Tình sự giữa hai nam tử, nếu muốn bên thụ không chút đau đớn còn tương đối khó một chút, còn muốn cho bên thụ vài ngày không xuống giường được lại là một chuyện không thể đơn giản hơn.
Nhiếp Huyễn thuần thục cởi y bào Chu Hi.
Áo tím kim mang bao bọc lấy thân thể cân xứng, là dáng người điển hình của văn nhân, lại không biết do vóc người hắn hơi cao hay là do hơi gầy, thoạt nhìn có vẻ phá lệ đơn bạc, tuy rằng không gầy đến nỗi trơ xương, như quả là có hơi gầy.
Chắc là do thường ngày quá mức phí tâm.
Dưới chiếc cổ thon dài là vết lõm ngay xương quai xanh, ngón tay Nhiếp Huyễn lướt từ xương quai xanh đến đầu v* hồng nhạt, niết niết, tiếp tục lướt xuống phía dưới, chuẩn bị cởi đai lưng.
Thừa tướng của y từ sau khi ăn hai bạt tai vẫn không nói chuyện, cho đến tận lúc này, hai tay bị trói mới hung hăng tránh một chút, bàn gỗ tử đàn nặng nề hơi bị đẩy nhích ra sau, Nhiếp Huyễn nhướn mày, tiếp tục cởi đai lưng, thậm chí còn cố tình làm chậm động tác.
Bên tai chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Vào lúc tiết khố của Chu Hi bị lột xuống, Chu Hi nhấc chân liền đạp qua, Nhiếp Huyễn nắm được mắt cá chân của hắn, bắt đầu cởi giảy tất, nhìn ngắm tư thế gập chân, nhẹ nhàng than một tiếng, sau đó dán môi lên, hôn dọc theo mắt cá chân lên đến cẳng chân.
Lại dùng tay còn lại nắm chặt cổ chân khác đang đá tới của hắn.
Chu Hi hít sâu một hơi, nhắm mắt thản nhiên nói: "Bất quả là tuyển Lại bộ thượng thư mà thôi, thỉnh bệ hạ buông thần ra trước, không có việc gì không thể thương lượng..."
"Nga?" Nhiếp Huyễn cười cười, hỏi: "Thừa tướng đây là chịu thua sao? Thật sự là khó có được."
Lại càng dùng lực kéo tiết khố hắn xuống: "Đáng tiếc, trẫm đã không còn muốn thương lượng."
Vào lúc đôi chân và tấm lưng trần tiếp xúc với nền gạch xanh, Chu Hi hít một ngụm khí lạnh, cắn môi, hai tay lại giãy dụa một chút.
Bàn gỗ lệch về phía trước một đoạn.
Nhiếp Huyễn thưởng thức sự giãy dụa vô dụng này, lại có chút tiếc nuối vì không nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng sợ hãi của hắn, ngay lúc này nắm chặt hai mắt cá chân mạnh mẽ tách ra, quỳ một gối vào giữa hai chân hắn, lại gần hôn lên cổ: "Trẫm đã sớm muốn xem xem, thừa tướng thanh quý cao ngạo như vậy, lúc bị thao đến khóc xin tha, sẽ động lòng đến thế nào."
Nói xong lấy tráp bạc mở ra, mùi vị thanh mộc lẫn xạ hương lan ra.
Y ngẩn người, mang nhầm cao chi rồi.
Bình thường trên người đều mang theo cao chi hương quế hoa, hộp xạ hương này vốn là làm cho Nhiếp Kỳ, ngự dược viện vừa mới trình lên, bên trong có hòa lẫn một lượng lớn tình dược.
Y nhìn gương mặt Chu Hi vừa bị mình đánh đến thảm, chần chờ trong một chớp mắt, chỉ là vẫn còn nóng giận, không muốn nhẫn nại, lại cất hộp cao chi kia vào, đặt một ngón tay lên môi Chu Hi.
Hoàng đế cười một tiếng, ngả ngớn nói: "Miệng lưỡi thừa tướng lợi hại, trẫm đã biết, liếm liếm cho tốt, liếm ướt lát nữa mới không đau."
Chu Hi chậm rãi mở mắt ra, yên lặng nhìn y hồi lâu, từ từ mở miệng. Nhiếp Huyễn thò đầu ngón tay vào, đang muốn đặt lên trên lưỡi hắn, thừa tướng lại bất ngờ đóng mạnh khớp hàm, suýt nữa cắn đứt nửa đốt ngón tay y.
Nhiếp Huyễn ăn đau, nắm cằm hắn dùng lực bóp mới rút được ngón tay ra ngoài, hai bên đều in rõ dấu răng thấm máu, tay đứt ruột xót, đau đau đau.
Vốn dĩ cho rằng tính tình Chu Hi cao ngạo, nếu có thể làm cho hắn khóc trên giường khẳng định là hương vị tình tứ khác biệt, dùng tình dược ngược lại sẽ mất đi thú vị, nào ngờ hắn lại ngoan cố, cắn mình đến bị thương như vậy, nộ khí chưa hết lại ùa lên, hận không thể lại đánh qua một bạt tai nữa, cố gắng khắc chế, chỉ cười lạnh mà nói: "Thừa tướng thật cương liệt a."
Chu Hi cho rằng sẽ lại bị đánh, khớp hàm cũng cắn chặt, nhưng hoàng đế lại không đánh xuống, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cười thảm nhẹ giọng nói: "Cương liệt? Chu Hi ta đường đường bảy thước nam nhi, lại ở trên giường quân vương được khen một tiết cương liệt...thật sự là cỡ nào..."
Nhiếp Huyễn đang vuốt ve bắp đùi bóng mượt của hắn, nghe vậy chen lời: "Không biết điều."
Nói xong liền dùng ngón tay bị cắn mò đến huyệt khẩu giữa hai cánh mông, mạnh mẽ đè xuống, cắm vào một khớp ngón tay.