Chu Hi thấy hoàng đế đi về phía mình, lập tức cảnh giác mà lùi ra sau ba bước, trong miệng lại nói: "Không biết vì sao bệ hạ lại nói như vậy?"
Hoàng đế nhớ đến bộ dáng không chút sứt mẻ của hắn lần trước, tiếu ý càng sâu, từng bước từng bước tiến tới: "Lần này ái khanh làm mai thật tốt, kết thân với Trần thượng thư cũng rất tốt...rút củi dưới đáy nồi cũng thật hay."
Y tiến một bước Chu Hi hận không thể lui hai bước, trên mặt vẫn còn bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng chán ghét nghĩ, ngay cả xưng hô cũng đổi, ngoài miệng lại vẫn ôn hòa: "Cũng nhờ bệ hạ cố ý trọng dụng Tần Hiên, thần mới cho rằng phẩm tính khí lượng của người này đều là thượng thừa, cho nên động tâm tư."
Hoàng đế nghe hắn nhắc đến phẩm tính khí lượng của Tần Hiên, tức giận đến lại muốn ném đồ. Nhìn thấy hắn đã lùi đến sát tường, liền bước liền hai bước dán tới, nói: "Ái khanh đây là...sợ cái gì vậy?"
Chu Hi không còn đường lui, sau lưng đã đụng vào mặt tường lạnh như băng, bỗng nhiên hít thật sâu một hơi, nâng tay, vả lên mặt hoàng đế một bạt tai!
Nhiếp Huyễn theo bản năng đưa tay lên bưng mặt, cũng bị đánh đến mơ hồ.
Y hai đời làm vua, cả hai đời đều chưa hề bị một ai cho ăn tát.
Huống chi y căn bản không thể ngờ đến Chu Hi sẽ lại động thủ, đang lúc phát ngốc, thừa tướng của y lại mạnh mẽ đẩy y một cái đến lảo đảo, thật sự bỏ chạy.
Nhiếp Huyễn dần tỉnh, đuổi sát theo sau, vươn tay ôm lấy eo lưng hắn, lôi trở về, da mặt bên bị đánh bắt đầu co rút đau đớn, ghé vào bên tai Chu Hi cười lạnh nói: "Thừa tướng thật là mang thù a."
Trong lòng Chu Hi đã cực kỳ sợ hãi, vừa cố sức gỡ bàn tay đang ôm bên hông mình ra, vừa nghiến răng nói: "Ngươi buông tay!"
Nhiếp Huyễn nhấc một chân, nặng nề đạp vào sau gối hắn.
Chu Hi đau đến "a" lên một tiếng, không đứng vững, ngã quỳ xuống phía trước, đầu gối va thẳng vào nền gạch dưới chân, phát ra một âm thanh trầm nặng.
Nhiếp Huyễn thuận thế quỳ một gối xuống, gối trái gập lại đặt lên bắp chân hắn, từ phía sau thò tay với vào bên trong quan bào của hắn: "Lại là rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt!"
Trên mặt nóng cháy đau đớn, y có chút cảm nhận được tâm tình Chu Hi bị ăn tát lần trước, lại hoàn toàn không muốn thông cảm.
Vươn tay cởi quần hắn.
Chu Hi sợ đến tức giận, tay chân cùng ra sức giãy dụa bò về phía trước, hắn dùng hết toàn lực, trong nhất thời hoàng đế không thể giữ chặt được hắn, ngay cả đùi phải cũng đè lên sau gối hắn, đặt trọng lượng toàn thân lên hai chân Chu Hi, sau khi kéo được tiết khố xuống liền vỗ một chưởng lên mông hắn.
Một tiếng "ba" thanh thúy vang vọng giữa cung điện.
Chu Hi xấu hổ giận dữ muốn chết, căm giận nói: "Nơi này là Thùy Củng điện, là nơi để các đời tiên đế Đại Yến hỏi chính sự, ngươi lại muốn bức gian thần tử ngay ở đây hay sao?"
Nhiếp Huyễn lại đánh lên mông y thêm một chưởng, nhìn hai dấu tay đỏ chói nổi lên trên da thịt tuyết trắng căng đầy, lại tình sắc mà xoa nhè nhẹ, cười lạnh nói: "Ái khanh dám can đảm động thủ với trẫm, khi quân phạm thượng, chảng lẽ trẫm không thể phạt được sao?"
Chu Hi chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, hốc mắt cũng đã đỏ, cắn răng lớn tiếng trách mắng: "Quả thật không sợ linh hồn liệt tổ liệt tông Liệt thị của ngươi trên trời nhìn xuống thấy không vừa mắt, một tiếng sét đánh chết ngươi sao!"
"Sét có đánh xuống thì ngươi cũng chết dưới thân trẫm, ngươi thoát được sao?" Nhiếp Huyễn nâng tay, lại là một chưởng vỗ xuống mông, hai cánh mông tuyết trắng bị đánh đến run lên, trong lời nói đã không còn ý cười, chỉ còn lại sự lạnh lẽo: "Trẫm khuyên thừa tướng vẫn nên thành thật một chút, có phải lần trước giáo huấn còn chưa đủ phải không, còn muốn nằm trên giường thêm mười ngày nửa tháng sao?"
Chu Hi nghe nhắc tới lần trước, theo bản năng rùng mình.
Đối với lần tình sự bạo liệt trước kia hắn không có ký ức rõ ràng, chỉ nhớ rõ một chuyện chính là đau, đau đến nỗi hắn không biết mình đã làm thế nào chịu đựng được, thế cho nên theo bản năng cảm thấy sợ hãi, chỉ cần nhắc tới thôi thì đã run rẩy.
Nhìn thấy phản ứng này của hắn, Nhiếp Huyễn liền nhếch khóe môi, thanh âm cũng bắt đầu trở nên suy tư, xoa lên cặp mông đã bị y đánh đến đỏ ửng diễm lệ, nói: "Hay là, thường tướng lại có sự vui thích không giống với người thường...Thích bị làm đau khi ở trên giường?"
Quả là uy hiếp trắng trợn.
Chương 57
Nhắc tới chuyện tính sự lần trước, Chu Hi cuối cùng cũng buông lỏng.
Cũng không thể nói là buông lỏng, chính xác ra, là cả người đều lập tức căng thằng, nhẹ run rẩy, lại không dám giãy dụa mạnh mẽ nữa.
Trong lòng Nhiếp Huyễn vi diệu không biết là tư vị gì.
Không thể thao cho người này phục, trái lại thao hắn đến phát sợ, cũng không biết có nên vui vẻ hay là không đây.
Vừa cảm thấy vi diệu, vừa vươn tay cởi ra dây lưng trên hông hắn, chậm rãi cười nói: "Mới nói như vậy đã ngoan, nếu biết nghe lời sớm hơn, thì đã không cần phải ăn khổ như vậy rồi."
Chu Hi chậm rãi dấu mặt vào giữa hai tay, thập phần thống khổ thì thầm: "Đến cùng phải như thế nào bệ hạ mới bằng lòng bỏ qua ta..."
Nhiếp Huyễn cởi ngoại bào của hắn ra, một bàn tay thò vào bên trong cổ áo trung y sờ loạn trước ngực hắn, một bày tay lại lướt dọc theo eo mông đến bên trong đùi, nắn bóp một phen, cười nói: "Ái khanh thật không biết nhận sự coi trọng của trẫm. Cho rằng ai cũng có thể nằm lên long sàng hay sao?"
Chu Hi cười thảm một tiếng, bị y sờ đến run rẩy cả người, giọng nói cũng run run: "Coi trọng như thế này...thần thật sự nhận không nổi."
"Nếu trẫm đã coi trọng ngươi, nhận không được cũng phải nhận." Nhiếp Huyễn nói lời này, liền cởi trung y của hắn ra, sờ từ ngực đến eo bụng, dưới bàn tay có thể cảm nhận rõ từng chiếc xương sườn, chậc lưỡi một tiếng: "Xem ra không phải là ảo giác của trẫm, ái khanh quả nhiên hao gầy rất nhiều, ôm cũng cấn tay."
Lần trước lúc ôm hắn, người này cũng chỉ xem như là đơn bạc mà thôi, không gầy yếu thế này, dưới tay vẫn là da thịt oánh nhuận, không như bây giờ, tất cả đều là xương cốt.
Chu Hi nghe thấy vậy, khẽ cười thấp một tiếng, mang theo chút hương vị thê lương.
Nhiếp Huyễn hơi mím môi.
Y đương nhiên biết rõ vì sao Chu Hi lại gầy yếu thành như vậy. Bị nam nhân đâm hỏng trên giường còn không dám để cho ai biết, lại thêm ốm đau giày vò hồi lâu, không tiều tụy mới là lạ.
Nhiếp Huyễn sờ sờ một bên mặt vẫn còn đang đau đớn nóng cháy, nói: "Ái khanh tự tìm khổ mà ăn, không thể trách được trẫm."
Nhìn thấy hắn vẫn luôn run rẩy, lại nghĩ chắc do mặt sàn lạnh, mà thừa tướng của y cũng đã không còn giãy dụa kịch liệt nữa, liền đứng dậy, bế người lên, đặt ngửa lên trên một bên giường.
Lúc ôm vào trong ngực, còn nhẹ hơn cả Nhiếp Kỳ hay Ôn Tử Nhiên.
Rõ ràng nếu bàn về vóc dáng, người này là cao nhất.
Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, cởi y bào của chính mình, khi lên giường đã thấy Chu Hi cuộn tròn lại, hai chân khép chặt, sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt hai vạt áo trung y, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập sợ hãi.
Biết đây chính là do lần trước ép buộc ác liệt, liền thò tay ôm lấy thừa tướng đang cuộn thành một đoàn này của y, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, hôm nay sẽ không cường ngươi như vậy, sẽ làm cho ngươi vui thích."
Chu Hi sao có thể tin.
Vốn dĩ hắn không có hứng thú với nam nhân, lần duy nhất hoan hảo với nam nhân chính là lần trước cùng với hoàng đế, đau đến nỗi sống không bằng chết, không biết đã ngất đi bao nhiêu lần, sau khi xong việc lại là nửa tháng không xuống được giường, nguyên khí đại thương, cho đến nay cũng thường cảm thấy thân thể suy yếu.
Lúc này nhìn thấy hoàng đế lên giường, ngay cả sắc mặt cũng đã trắng bệch, hai tay nắm chặt vạt áo, dùng sức quá mức, đến nỗi khớp ngón tay cũng đều biến thành màu trắng xanh.
Tựa như một con khổng tước bị thương, bị rơi vào bẫy, bị bắt nhốt, tinh thần suy sụp. Xưa kia luôn luôn ngẩng cao đầu kiêu hãnh, nay lại rũ xuống, đau xót bi thương.
Nhiếp Huyễn lại chậc một tiếng, vươn tay nắm lấy mắt cá chân hắn, lột tiết khố vốn đã bị cởi nửa đường xuống hẳn.
Lông tơ trên lưng Chu Hi đồng loạt dựng đứng, theo bản năng đá qua một cước, vì quá dùng lực, Nhiếp Huyễn bất ngờ không kịp phòng bị, không chế trụ được hắn, ăn trọn một cước.
Chu Hi kịp phản ứng, sắc mặt càng thêm trắng thảm.
Quả nhiên nhìn thấy Nhiếp Huyễn ôm bụng nhe răng, nét mặt không tốt, lạnh giọng nói: "Thật sự là rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt sao?"
Chu Hi gắt gao mím môi, không nói một lời, chỉ run rẩy càng thêm lợi hại.
Trong lòng Nhiếp Huyễn dâng lên một cỗ tà hỏa, thô bạo lột đi tiết khố của hắn, cũng không thèm để ý đến trung y vẫn còn, lập tức chen chân vào giữa hai chân hắn, kép cặp chân thon dài xinh đẹp kia vòng qua eo mình – mới nhìn thấy vết bầm trên đầu gối Chu Hi mới vừa đụng xuống sàn gạch lúc nãy – từ trong lòng lấy ra trap bạc đựng cao chi.