[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 40: Sở hữu




Editor: Cát Cánh

Beta: Cửu Nguyệt
Hoàng đế vừa nghe thấy thế, giao Tứ hoàng tử cho cung nhân bên cạnh, muốn đi vào trong xem thử. Thái hậu phục hồi tinh thần, vội vàng cản lại.

“Hoàng thượng! Phòng sinh ô uế, người không thể đi vào.”

“Trẫm chỉ muốn nhìn Trang phi một lần.” Triệu Thần Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Không phải nói trẫm có long khí hộ thể sao, chỉ nhìn Trang phi một cái mà thôi, sẽ nhanh chóng đi ra. Sẽ không có chuyện gì trở ngại đâu.”

“Không được!” Thái hậu vẫn chắn trước mặt Hoàng đế không chịu nhường, “Hoàng thượng, thân thể của người có quan hệ tới xã tắc Đại Uyên ta. Không thể mắc một chút sai lầm nào.”

“Hơn nữa bây giờ đi vào còn có tác dụng gì.” Thái hậu cứng rắn cản Hoàng đế, lại mềm mỏng khuyên bảo: “Trang phi là người không có phúc. Chuyện đã tới nước này, Hoàng thượng cũng nên lấy thân thể làm trọng, lấy giang sơn xã tắc Đại Uyên ta làm trọng.”

Hoàng thượng và Thái hậu đang giằng co, Lý An Thị vừa nghe nói Trang phi không còn nữa đột nhiên ngất đi, lúc này cuối cùng cũng tỉnh lại.

Bà mặt tái nhợt được cung nhân đỡ dậy, trước mắt vẫn còn choáng váng, đúng lúc nghe được câu cuối cùng của Thái hậu.

Lý An Thị nức nở một tiếng, Lý An Thị đẩy cung nữ đang đỡ mình ra, lảo đảo nghiêng ngả xông vào phòng sinh.

“Nương nương… nương nương…”

Hoàng đế thấy thế, cũng chỉ thở dài một tiếng. Đột nhiên tiếng khóc vang lên khắp Hoa Dung Điện.

Thấy Thái hậu hôm nay cho dù thế nào cũng không chịu để hắn vào phòng sinh, Triệu Thần Hi bất đắc dĩ, cộng thêm Tứ hoàng tử vừa mới ra đời, tuy rằng lúc nãy được bà vú cho uống chút sữa, nhưng trong hoàn cảnh tranh cãi ầm ĩ thế này cũng không ngừng được tiếng khóc.

“Hoàng thượng, hôm nay ngươi bận rộn việc triều chính, lại đợi ở đây rất lâu, có lẽ cũng mệt rồi. Hay là ngươi về nghỉ ngơi trước đi.” Lúc này vẻ mặt Thái hậu cũng hiện lên chút mệt mỏi, nhưng vẫn từ từ khuyên bảo Hoàng đế.

Triệu Thần Hi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Tứ hoàng tử, sau khi tiếng khóc dần nhỏ đi, cuối cùng vẫn mang đứa trẻ rời đi trước.

Khi Hoàng đế dẫn cung nhân và Tứ hoàng tử đi rồi, Thái hậu mới xoay người nhìn về hướng phòng sinh. Trong mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng, sau đó lại được che giấu đi, bà khép mí mắt xuống, lại khôi phục dáng vẻ mệt mỏi như ban nãy.

Cuối cùng giống như cố gắng lấy tinh thần, trước tiên sắp xếp mấy công việc quan trọng, sau đó dặn dò cung nhân ngày mai bàn tiếp rồi cũng mang theo người quay về Từ An Cung.

Thái hậu về cung không được bao lâu, thân thể đột nhiên cảm thấy không khỏe, tuyên thái y tới chẩn mạch.

“Trương thái y, sau khi ai gia hồi cung, vẫn luôn cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, chuyện này là sao?” Thái hậu dựa vào tháp mềm, một tay chống lên trán, sắc mặt hơi tái nhợt.

Trương thái y chẩn mạch cho bà xong, dứng dậy hành lễ nói: “Hôm nay nương nương lao lực quá độ, đợi lão thần khai đơn thuốc. Nương nương uống thuốc xong thì thả lỏng, nghỉ ngơi cẩn thận là được.

Thái hậu nghe xong, đôi mắt nhìn Trương thái y thêm vài phần thâm ý, miệng lại thở dài nói: “Ai, hôm nay ai gia ở Hoa Dung Điện trông coi một ngày, nhưng Trang phi vẫn không thể sống. Như thế này làm sao ai gia có thể thả lỏng được.”

“Nương nương không cần lo lắng.” Trương thái y không nhanh không chậm trả lời: “Nữ tử sinh sản vốn vô cùng nguy hiểm, việc của Trang phi nương nương đã tới nước này, chuyện cũng không còn cách nào khác. Có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ không vì thế mà sinh ra thành kiến với nương nương.”

Thái hậu nghe xong, dường như cuối cùng cũng thả lỏng được ra, lúc này mới cười nói: “Nếu như Trương thái y đã nói như vậy, tự nhiên ai gia có thể thả lỏng rồi. Lâm ma ma, tiễn Trương thái y.”

“Lão thần cáo lui.” Trương thái y khẽ gật đầu, chắp tay với Thái hậu, đi theo Lâm ma ma ra khỏi nội điện.

Lâm ma ma đưa Trương thái y ra tới ngoại điện, liền có tiểu thái giám vội vàng tiến lên, nhận lấy công cụ trong tay Trương thái y, đi theo sau lão thái y.

“Hôm nay lại làm phiền tới Trương thái y rồi.” Lâm ma ma cười lấy ra một cái túi gấm tinh xảo đưa tới trước mặt Trương thái y, “Mỗi lần nương nương có đau đầu, chỉ có phương thuốc mà ngài khai mới có hiệu quả nhất.”

Trương thái y nhận lấy túi gấm mà Lâm ma ma đưa qua, sờ sờ độ dày, vội vàng chắp tay. Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lúc này cười nhăn tít lại.

“Đâu có, đâu có, đều là việc lão thần nên làm.”

Lâm ma ma thấy thế cũng cười vừa lòng, “Sau này có việc vẫn phải cần làm phiền Trương thái y nhiều.”

Hai người khách khí mấy câu, Trương thái y cáo từ rời đi. Lâm ma ma vẫn đứng đó, đợi Trương thái y mang theo nội giám ra khỏi cổng lớn cung điện mới xoay người trở về nội điện.

Trương thái y ra khỏi Từ An Cung, mang theo tiểu thái giám phía sau chậm chạp quay về.

Tuổi tác của ông lớn rồi, chân tay cũng già cỗi, đương nhiên đi không nhanh được. Nếu như không phải vội vàng đi chẩn mạch cho quý nhân các cung, lão thái y vẫn thích tự mình đi chậm rãi như vậy hơn. Chỉ nói bây giờ nhân lúc thân thể vẫn còn có thể đi, nhất định phải tự mình đi nhiều hơn mấy bước.

Tiểu thái giám đi đằng sau ông dường như cũng sớm quen, cầm theo đồ đạc không nhanh không chậm đi đằng sau. Chỉ khi đường đi có không bằng phẳng thì mới tiến lên đỡ một chút.

Con đường quay lại Thái Y Viện vẫn luôn an tĩnh, không hề thấy một cung nhân nào đi qua.

Khi tiểu thái giám một lần nữa bước lên phía trước đỡ lấy Trương thái y, râu của lão thái y hơi hơi giật giật. Bên tai tiểu thái giám đột nhiên vang lên một âm thanh có chút không rõ ràng:

“Làm phiền công công hồi bẩm Hoàng thượng. Chuyện bệ hạ giao cho, lão thần đã thu xếp thỏa đáng rồi.”

Tiểu thái giám cúi đầu khẽ cười, đỡ Trương thái y chậm chạp đi về phía trước như cũ. Thoáng nghiêng đầu, giấu đi động tác khép mở đôi môi, “Làm phiền đại nhân rồi, lát nữa nô tài nhất định sẽ tự mình bẩm báo.”

Lúc này Trương thái y mới gật đầu, tùy ý để hắn cẩn thận đỡ mình, một đường nhàn nhã quay lại thái y viện.

Mà Lâm ma ma vừa mới tiễn Trương thái y xong, lại quay về nội điện. Lúc này vừa nhẹ nhàng đấm chân cho Thái hậu vừa nói: “Nương nương, ban nãy nô tì đã đi điều tra. Tôn ma ma nói bà ta thực sự bó tay, dù sao trong phòng sinh còn có cung nữ tâm phúc của Trang phi, không dám quá mức lộ liễu. Cũng không ngờ rằng Trang phi còn cứng rắn như vậy, dưới tình huống ấy mà vẫn có thể sinh đứa bé ra.”

Nói tới đây, Lâm ma ma cũng cảm thấy đáng tiếc: “Hoàng thượng cũng quá nhanh, còn mang theo cả thái y. Tôn ma ma không có cách nào động chân động tay với đứa trẻ, nếu như mà không có Trương thái y ở đó, có lẽ bọn họ còn có thể cứu sống cả Trang phi.”

Thái hậu trầm mặt nghe xong câu chuyện, một lúc lâu sau mới nói: “Đều đã thanh lý sạch sẽ rồi?”

“Nương nương yên tâm.” Lâm ma ma vội vàng nói: “Đã xử lý sạch sẽ rồi, tất nhiên là không chút sơ hở.”

Thái hậu gật gật đầu, nhìn chằm chằm hướng cửa điện, có chút ngẩn người.

“Nương nương… bây giờ, chúng ta nên làm gì?” Lâm ma ma cũng im lặng thật lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi ra tiếng.

“Còn có thể làm gì được?” Thái hậu lại thở dài một hơi, “Mệnh thằng nhãi con kia cũng thật cứng, còn có thể sống sót. Nhưng nếu như nó còn sống, cũng phải bàn bạc một lần nữa.”

Thái hậu vừa nói xong, bên ngoài có một thái giám cúi đầu đi vào, quỳ xuống trước mặt Thái hậu, nhỏ giọng nói: “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng thượng mang theo Tứ điện hạ quay về Càn Nguyên Cung. Hơn nữa tới giờ vẫn chưa thấy rời đi, có lẽ hôm nay Hoàng thượng sẽ ngủ lại trong Càn Nguyên Cung.”

“Không tới Hoa Anh Điện sao.” Thái hậu nghe xong, cuối cùng cong cong khóe môi, “Được rồi, ngươi hãy tới Hoa Cảnh Điện thêm một chuyến nữa. Bảo Tiêu quý phi sáng mai tới gặp ta.”

Đợi khi thái giám lại khom người lùi ra ngoài, Lâm ma ma mới có chút hoài nghi nhìn về phía Thái hậu, “Nương nương, ý của người là…”

Thái hậu cười lạnh một tiếng, bây giờ không còn nhìn thấy vẻ sầu lo như lúc nãy nữa, chỉ thoải mái nói với Lâm ma ma: “Ngay từ đầu không diệt trừ được hẳn Tứ hoàng tử chính là một tai họa. Nhưng nếu như Hoàng đế trực tiếp mang nó tới Càn Nguyên Cung, chứng tỏ rằng nếu như có thể nắm bắt tốt, nó cũng có thể là một cơ hội của chúng ta sau này.”

Ngày mồng hai tháng mười năm Dao Quang thứ tám, Tứ hoàng thử sinh ra ở Hoa Dung Điện. Trang phi vì vết thương sau khi sinh không thể khép lại cho nên qua đời.

Hoàng đế xót thương Tứ hoàng tử từ nhỏ đã mất mẹ, tự mình ôm tới Cung Càn Nguyên tạm thời nuôi dưỡng.

Trong cung có hậu phi qua đời, Trang phi lại là một trong bốn vị phi tần có quyền lực, chuyện của Trang phi cũng coi như là việc lớn. Hậu sự của Trang phi, đương nhiên là do Tiêu quý phi nắm trong tay Phượng Ấn lo liệu.

Trước đây sau khi Hoa Cảnh Điện có xung đột với Hoàng quý phi ở Ngự Hoa Viên, Tiêu quý phi gần như đóng cửa không ra ngoài, bây giờ mới xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngày xưa Tiêu quý phi luôn không quan tâm mấy chuyện vụn vặt, giờ đây đối diện với tang sự của Trang phi, lại tự mình đốc thúc mọi việc. Trong lúc đó cũng không đi tìm phi tần khác gây phiền toái, trái lại quả thực hiếm có.

Tiêu quý phi hiếm khi nghiêm túc như vậy, phía sau lại có Thái hậu giúp đỡ, tang sự của Trang phi cũng được nàng xử lý gọn gàng ngăn nắp. Làm cho người ta không tìm được ra lỗi nào.

Trang phi ra đi đột ngột, làm cho mọi người chấn động. Nhưng Trang phi đã qua đời nhanh chóng biến mất khỏi sự chú ý của đa số người, suy nghĩ của mọi người nháy mắt chuyển tới Tứ hoàng tử mà Trang phi đã để lại.

Bây giờ Trang phi đã mất rồi, Tứ hoàng tử cũng không có mẫu phi. Vậy sau này, đứa trẻ sẽ do ai nuôi nấng đây?

Đếm cả hậu cung này, hậu phi có thân phận có phẩm chất cũng chẳng được mấy người. Những hậu phi có vị trí dưới phi, nếu không phải thân phận thấp kém, căn bản không đủ tư cách nuôi dưỡng hoàng tử, thì cũng giống như Ninh quý nhân, Ngụy quý nhân, bên người đã có hoàng tử công chúa. Cho nên tính tới tính lui, vẫn chỉ có hậu phi có địa vị trên phi mới có tư cách này.

Mà hiện giờ trong hậu cung của Hoàng đế, hậu phi có vị trí từ phi trở nên, trừ Trang phi ra, cũng chỉ còn lại ba người.

Một là Thục phi, đã có hai trai một gái, hiển nhiên là không có khả năng. Còn lại Hoàng quý phi và Tiêu quý phi, một người là nam phi, một người là nhiều năm không có con, bên cạnh đều không có hoàng tự nào.

Chỗ của Tứ hoàng tử, tựa như đã định sẵn kết cục. Nhưng tới cuối cùng hoa có thể rơi vào nhà ai, mọi người lại không dám tùy ý phỏng đoán.

Căn cứ vào quy định của Đại Uyên, bảy ngày đầu sau khi hậu phi qua đời, vẫn phải để lại trong tẩm cung. Phi tần các cung có thể tới chia buồn, nhà mẹ đẻ của hậu phi cũng tạm thời vào cung túc trực bên linh cữu.

Lý An Thị khoác áo tang dày màu đen, đang được thị nữ bên cạnh đỡ đi từ Hoa Dung Điện ra, chậm chạp bước về phía cổng cung.

Trang phi qua đời chưa được năm ngày, Lý An Thị đã gầy tới mức không nhìn ra dung mạo của trước đây. Sắc mặt trắng bệch, hốc mắt sâu đen hiện rõ sự tiều tụy. Hơn nữa từ khi Trang phi ly thế tới nay, Lý An Thị vẫn hoảng hốt, thỉnh thoảng lại khóc một trận.

Lý Vinh thấy Trang phi mất rồi, vợ cả của mình dường như cũng sắp không ổn, vội vàng cho người đưa Lý An Thị ra khỏi cung, tạm thời về nhà tĩnh dưỡng. Sợ rằng bà cũng xảy ra chuyện gì không hay.

Lý An Thị tận mắt nhìn thấy con gái mình mất đi, đã khóc, đã làm loạn, có lẽ lòng cũng đã chết. Thị nữ của bà từ bên ngoài cung vào chăm sóc bà, khuyên bà về phủ trước, bà cũng im lặng gật đầu đồng ý.

Từ Hoa Dung Điện tới cổng cung cách một đoạn, Lý An Thị cũng không để tâm, chỉ chết lặng để thị nữ tùy ý đỡ mình. Từng bước, từng bước đi về phía trước.

Khi hai người đi qua Đông Uyển, thị nữ đỡ Lý An Thị đột nhiên nhìn thấy dưới tàng liễu rủ có một thái giám đang đứng. Nhìn thấy hai người họ đi qua, lại cười với hai người họ, dường như đặc biệt đợi hai người.

Quả nhiên, sau khi thị nữ đỡ Lý An Thị đi tới vài bước, nội giám kia cũng tiến lên đón, cười hành lễ với Lý An Thị.

“Lý phu nhân, chủ tử nhà nô tài đặc phái nô tài tới mời phu nhân tới trước một chuyến.”

Lý An Thị nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt có chút dại ra nhìn nội giám một cái, cũng không trả lời, ra hiệu cho thị nữ đỡ bà đi.

Vân Cẩm thấy Lý An Thị không hề để ý tới mình, cũng không giận, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Nô tì cũng biết mấy ngày gần đây phu nhân đau buồn. Nhưng chủ tử nhà tô tài cũng bảo nô tài chuyển lời tới phu nhân, chuyện của Trang phi nương nương, đã không thể bù đắp lại. Mong rằng phu nhân hãy nhìn Tứ điện hạ vẫn còn nhỏ tuổi, sớm nén bi thương!”

Thân thể Lý An Thị run lên, đột ngột ngẩng đầu, nhìn Vân Cẩm trước mắt vẫn tươi cười bình thản như trước.

Thấy cuối cùng Lý An Thị cũng có phản ứng, Vân Cẩm lại khom người hành lễ với Lý An Thị, “Chủ tử nhà nô tài có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng phu nhân, không biết có thể mời phu nhân đi theo nô tài hay không?”