[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 9




Lúc thụ đưa nam thần tới phòng tự học, cậu phát hiện ra vẻ mặt nam thần rất kỳ lạ, giống như hắn đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn căng thẳng, nhưng lại thấy hơi muộn phiền.

Thụ rất tốt bụng mà dẫn nam thần tới bàn đọc sách mà cậu mượn, còn lấy ra một tấm thảm lông nhỏ, ra hiệu cho nam thần đắp lấy.

Nam thần lắc đầu một cái, nói không cần, ngược lại còn bảo cậu dùng vì dù sao người sinh bệnh là cậu chứ không phải hắn.

Thụ à một tiếng, đắp tấm thảm trên đùi rồi lấy giáo trình ra bắt đầu nghiêm túc đọc.

Nam thần ngồi ở bên cạnh chống cằm nhìn cậu, cũng chẳng hiểu sao, đột nhiên hắn bật cười thành tiếng.

Thụ bắt đầu khẩn trương nhỏ giọng hỏi nam thần, sao thế?

Nam thần nghiêng đầu nhìn cậu: “Không có gì.”

Thụ nghe thấy câu trả lời rồi cũng không để trong lòng. Cậu không dám nhìn mặt nam thần, bằng không nhất định cậu sẽ bị bại lộ vì khuôn mặt ửng hồng.

Đương nhiên thụ không biết là bây giờ mặt cậu đã đủ đỏ rồi, ai mà thấy cũng đều có thể biết cậu đang thẹn thùng muốn chết.

Cậu một lòng học tập, cũng thật sự nhập tâm. Chờ đến khi cậu ra khỏi đại dương kiến thức quay đầu lại nhìn thì nam thần đã nằm nhoài trên bàn học ngủ thiếp đi.

Nam thần thật sự đẹp trai má ơi, thụ ghé sát vào nhìn, còn cả hàng mi thật dài, làn da mịn màng.

Sao hội trưởng lại không thích nam thần nhỉ. Cứ như cậu đây này, chẳng cần nam thần phải tốt với mình bao nhiêu, chỉ cần nhìn nam thần thì cậu đã thích quá trời thích.

Sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương người ấy được nhỉ. Có lẽ là hội trưởng không biết nam thần thích mình rồi, nếu như mà biết, vậy thì hơi quá đáng.

Thụ đắp tấm thảm lên người nam thần rồi tiếp tục đặt sự chú ý vào trong giáo trình.

Sau một đêm ở phòng tự học, mỗi lần gặp mặt thụ nam thần sẽ chào hỏi cậu.

Mỗi lần thụ đều lúng túng hoảng hốt, gật đầu xong bỏ chạy mất, để lại nam thần mặt đầy dấu chấm hỏi.

Sau đó nam thần còn lấy bảng biểu bảo thụ điền thật cẩn thận, rồi sau đó dựa theo yêu cầu trên đó để nộp tư liệu là có thể xin được một khoản học bổng không nhỏ.

Thụ nghiêm túc điền vào, nam thần lại giúp cậu đi nộp. Bất ngờ chính là thụ lại thật sự được học bổng.

Trước đây không phải thụ chưa từng thử, nhưng có lẽ là do cậu không hề có cảm giác tồn tại trong lớp học. Thầy cô đều cấp học bổng cho các sinh viên khác, không có cậu.

Thụ vô cùng biết ơn nam thần, muốn mời hắn đi ăn cơm. Nhưng cậu lại phát hiện mình không có số điện thoại của nam thần, xưa nay đều là nam thần tới cửa hàng tiện lợi tìm cậu. Cơ mà nam thần đã nói số phòng ngủ của hắn cho cậu biết, cậu có thể tìm đến.

Đếm đếm số phòng rồi thụ cũng tìm được phòng ngủ của nam thần.

Cậu vốn định gõ cửa lại phát hiện cửa chỉ khép hờ thôi. Cậu vừa định đẩy cửa vào liền nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt từ bên trong truyền ra.

Là hội trưởng.

Hội trưởng nói: “Lần trước nửa đêm ông cho tôi leo cây cũng là bởi vì con vịt nhỏ kia… Tên là gì nhỉ, mà quên đi, không quan trọng.”

Nam thần: “Cậu ấy tên là Hứa Hạ, còn nữa, lần sau những chuyện như mua ba con sói thế này thì tự ông đi mua đi, hà cớ gì phải kêu tôi.”

Hội trưởng: “Chúng ta không phải huynh đệ à?”

Nam thần: “…”

Hội trưởng: “Hay là nói, gần đây ông cảm thấy Hứa Hạ càng thích hợp làm huynh đệ với ông hơn?”

Thụ siết chặt lấy quần áo của mình.

Nam thần: “Ông để ý à?”

Hội trưởng: “Cũng vì khiến tôi để ý nên ông mới tìm cậu ta hả?”

Nam thần: “…”

Hội trưởng: “Được rồi, tôi rất để bụng, để ý muốn chết luôn. Nên ông đừng để tôi thấy ông lại ở cùng cậu ta nữa…”

Thụ hốt hoảng lùi về sau, cậu trợn mắt nhìn cánh cửa trước mặt này, cũng không biết mình đã rời đi thế nào.

Chờ đến khi trở lại ký túc, cậu cuộn mình trên giường, cười cười, sau đó òa khóc.

Cậu không trách nam thần. Mấy ngày ở cùng với nam thần này rất vui, dù cho những tháng ngày như mơ này cũng vẻn vẹn chỉ vì muốn khiến hội trưởng để ý mà thôi.

Có vài thứ, không nên thuộc về cậu, cũng sẽ chẳng thuộc về cậu.