[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 59




Mỗi ngày sau khi Dung Hàm Chi hồi kinh đều được tuyên triệu, ít thì một canh giờ, nhiều thì ba canh giờ, liên tục suốt mười ngày, ngay cả thừa tướng Chu Hi cũng chưa từng được thiên tử coi trọng như thế.

Cửa phụ Dung phủ vẫn luôn vắng vẻ hiện nay lại đông đúc người đến bái phỏng.

Thế gia lo sợ.

Trước kia hoàng đế một con mắt cũng chưa từng liếc nhìn Dung Hàm Chi, có đôi khi Dung Hàm Chi ở phương bắc nguyên cả một năm, đến lúc hồi kinh yết khuyết mới diện thánh chưa đầy một khắc (một khắc khoảng 15p theo cách tính giờ hiện nay) đã lui xuống, sau đó cho đến tận khi hắn quay về lại phương bắc cũng không được triệu kiến thêm lần nào. Chưa từng bao giờ lại như vậy, một tư thế hận không thể cùng ăn cùng ngủ.

Lại liên hệ đến thừa tướng Chu Hi trong nửa năm qua cùng hoàng đế đối chọi gay gắt đủ loại, tất cả đều cảm giác chỉ sợ hoàng đế quyết tâm muốn trọng dụng Dung Hàm Chi.

Thậm chí nhớ tới thời điểm tiên đế còn tại vị thế gia từng bị chèn ép như thế nào, nhất thời nhân tâm hoảng sợ.

Chu Hi lại chỉ cười lạnh, suy đoán, với dung mạo diễm lệ của Dung Hàm Chi, một mình với hoàng đế lâu như vậy, còn chưa biết là làm những việc gì đâu...Cho dù là bên trong Thùy Củng điện, hoàng đế kia hoang dâm đến không kiêng nể gì, cũng không phải là không được.

Cùng suy nghĩ như vậy, lại không phải chỉ riêng mình hắn.

Ôn Tử Nhiên nửa vui nửa mừng nửa lại vi diệu mà nghĩ, hoàng đế quả nhiên là chưa có ai mới chọn hắn thôi, hôm nay đã có Dung Hàm Chi... Thậm chí theo ý trong lời hoàng đế, khả năng còn có cả Chu Hi.

Hai người này cho dù là nói về dung mạo phong độ hay là tài hoa mị lực đều vượt xa hắn, nói vậy sau này công việc thừa hoan kia sẽ không đến lượt mình.

Lần trước làm trái ý hoàng đế, mới chỉ thổi tiêu cho y một nửa, đã bị thao làm đến không thể khép chân, eo càng giống như bị bẻ gãy, ngủ trên long sàng một đêm, ngày hôm sau lúc được đưa ra cung vẫn còn hỗn loạn, liên tục mấy ngày đều đau thắt lưng đau mông đau chân, đi đường cũng đi không nổi.

Liền hiếm khi thật sự cáo bệnh ở nhà hai hôm.

Trái lại hoàng đế cũng ưng thuận, còn ban dược, thật vất vả mới có dịp phu nhân qua đến ngồi ngay đầu giường bệnh của mình, mở ra hộp gấm mà trong cung đưa tới kia.

Ngăn đầu chính là một cái lộc nhung phẩm cách vô cùng tốt, phu nhân chậc chậc tán thưởng nói không hổ là đồ trong cung gì gì đó.

Ôn Tử Nhiên cười cười, trong lòng lại có chút không biết làm sao mà nghĩ, lộc nhung vốn là dược vị tráng dương bổ khí huyết, hoàng đế này thật đúng là... ban thuốc mà cũng thập phần chế nhạo.

Còn đang suy nghĩ, thì phu nhân đã mở ra ngăn thứ hai, chần chờ nói: "Đây là..."

Bỗng dung mắng một câu rồi ném vào trong lòng hắn, đỏ mặt kêu lên: "Bệ hạ thật là quá không đứng đắn!"

Ôn Tử Nhiên mờ mịt mở ra, lạinhìn thấy một cái hổtiên hùng mãnh đầy gai (Hổ tiên:jj của hổnha), nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt.

Đây đâu phải chỉ là không đứng đắn mà thôi...!

Hổ tiên kia hắn thật sự là không dám nhìn đến lần thứ hai, liền ném vào trong góc kho, ngay cả phu nhân nói muốn ngâm rượu cũng không để ý tới.

Hoàng đế ban dược quả thật là ám chỉ rõ ràng, gần như trêu đùa, để lộ chút ý tốt là muốn hắn nghỉ ngơi cho khỏe, còn về chuyện sau khi khỏe thì làm cái gì, quả thật người ngoài khó nói.

Hắn trốn ở nhà hai ngày, đến khi eo chân phục hồi được hơn nửa, cuối cùng cũng kiên trì quay về Hộ bộ, ngày ngày đến đúng giờ, sau khi đóng nha môn vẫn ở lại đến khuya như cũ.

Trái lại cũng có vài lần thiên tử tuyên triệu.

Sau lễ tế thiên đông chí phải khao thưởng bách quan đón năm mới, còn thêm việc Dung Hàm Chi chiến thắng về triều yết khuyết, triều đình muốn thưởng cũng phải có chừng mực rõ ràng, mỗi khi tuyên triệu, đều là vì việc công.

Chỉ là việc xấu của hoàng đế không ít, đã có tiền lệ, nên mỗi khi kề cận, hắn đều lo lắng đề phòng.

Hoàng đế vẫn luôn tùy tâm sở dục không kiêng nể gì, cũng thường mặc kệ không quan tâm xem ban ngày tuyên dâm có dễ dàng bị người bắt gặp hay không.

Cho đến khi Dung Hàm Chi về triều, mỗi ngày hoàng đế đều bàn luận chiến sự với hắn, nên cũng ít khi gặp mặt các thần tử khác.

Theo như lời đồn thì tất cả các kẻ địch, man di và các tiểu quốc không phù hợp quy tắc nằm quanh bản đồ Đại Yến đều được bàn đến một lần, mỗi khi thảo luận đến nỗi quên dùng bữa, đợi đến khi thái giám nhiều lần tấu thỉnh, mới vừa giữ Dung tướng lại cùng dùng cơm, thậm chí vài lần vì nhân nhượng khẩu vị của Dung tướng mà còn cho người đến tửa lâu ngoài cung mua đồ ăn vào.

Cho dù sự thật bên trong đó là thế nào, Ôn thượng thư rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở ra được một hơi.