Lúc lâm triều, rốt cuộc Nhiếp Huyễn cũng gặp lại Chu Hi.
Thừa tướng của y vẫn như xưa, tư nghi phong độ đệ nhất đương thời không sai một chút, phiên phiên quân tử như trúc như ngọc, ngay cả độ cong khóe môi cũng vừa đủ để nhìn như mộc xuân phong. (mộc xuân phong: cây cối trong gió xuân).
Từ lần viện cớ đến "thăm bệnh" để bôi thuốc cho hắn, sau khi đặt người trên giường khinh bạc một phen, cũng đã mấy hôm không gặp.
Ngày đó chỉ cảm thấy hắn bệnh đến tiều tụy, hôm nay lại không chỉ là tiều tụy, rõ ràng hao gầy rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt, đôi môi mỏng vốn dĩ đã nhạt màu nay lại càng như không còn huyết sắc, thoạt nhìn là một bộ dáng chưa khỏe hẳn.
Đại khái chắc là ngoại thương đã không ngại, nhưng bị y nổi nóng ép buộc một hồi thế kia, có lẽ đã đại thương nguyên khí.
Gầy yếu tái nhợt như vậy, lại vẫn là một vộ dáng ôn thuận thanh nhã, phong nghi vô song, còn thêm một chút khí khái ngạo tuyết lăng sương.
Nhiếp Huyễn giật mình, lập tức rũ bỏ suy nghĩ này.
Thật ra, y cũng có chút chột dạ, vốn chỉ là muốn ngủ Chu Hi, thật không nghĩ cuối cùng lại làm người ta đến biến thành như vậy.
Đang băn khoăn không biết nội phủ có loại thuốc bổ dược liệu nào tốt hay không, sau này tìm cớ ban thưởng qua phủ hắn đi, ánh mắt lại tình cờ rơi xuống vị trí sau lưng Chu Hi – vì thứ tướng đang chưởng binh bên ngoài, theo thứ tự thì Lại bộ thượng thư làm thiên quan trủng tể, vị trí liền ở ngay sau lưng thừa tướng – rơi lên trên người vị cháu rể mới ra lò của hắn.
Liền theo bản năng nghiến chặt răng.
Tần Hiên cùng với Chu Hi, Dung Hàm Chi, Ôn Tử Nhiên đều là đồng bảng đồng niên, nhưng lúc hắn đạt tiến sĩ thì đã ba mươi tuổi, hôm nay cũng đã bốn mươi lăm, lại vẫn bị phí hoài ở một địa phương nhỏ bên ngoài, tuy rằng gần đây là một người gặp việc vui tinh thần thoải mái, thần thái sáng láng, nhưng thoạt nhìn không chỉ lớn hơn một lứa so với Chu Hi từ nhỏ đã được hậu đãi bảo dưỡng cẩm y ngọc thực.
Y cũng từng làm cha.
Kiếp trước luôn lăn lộn tranh đấu trên triều, hậu cũng lại không mấy để bụng, cho nên không phong con nối dõi, dưới gối chỉ có hai nữ nhi, một mất khi còn bé, một thì lại chết bệnh sau khi xuất giá, vốn là nỗi đau ngấm ngầm trong lòng y; đời này nguyên chủ để lại cho y bảy nữ nhi nũng nịu, từng người đều ngọc tuyết khả ái, y nhìn cũng cảm thấy vui thích, xem như là nữ nhi của chính mình vậy, sủng cực.
Đối với ba vị hoàng tử còn có khi sa sầm nét mặt, nhưng đối với các công chúa nhỏ đều nâng trong lòng bàn tay, chỉ cần không phải là phóng hỏa đốt hoàng cung, thì làm gì cũng được.
Liền vô cùng cảm thấy không chấp nhận được hành động như vậy của thế gia.
Nhịn không được lại thầm mắng một tiếng trong lòng: thật sự là quá mất mặt!
Dứt khoát làm bậy.
Hạ triều, nhìn bảng nhân tuyển cho mấy chức vụ mấu chốt mà Tần Hiên trình lên, thái dương càng đau nhức điên cuồng.
Trong số ba mươi bảy cái tên, chỉ có bảy người không thuộc các đại tộc, mà trong bảy người này, còn có ba là xuất thân từ tiểu sĩ tộc, đều đã kết thông gia với các đại tộc.
Trực tiếp ném bản tấu kia vào trong góc điện, tức giận đến đau đầu.
Tần Hiên xuất thân hàn môn, bị thế gia chèn ép nhiều năm như vậy, thật không nghĩ tới, chỉ là cưới một thứ nữ của Trần gia mà thôi, nhanh như vậy đã thay đàn đổi dây quên mất chính mình là ai.
Tâm tính như vậy, thật sự xứng đáng bị Chu Hi để ở địa phương xa bao nhiêu năm không ngóc nổi đầu.
Lầng này đúng là y nhìn lầm người, dùng sai người.
Lại vẫn cứ nhịn không được nghiến răng nghiến lợi gọi lên cái tên kia một lần: "Chu Hi!"
~~~~~~~~*~~~~~
Tác giả: hoàng đế nhìn lầm rồi, y cho rằng Tần Hiên bị thế gia chèn ép nhiều năm như vậy, sẽ nghẹn một hơi trong lòng.
Lại không nghĩ tới luôn có những người giống như người này, lấy được hộ khẩu Bắc Kinh thì sẽ khinh thường người thôn cũ còn hơn cả người Bắc Kinh gốc nữa.
Cũng nói thêm một chút về hành vi lần này của Tần Hiên
ở thời đại thế gia đương đạo lúc này, muốn từ hàn môn thành thế gia, là vô cùng khó khăn.
Cổ nhân có thiên kiến bè phái rất sâu, gả cưới cũng đều phải chú trọng đến việc môn đăng hộ đối, những chuyện gì như là tể tướng gả con gái cho trạng nguyên xuất thân hàn môn, ít nhất phải đến thời Bắc Tống mới có, bởi vì cho đến tận thời Đường, dòi dõng thế gia vẫn là không thể với tới.
Hàn môn, không phải là nghèo, mà là không hiển hách, địa chủ cường hào đều xem là hàn môn.
Hàn môn muốn lên thành thế gia là một việc vô cùng khó khăn, ngoại trừ xuất hiện một nhân tài vô cùng ưu tú được sự tán thành của toàn thể giới thượng lưu, hoặc là dứt khoát phò hoàng đế mới mưu phản, bằng không thế gia sẽ không chia lợi ích cho người mới.
Tần Hiên chấp nhận mối hỏi cưới lần này, cho dù hoàng đế có thấy hắn thế nào, thì toàn bộ gia tộc hắn cũng phải cảm kích hắn mấy đời.
Từ nay về sau, nhà hắn không còn là hàn môn mà là sĩ tộc, có thế thông hôn cùng với sĩ tộc, có thể tiến cử đệ tử trong gia môn nhập sĩ mà không phải khổ nhọc khoa cử, vân vân mây mây, ưu việt rất nhiều.
Huống chi hoàng đế vừa mới tỏ ý trọng dụng hắn giữa chúng nghị, cũng không thể nào ngay hôm sau liền quăng hắn, như vậy khác nào tự vả mặt mình.
Mấy thứ trên này.
ừm, có thể là do coi mấy thứ kỳ quái quá nhiều, quần chúng nhân dân cam chịu có thể hiểu được tư duy mê muội của cổ đại cho nên khiến cho người xem có chút mờ mịt rồi, lỗi của ta.
ở thời đại của thế gia, hành vi này của Tần Hiên tuyệt đối không có khả năng bị chỉ trích.
Chính vậy, hành động lần này của Trần gia đúng thật là mất mặt, loại chuyện như gả nhi nữ tái giá với hàn môn, trong quan niệm của xã hội bấy giờ, đủ để các thế gia khác của Đại Yến cười cho đến khi Đại Yến diệt vong...
Thân ái
Tác giả.