[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 48




Thụ không từ chối, nhưng vẫn không uống nhiều mà chỉ làm vài chén, sau đó nói muốn vào nhà vệ sinh, rồi gọi điện thoại cho nam thần.

Trong điện thoại cậu nghe thấy tiếng nam thần đang nấu cơm ở đầu dây bên kia. Thụ đau lòng, hỏi ngày lạnh thế này sao anh còn muốn tự mình nấu, gọi đồ ăn ngoài đi anh.

Nam thần biếng nhác nói không muốn ăn đồ ăn ngoài, lại hỏi thụ đi chơi có vui không?

Thụ theo bản năng muốn nói vui, nhưng cậu dừng lại, hồi lâu mới nhìn hơi thở mình hóa sương mù trong không khí: “Không vui, em rất nhớ anh.”

Bên kia không còn âm thanh gì nữa, tiếng xắt đồ cũng ngừng lại, hồi lâu sau nam thần mới trả lời: “Anh cũng nhớ em.”

Rõ ràng đã ở cùng nhau, rõ ràng đã sống chung bên nhau lâu dài thế rồi, ấy vậy mà khi tách ra cả hai bên đều nhung nhớ khôn nguôi.

Thụ mỉm cười cúp máy, cảm thấy mùa đông không còn lạnh nữa, bởi vì trái tim đã ấm vô cùng.

Cậu quay đầu lại liền phát hiện chủ nhiệm đã theo mình ra ngoài, trên tay còn cầm điếu thuốc. Cô cười cười với thụ: “Gọi điện thoại cho người yêu hả?”

Thụ gật đầu, thu lại nụ cười ngập tràn tình ý sâu đậm trên mặt lại, người khác nhìn vào là thấy. Cậu chuẩn bị đi vào, nhưng chủ nhiệm lại bắt lấy tay cậu. Thụ cảm thấy có gì đó không đúng, nụ cười bên môi cũng tắt dần đi, mi tâm nhẹ cau lại.

Chủ nhiệm là người duy nhất trong câu lạc bộ kịch biết chuyện thụ thích nam thần, lúc đó cô hỏi thụ, cậu cũng không phủ nhận. Điều đó đồng nghĩa với việc từ lúc vừa bắt đầu thụ đã thẳng thắn về xu hướng tính dục của mình với người ta.

Nhiều năm qua lại với chủ nhiệm như vậy, thụ chưa từng nghĩ đến một khả năng, ấy là cô gái trước mặt này…

Nhưng chủ nhiệm lại nhanh chóng buông tay cậu ra, tự nhiên nói: “Tôi với cậu cùng vào, mấy người họ chơi high lắm. Mà hôm nay cũng phải kết thúc sớm thôi, cậu cũng đi trước đi. Không có cậu tôi không trấn giữ được đám yêu ma quỷ quái này quá.”

Thụ gật đầu rồi đi vào trước.

Chủ nhiệm đột nhiên mở miệng gọi cậu lại: “Là ai? Người yêu của cậu ấy? Cậu không chờ người đó sao?”

Thụ dừng bước, một hồi lâu sau mới quay đầu lại nói: “Tôi đã đợi được anh ấy.”

Chủ nhiệm mở to hai mắt, khó mà tin nổi. Hồi lâu sau cô mới thất vọng cười cười, hóa ra là thế, rốt cuộc cũng chỉ có người kia mới có thể khiến Hứa Hạ yêu thương.

Kỳ thật trong lòng cô vẫn giấu một bí mật chưa từng nói cho ai. Ấy là vào một ngày đông sáu năm trước khi họ vừa biểu diễn xong, Hứa Hạ và Cố Lam Sinh rời đi trước, sau đó cô không cẩn thận nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau ở ngoài. Khi đó cô cho rằng có lẽ hai người họ đang yêu nhau, vừa sợ hết hồn vừa mơ hồ thấy đau khổ.

Khi đó cô còn chưa hiểu rõ tâm tình của mình, chỉ là quan tâm Hứa Hạ theo bản năng. Khi đó, Hứa Hạ đang khóc.

Cố Lam Sinh cũng không cười, mà chỉ nhíu chặt mày gắt gao ôm lấy người ấy vào ngực.

Sau đó cô mới biết, hóa ra khi ấy Cố Lam Sinh đang từ biệt Hứa Hạ để ra nước ngoài.

Hứa Hạ nói Cố Lam Sinh không thích mình.

Thật ư?

Chủ nhiệm không cho là vậy. Thật ra sau đêm đó, Cố Lam Sinh có trở lại câu lạc bộ kịch một lần, đó là lần biểu diễn cuối cùng.

Lần kia Hứa Hạ không biết. Chủ nhiệm biết, nhưng cô không nói cho Hứa Hạ, vì cô thấy Cố Lam Sinh cũng phải đi rồi, tội gì đến trêu chọc Hứa Hạ cơ chứ.

Hình như Cố Lam Sinh cũng không có ý muốn gọi Hứa Hạ ra ngoài. Hắn yên lặng đứng ngoài phòng luyện tập nhìn Hứa Hạ hồi lâu, sau đó để lại một bó hoa rồi nói với chủ nhiệm, buổi biêu diễn cuối cùng hắn không thể tham gia được, mong chủ nhiệm lấy danh nghĩa của cô tặng bó hoa này cho Hứa Hạ.

Rốt cuộc Cố Lam Sinh có thích hay không, chủ nhiệm cảm thấy mình biết còn sớm hơn cả hai người trong cuộc.

Nhưng cô không nói.

Con người luôn có tư tâm của chính mình, cô cũng thế.

Bó hoa kia cô không đưa.

Sáu năm sau, chủ nhiêm dụi tắt điếu thuốc nhìn bóng lưng của thụ. Cô nở nụ cười cay đắng, bởi vì cô cũng đã rơi vào nỗi thầm mến đằng đẵng.