Nhiếp Kỳ lười biếng dựa trên long sàng, nhìn vết hồng ngân trên cổ tay mình, trong lòng ngậm ngùi.
Hắn từng ảo tưởng ngủ trên long sàng, thiên hoàng quý trụ, ai mà chưa từng có chút mơ mộng như vậy chứ, vốn là chuyện bình thường.
Lại không nghĩ tới sẽ lại nằm trên chiếc giường này dưới tình huống thế này, trong lòng không biết là tư vị gì.
Bàn tay Nhiếp Huyễn dịu dàng xoa nắn bên hông, thấy hắn chỉ chăm chú nhìn cổ tay, cười hỏi: "Hôm qua là trẫm hơi mạnh tay, tiểu hoàng thúc sau đó thế nào?"
Nhiếp Kỳ khổ trong lòng, nhớ tới đôi mắt vương phi vẫn còn sung cho tới sáng nay, liền vùi mặt vào đệm giường, không muốn để ý tới y nữa.
Lại bỗng nhiên nhớ ra một việc, ngẩng đầu nói: "Bệ hạ...thần không đi, có thể thả thần trở vể không?"
Bản thân bị hoàng đế sai người cướp khỏi xe ngựa trong phủ, vậy tất sẽ có người quay về báo lại, chỉ sợ vương phi nghe thấy sẽ càng thêm lo lắng.
Hoàng đế lại tựa như hiểu được tâm tư hắn, ngón tay kéo lên một lọn tóc bên tai y bắt đầu chơi đùa, ý vị thâm trường nói:" "Nếu đã không đi, vậy an tâm ở trong cung vài ngày."
Nhiếp Kỳ còn đang muốn nói thêm, Nhiếp Huyễn đã tiếp lời: "Có muốn trẫm phái người đến báo với Thành vương phi, tiểu hoàng thúc đã chán làm vương gia, cũng chán làm đạo sĩ, chuẩn bị ở lại trong cung vài ngày làm quý phi... hay không?"
Nhiếp Kỳ hơi mím môi, lại chôn mặt vào trong đệm giường, không lên tiếng.
"Tính tình lớn như vậy." Nhiếp Huyễn nhéo nhéo bên hông hắn, "Không tự thông minh lên chút được sao? Xem ra là chưa nếm đủ đau khổ rồi..."
Nhiếp Kỳ rụt lui, phiền muộn khó chịu nói: "Bệ hạ đã đáp ứng đêm nay không động vào ta, quân vô hí ngôn."
Thanh âm trong trẻo còn mang theo chút ủy khuất: "Hôm qua đã bị bệ hạ nhục nhã trước công chúng như vậy, còn chưa đủ sao."
Nhiếp Huyễn cảm thấy hắn thật giống như đang làm nũng vậy, rất đáng yêu, vươn tay vuốt ve sau gáy hắn, lại cúi đầu hôn lên vành tai, ý vị thâm trường mà nói: "Còn dám cáu kỉnh, sẽ cho ngươi biết như thế nào mới được gọi là trước công chúng."
Lông tơ sau lưng Nhiếp Kỳ đều dựng thẳng, thấp giọng hừ một tiếng, càng dùng sức vùi mặt vào đệm giường.
Nhiếp Huyễn cười đến lợi hại, nắm lấy vai hắn: "Làm cái gì vậy? Muốn tự nghẹn chết trên long sàng cho trẫm xem hay sao? Nếu muốn tự sát cũng nên làm từ ngày hôm qua, muốn đâm vào Thái Miếu mà chết thì hôm nay cũng được, hiện giờ lại bày ra tư thái như vậy, trẫm không muốn xem."
Lời này nói ra nhẹ nhàng, hơn nữa còn thập phần thối tha không biết xấu hổ, Nhiếp Kỳ tức giận đến nỗi trước mắt hóa đen, cố tình lại không thể phản bác, để y lật mình lại, chỉ hậm hực nói: "Kẻ bức gian thần tử cũng không phải ta, vì sao ta lại phải tìm chết."
Nhiếp Huyễn nhìn dáng vẻ vò mẻ còn sứt này của hắn, mỉm cười đến gần hôn lên mi mắt hắn: "Là trẫm đáng chết?"
Nhiếp Kỳ bị đôi môi y bức bách đến không thể mở mắt, đơn giản nhắm lại, mềm giọng hừ một tiếng.
Cứ như vậy hôn hôn sờ sờ một chặp, hoàng đế liền ôm hắn muốn ngủ.
Hơi thở xa lạ nóng ẩm phả vào bên cổ, Nhiếp Kỳ cảm thấy không được tự nhiên, tìm đề tài: "Vừa rồi trong Noãn các, là Ôn thượng thư Hộ bộ?"
Nhiếp Huyễn đã nhắm mắt, nghe vậy khẽ nhếch khóe môi: "Ái phi, hậu cung không được tham gia vào chính sự."
Chỉ một câu liền làm cho Nhiếp Kỳ đỏ mặt, vừa xấu hổ, vừa hận không thể cắn chết y, cố gắng lấy lại bình tĩnh mới nói: "Ngươi muốn đối phó với lão hồ ly Chu Hi kia? Thật sự khó."
Nhiếp Huyễn mở mắt, vẫn như cũ mà trả lời không dính dáng gì tới câu hỏi: "Hắn hơn ngươi có bao nhiêu, đã nói hắn lão? Thừa tướng lại có tiếng phong thần tú triệt, quân tử như ngọc, lễ Tị tiết năm nào xuất thành không bị các nữ lang ném khăn tay trái cây đầy một xe."
"Ta đương nhiên biết hắn đẹp – ai đang bàn đến bộ dáng của hắn đâu? Chu đại thừa tướng hắn đã thành tinh từ lâu! Hồ ly có lão hay không là dựa vào đạo hạnh, ai lại nhìn tuổi tác." Nhiếp Kỳ nhướn mày, chợt có chút tò mò: "Lẽ nào bệ hạ đã tính kỹ rồi?"
Nhiếp Huyễn thấp giọng cười cười: "Ngươi xem là được."