, đột nhiên không biết phải làm sao đứng yên tại chỗ.
“Nhi thần thỉnh an mẫu phi.” Triệu Hoành Dịch lui về sau một bước, vội vàng bổ sung lễ nghi theo quy củ. Thấy Thục phi vẫn nhăn mày không nói như cũ, nó đứng tại chỗ hoảng loạn rất lâu, cuối cùng đáng thương xin lỗi: “Nhi Thần biết, biết sai rồi, mẫu phi đừng giận…”
Thục phi mím môi, đúng lúc này Tứ công chúa cũng sắp tròn hai tuổi được cung nhân bế tới. Thục phi mới thở ra một hơi, nói với Triệu Hoành Dịch: “Đợi lát nữa ở trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu nương nương, nhất định không thể như thế nữa. Lỗ mãng hấp tấp không hiểu quy củ, Hoàng thượng thấy sẽ tức giận.”
Triệu Hoành Dịch vội vàng nói: “Nhi thần nhớ rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Thục phi liếc mắt nhìn Triệu Hoành Dịch một cái, tùy ý gật đầu, ôm Tam hoàng tử dậy, dặn dò cung nhân: “Đã chuẩn bị xong rồi thì xuất phát thôi.” Nói xong, liền đi ra ngoài trước.
Ma ma ôm Tứ công chúa thấy vậy, vội vàng theo sau Thục phi. Triệu Hoành Dịch vẫn còn đứng tại chỗ, sững sờ nhìn mẫu phi bế đệ đệ đi rất xa rồi, lúc này mới bị Như An ở đằng sau nhắc nhở: “Điện hạ, chúng ta cũng mau đi thôi.”
Triệu Hoành Dịch mờ mịt gật đầu, sau đó được Như An dắt đi, bước nhanh đuổi theo Thục phi.
Tiệc đầy tháng của Tam hoàng tử ngày hôm nay, được bày trong Khánh Nghi Cung ở Đông Uyển.
Khi Thục phi mang theo Đại hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ công chúa tới, vẫn còn cách thời gian bắt đầu tiệc một lát.
Cung phi đến trước nhìn thấy Thục phi, đều tốp năm tốp ba vây tới chúc mừng. Bây giờ Trang phi đã không còn, trừ Hoàng quý phi và Tiêu thục phi thì phi tử cao cấp trong cung cũng chỉ còn lại một mình Thục phi. Tuy rằng Hoàng quý phi và Tiêu quý phi có địa vị cao, nhưng mà phía dưới lại không có hoàng tự. Chỉ có một mình Thục phi là có cả trai lẫn gái.
Hôm nay vốn là tiệc đầy tháng của Tam hoàng tử, lúc này Thục phi hoàn toàn xứng đáng trở thành tâm điểm của hậu phi.
Nhìn thấy những cung phi không ngừng vây quanh mình lấy lòng, bao nhiêu dồn nén trong khoảng thời gian này của Thục phi cũng được quét sạch. Nhanh chóng cười cười nói nói, bắt chuyện với những phi tần khác.
Nghe mọi người nói những lời chúc mừng, trong mắt ẩn chứa hâm mộ và đố kị, càng làm cho Thục phi đắc ý vạn phần.
Theo thời gian càng ngày càng gần, Khánh Nghi Cung càng ngày càng náo nhiệt. Cho tới khi khai yến, Thái hậu và Tiêu quý phi cùng tới, mọi người mới im lặng xuống.
Hậu phi đồng loạt đứng dậy thỉnh an Thái hậu và Tiêu quý phi. Sau một trận dày vò nhau, lúc này Hoàng thượng mới mang theo Hoàng quý phi chậm rãi tới muộn.
Cho dù Thái hậu ngồi bên trên, hay là Tiêu quý phi và Thục phi ngồi phía dưới. Vừa thấy hai bóng người đi vào trong cung, sắc mặt đều hơi trầm xuống vài phần.
Lúc này những cung phi khác cũng không có suy nghĩ gì khác, đồng loạt đứng dậy, vấn an Triệu Thần Hi và Hạ Hàn:
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hạ quân hầu.”
“Miễn lễ.” Triệu Thần Hi phất tay cho mọi người ngồi, đi tới trước mặt Thái hậu, chắp tay cười nói: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu. Trên triều có một số chuyện kéo dài, để mẫu hậu đợi lâu rồi.”
Thái hậu vội vàng cười nói: “Được rồi, ai gia cũng chỉ vừa mới tới mà thôi.”
Hạ Hàn thấy Thái hậu hàn huyên với Triệu Thần Hi xong, mới tiến lên hai bước, “Vi thần tham kiến Thái hậu nương nương.”
Thái hậu không mặn không nhạt nhìn Hạ Hàn một cái, nói, “Hoàng quý phi cũng tới muộn. Lẽ nào cũng bận rộn chuyện quan trọng gì?”
Phượng Ấn trong cung lúc này vẫn còn đang ở trong tay Tiêu quý phi, lời của Thái hậu rõ ràng mang theo châm biếm. Một cái thùng rỗng thì có thể có chuyện lớn gì làm y phải bận tâm?
Hạ Hàn nghe xong cũng không nghĩ ngợi nhiều, tò mò căn bản không hiểu ý của Thái hậu, chỉ trả lời: “Thái hậu nương nương chê cười rồi, vi thần có thể có chuyện gì được? Hoàng thượng bận rộn chính sự, chẳng qua vi thần chỉ đi cùng với người. Cho nên mới cùng Hoàng thượng tới muộn một chút.”
Thái hậu nghe xong còn chưa nói gì, Tiêu quý phi ngồi bên cạnh đã lập tức đen mặt lại.
Hai người cùng nhau tới, vì ngay từ đầu đã ở cùng nhau?