[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 39: Khó sinh




Editor: Cát Cánh

Beta: Cửu Nguyệt
Bị cung nhân bên người nhẹ nhàng kéo kéo, Lý An Thị mới đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng đã nhìn thấy Thái hậu đỡ mu bàn tay của cung nhân đi từ bên ngoài vào.

Lý An Thị vội vàng bước lên trước hai bước nghênh đón, quỳ xuống mang theo những cung nhân bên cạnh quỳ xuống cùng, “Thần thiếp khấu kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Thái hậu nhìn Lý An Thị một cái, được cung nhân đỡ ngồi xuống bên cạnh bàn trà, lúc này mới nói: “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn Thái hậu nương nương.” Lý An Thị dập đầu vời Thái hậu, lòng dạ rối bời đứng từ dưới đất lên. Lại cúi người, tiếp tục nói: “Thần thiếp không biết nương nương đại giá, không đón tiếp từ xa, mong nương nương thứ tội.”

“Không sao.” Thái hậu cười cười, thoạt nhìn có vẻ là rất dịu dàng, “Ai gia nghe nói Trang phi sắp sinh, cho nên mới qua đây. Nghĩ rằng bây giờ ngươi rất lo lắng, cho nên không cần phải nhiều lễ nghi như vậy.”

Lý An Thị cúi đầu vội vàng trả lời: “Thần thiếp thay Trang phi nương nương cảm ơn Thái hậu nương nương quan tâm.”

Thái hậu gật đầu, đột nhiên hỏi thăm: “Đúng rồi, ngươi đã sai người đi báo cho Hoàng đế chưa?”

Lý An Thị ngẩn người, hết sức ngạc nhiên nhìn Thái hậu. Nhưng không đợi bà trả lời, liền có cung nữ đứng bên cạnh Thái hậu trả lời: “Hồi bẩm nương nương, ban nãy đã phái người đi rồi. Nhưng một lát sau đã quay lại nói mấy ngày gần đây Hoàng thượng bận rộn việc triều chính, đang không rảnh rỗi.”

“Ôi, vậy thôi bỏ đi.” Thái hậu xua xua tay, “Hoàng thượng vẫn coi trọng chuyện chính sự hơn. Dù sao đi nữa hôm nay ai gia sẽ trông chừng ở đây, vậy không cần đi làm phiền Hoàng thượng nữa. Đợi Hoàng thượng hết bận rộn mới sai cung nhân đi mời người tới đây.”

Cung nữ lập tức nhanh nhẹn gật đầu, “Nô tì hiểu rồi.”

Lý An Thị vừa mới còn mang theo chút hi vọng, nghe xong đoạn đối thoại của hai người, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Ngươi cũng đừng đứng đấy nữa. Không biết đứa trẻ này còn bao lâu nữa mới sinh ra. Người làm mẹ như ngươi không an lòng, ai gia cũng biết. Nhưng thân thể xương cốt Trang phi rất tốt, có lẽ là không có gì đáng ngại.” Thái hậu quay đầu nhìn Lý An Thị vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, liền gọi một tiếng: “Lâm ma ma, thưởng ngồi.”

Lâm ma ma bước tới bên cạnh Lý An Thị, ôn hòa cười nói: “Phu nhân mời ngồi. Hôm nay Thái hậu nương nương có thể ngồi đợi ở nơi đây, Trang phi có Thái hậu nương nương phù hộ, nhất định sẽ bình an vô sự.”

Lúc này Lý An Thị mới thoáng hồi thần, miễn cưỡng cười nói tạ ơn, “Đúng, đúng, có Thái hậu nương nương ở đây… Trang phi nương nương, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Sau khi Thái hậu ngồi xuống, Lý An Thị có vẻ càng thêm lo lắng. Không chỉ sắc mặt trắng bệch, trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi.

Thái hậu ngồi ở trên vị trí chủ, còn thỉnh thoảng lên tiếng giải phiền cho Lý An Thị vài câu.

Giờ phút này tinh thần Lý An Thị không ổn định, đâu còn có nhiều tinh thần phân ra để đối phó với Thái hậu. Chỉ có thể tùy ý lên tiếng trả lời.

Thái hậu thật sự cũng không quan tâm tới thái độ giống như có lệ của Lý An Thị, chỉ lượng thứ cười cười, vô cùng ôn hòa.

Cứ như thế gần một buổi sáng, giờ ngọ Thái hậu trực tiếp phân phó bày bữa trưa ở Hoa Dung Điện.

Kéo Lý An Thị cùng nhau dùng bữa, đoàn người lại quay lại buồng lò sưởi ở bên ngoài phòng sinh. Thái hậu có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng không chịu nghe lời cung nhân khuyên bảo, khăng khăng ngồi chờ ở ngoài cửa. Thỉnh thoảng còn cùng nhóm cung nhân nói chuyện, cuối cùng thì trong cung lại chuẩn bị thêm người, năm nay hoàng gia lại có thêm hai hoàng tự. Thục phi và Trang Phi đều nên được trọng thưởng…

Lý An Thị ngồi bên cạnh càng ngày càng im lặng, nghe thấy trong phòng sinh luôn truyền tới âm thanh rối bời, trong lòng mờ mịt.

Một lát sau, phòng ngoài lại có cung nhân tới báo.

Nói rằng hôm nay sau khi Hoàng thượng bãi triều, trực tiếp tìm mấy vị đại thần tới bàn bạc chuyện chính sự. Buổi trưa Hoàng thượng ban thưởng yến cho các vị đại nhân ngay ở trong cung. Dùng bữa trưa xong, Hoàng thượng và vài vị đại thần lại tiếp tục bận rộn. Sợ rằng trên triều có việc, xem ra trong chốc lát cũng không thể rảnh rỗi.

Lý An Thị nghe vậy, nháy mắt như rơi vào hố băng.

Đứng ngồi không yên lại nhịn thêm một hai canh giờ nữa. Nghe thấy khoảng cách âm thanh của Trang phi trong phòng sinh càng ngày càng dài, cũng càng ngày càng yếu ớt. Cuối cùng bà cũng không thể nhẫn nại thêm nữa, đột nhiên đứng dậy, hành lễ với Thái hậu.

“Thái hậu nương nương, thần thiếp thực sự không thể yên tâm được, xin hãy cho thần thiếp đi xem xem.” Nói xong, bà xoay người đi về phía phòng sinh.

“Ai…” Thái hậu không nhanh không chậm vẫy tay, cung nhân được chuẩn bị từ trước chắn trước mặt Lý An Thị.

Lý An Thị xoay người, lại nhìn thấy Thái hậu cười với bà: “Không cần phải vội, trong phòng sinh có nhiều người hầu hạ như vậy. Hơn nữa ngươi đi cũng không có tác dụng gì, tự nhiên lại làm cho người bên trong thêm phiền mà thôi.”

Sắc mặt Lý An Thị trắng bệch, chỉ có hốc mắt đỏ ửng. Vừa thấy Thái hậu thực sự chặn bà lại không cho bà vào trong phòng, chân bà đột nhiên mềm nhũn, quỳ xuống dưới đất.

“Thái hậu nương nương, người cho thần thiếp đi vào xem Trang phi đi. Thần thiếp… thần thiếp không thể yên tâm…”

“Ngươi đang nói gì vậy?” Thái hậu có chút không vui nhíu mày, “Bây giờ trong phòng sinh đang loạn, nếu ngươi tùy tiện đi vào, chẳng những không giúp được gì, ngược lại còn phiền tới Trang phi. Sợ rằng không có chuyện gì cũng bị ngươi làm cho có chuyện.”

“Thần thiếp chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi.” Cuối cùng Lý An Thị cũng không thể nhịn nổi, nước mắt từ vành mắt chảy xuống, lớp trang điểm cũng bị nhòe, thoạt nhìn vô cùng chật vật, “Thái hậu nương nương, Trang phi nương nương nhìn thấy thần thiếp cũng có thể an tâm hơn một chút. Người hãy để cho thần thiếp vào xem nương nương đi. Thần thiếp sẽ không làm phiền tới ma ma và cung nữ trong cung đâu, chỉ đứng ở bên cạnh thôi…”

Thái hậu cười cười, vừa mới chuẩn bị nói, một ma ma đột nhiên vội vội vàng vàng chạy từ trong phòng sinh ra, miệng hô lớn, “Không hay rồi! Vết thương của Trang phi không ngừng chảy máu, mau truyền thái y!”

Trước mắt Lý An Thị đột nhiên tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi.

“Nương nương!” Quay đầu lại nhìn ma ma vừa chạy ra ngoài hô lớn, Lý An Thị khàn khàn kêu lên: “Người hãy cho thần thiếp đi vào nhìn Trang phi nương nương đi! Chỉ cần Trang phi nương nương có thể bình an, thần thiếp sẽ nguyện ý làm tất cả mọi chuyện!”

“Ta biết ngươi sốt ruột nhưng mà bây giờ sốt ruột thì có ích lợi gì?” Thái hậu ngồi ở vị chí chủ không hề nhúc nhích, mấy ma ma khỏe mạnh vây quanh Lý An Thị cũng không chịu tránh đường, “Bây giờ ngươi vào có thể giỏi hơn thái y sao? Yên tâm đi, nữ nhân nào sinh con mà không phải đi dạo quanh quỷ môn quan một vòng? Đều phải vượt qua thử thách này.”

“Thái hậu nương nương… người…” Lý An Thị ngẩn ngơ nhìn Thái hậu vẻ mặt ôn hòa, cuối cùng cũng dần dần hiểu ra, có lẽ từ khi Trang phi bắt đầu trượt chân, phía bà cũng dần dần rơi vào bẫy. Bây giờ Thái hậu tự mình thủ ở nơi này, cho dù thế nào bà cũng không thể phản kháng nổi.

“Còn không mau đỡ Lý phu nhân lên.” Thái hậu phân phó những cung nhân đằng sau Lý An Thị: “Bây giờ Trang phi không ổn, sao có thể để Lý phu nhân tự dày vò chính mình?”

Ma ma đứng đằng sau Lý An Thị đang chuẩn bị vươn tay ra, bên ngoài điện có một tiểu thái giám vội vàng chạy tới, “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng thượng đã tới rồi ạ!”

“Cái gì?!”

Thần sắc Thái hậu và Lý An Thị đều biến đổi. Thái hậu vừa mới đứng từ trên ghế dậy, bóng dáng Hoàng đế cũng đã tiến vào.

“Nô tì tham khiến Hoàng thượng.”

“Đều đứng dậy cả đi.” Triệu Thần Hi không kiên nhẫn phất tay, liếc mắt nhìn thấy Thái hậu đứng ở trong phòng cùng với Lý An Thị quỳ trước mặt Thái hậu.

“Mẫu hậu cũng tới rồi sao?” Triệu Thần Hi đi lên trước thỉnh an Thái hậu, hắn nhìn thấy Lý An Thị quỳ dưới đất, có chút hoài nghi nói: “Có chuyện gì thế này?”

“Lý phu nhân không phải vì lo lắng cho Trang phi sao.” Thái hậu lại thở dài một tiếng, kéo Hoàng đế hỏi thăm: “Hoàng thượng cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi sao, sao bây giờ mới tới?”

“Trên triều có chuyện gấp, đã làm phiền mẫu hậu tới đây rồi.” Hoàng đế đỡ Thái hậu ngồi lại xuống ghế, tùy ý giải thích hai câu.

“Không sao, quốc sự là quan trọng nhất.” Thái hậu vừa gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Lý An Thị quỳ trên mặt đất cuối cùng cũng hồi thần lại, đột nhiên quỳ bò hai bước tới trước mặt Hoàng đế, khóc lóc cầu cứu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng cầu người, cầu người cứu lấy Trang phi nương nương! Nương nương, nương nương…”

Triệu Thần Hi nhìn thấy Lý An Thị như thế cũng kinh hãi, “Có chuyện gì vậy? Trang phi làm sao?”

Nghe thấy Hoàng thượng hỏi như vậy, lúc này cung nhân lớn gan ở Hoa Dung Điện mới bước lên trên, “Hồi bẩm Hoàng thượng, ban nãy có ma ma đi ra bẩm báo rằng nương nương không ổn. Bây giờ…”

Triệu Thần Hi nghe vậy, đột nhiên đen mặt lại, “Rốt cuộc các ngươi đã hầu hạ như thế nào?”

Các cung nhân sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống, “Hoàng thượng thứ tội!”

“Ai, Hoàng thượng, quan tâm tới những cung nhân bên ngoài làm gì?” Thái hậu vội vàng vỗ vỗ cánh tay Triệu Thần Hi, “Bây giờ quan trọng hơn chính là Trang phi như thế nào!”

“Mẫu hậu dạy bảo thật đúng, là do trẫm sốt ruột.” Triệu Thần Hi hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần, “Người đâu.”

“Có thần!”

Triệu Thần Hi vung tay lên, lúc này Thái hậu mới chú ý tới, không ngờ rằng trong đống cung nhân theo Hoàng đế tới đây lại có hai vị thái y.

“Còn không mau đi xem Trang phi!”

Hai vị ngự y nghe chỉ, khom người đi vào phòng sinh của Trang phi.

Thái hậu thấy thế, làm như lơ đãng thở dài nói: “Ban nãy sai người đi truyền thái y, Trương thái y cũng đã vào trong rồi. Kỳ thực cũng không cần thêm người nữa, sợ tới lúc đó càng nhiều người ngược lại càng thêm loạn. Làm ảnh hưởng tới Trang phi!”

“Mẫu hậu đừng lo, cứ để bọn họ vào xem cũng tốt.” Triệu Thần Hi thở dài, mặt mũi cũng hàm chứa ưu sầu.

“Đúng rồi, còn không mau đỡ Lý phu nhân lên.” Triệu Thần Hi quay đầu thấy Lý An Thị vẫn còn đang nhìn vào trong phòng sinh sợ tới run người, lúc này mới phân phó cung nhân.

“Thần thiếp… tạ ơn Hoàng thượng.” Lý An Thị được cung nữ đỡ, qua một lát mới từ từ đứng lên. Lại được Hoàng đế ban ngồi, lúc này mới hơi run rẩy ngồi xuống ghế. Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, chưa từng rời mắt một chút nào.

“Ai, người làm mẹ thực sự là đáng thương.” Thái hậu lắc đầu thở dài, quay đầu ra lệnh cho cung nhân dâng cho Lý An Thị một bát trà sâm để an ủi.

Có Hoàng đế ngồi đây, cuối cùng Lý An Thị cũng không tuyệt vọng như trước nữa. Nhưng nghe tiếng gọi khi thì thê lương khi thì yếu ớt của Trang phi, cùng với tiếng kêu sợ hãi thỉnh thoảng vang lên của đám cung nhân, lòng Lý An Thị vẫn lo sợ không yên như cũ.

Vừa lo lắng vừa chờ đợi như thế hơn hơn một canh giờ, Lý An Thị đã một lúc lâu không còn nghe thấy tiếng của Trang phi nữa. Lúc này bà vẫn nhìn chằm chằm vào phòng sinh, nước mắt đầy mặt, miệng thì thào không biết đang nói gì.

Mọi người đang sốt ruột, đột nhiên lại nghe thấy trong tiếng ồn ào của phòng sinh dường như có lẫn một tiếng khóc nỉ non.

Lý An Thị sững sờ, lập tức đứng dậy. Bởi vì động tác của bà quá nhanh, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, còn chưa đứng vững đã lảo đảo. Cung nhân bên người bà vội vàng đưa tay khó khăn lắm mới đỡ vững bà.

Hoàng đế lập tức lộ ra sắc mặt vui vẻ, cũng đứng dậy theo.

Rất nhanh cửa phòng sinh được mở ra lần nữa, một vị ma ma ôm một bọc gấm nhỏ bước vội qua đây.

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Thái hậu nương nương, là một tiểu hoàng tử!”

“Ôm tới cho ta xem xem!” Hoàng đế lộ ra khuôn mặt tươi cười, vươn tay nhận lấy đứa trẻ trong tay ma ma.

Thái hậu đứng một bên, nhìn thấy Hoàng thượng vui vẻ như thế. Hơi khép mắt lại, giấu đi cảm xúc dư thừa. Dùng lụa hơi che lại khóe miệng, vui mừng lên tiếng, “Ai, thật sự là Hoàng đế có phúc, Đại Uyên ta có phúc! Nhanh cho ai gia nhìn thử xem!”

Hoàng đế nghe vậy cười to, vội vàng đưa đứa trẻ cho Thái hậu, “Nào, mẫu hậu cũng nhìn thử xem.”

Hoàng đế và Thái hậu hân hoan vui sướng, cùng nhau cười. Lý An Thị xác thực đột nhiên đi lên, túm lấy ma ma ôm đứa trẻ ra.

“Vậy nương nương? Bây giờ nương nương sao rồi?!”

“Ôi, phu nhân…” ma ma bị Lý An Thị dọa nhảy dựng. Sau khi nghe rõ lời nói của Lý An Thị, vẻ mặt lộ ra do dự.

Lý An Thị nhìn thấy thế, trong lòng bà đột nhiên lạnh lẽo. Hoàng đế và Thái hậu bên này cũng bị kinh động, nháy mắt cũng dừng lại không nói nữa. Nhìn dáng vẻ của ma ma, cũng im lặng xuống.

Chẳng qua bao lâu, khi mọi người an tĩnh lại cùng với tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ, Trương thái y dẫn đầu mấy lão thái y cũng đi ra. Phòng sinh đằng sau đã bắt đầu truyền tới tiếng khóc của cung nhân.

Trương thái y mang theo hai vị thái y mà Triệu Thần Hi phái tới, đi tới trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, nhấc vạt áo lên quỳ xuống, trầm giọng nói:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, miệng vết thương sau sinh của Trang phi quá lớn, không cầm máu được. Chúng thần… đành bó tay!”