[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 190: PN 1: Chu Hi - ánh mặt trời cô độc




(thục vị đông hi phi cô quang: ai bảo ánh mặt trời đằng đông kia không phải lẽ loi.)

Chu Hi hồi phủ muộn hơn ngày thường một chút, bởi vì chuyện lần trước, Trần Tiểu Liên cứ lo lắng đề phòng nghĩ, nếu người còn chưa trở về, liền bảo tiểu thúc đi đập cửa cung.

Đang chuẩn bị đi tìm Chu Sưởng và Chu Dục, đã nghe thông báo thừa tướng hồi phủ, mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội vàng chạy ra đón.

Lại nhìn thấy sắc mặt phu quân nhà mình không tốt, dáng đi cũng mang theo ba phần uể oải, vội đỡ lấy, trong vành mắt đã vươn ánh thủy quang lưng tròng.

Tuy là tái giá, nhưng vì thân phận của Chu Hi, nàng cũng là đích nữ của Trần thị, phu nhân đời trước của Chu Hi là tỷ tỷ ruột của nàng, tuổi tác chênh lệch nhiều.

Lúc tỷ tỷ gả đi nàng mới chỉ năm hay sáu tuổi, hệt như một miếng bạch ngọc, bò ra khỏi gầm giường cưới, cười hì hì đòi tỷ phu của tỷ tỷ cho kẹo.

Khi đó tuy rằng cũng hâm mộ phong nghi tuấn nhã của tỷ phu, nhưng chưa từng nghĩ một ngày kia tỷ phu sẽ trở thành phu lang của mình.

Tuy là đại phụ của đương gia Lan Lăng Chu thị, hiện giờ cũng chỉ là một nữ lang hơn hai mươi mà thôi.

Những đôi tái giá phu quân lớn tuổi thể tử còn trẻ cũng là việc bình thường, huống chi Chu Hi cũng chỉ lớn hơn nàng có tám tuổi, cũng không phải là không xứng. Chỉ là hắn tận mắt chứng kiến nhóc con năm nào trưởng thành thành một dáng vẻ tú lệ ngày càng minh diễm, trong lòng cũng càng thêm yêu thương, vẫn luôn đối xử vô cùng tốt với thê tử trẻ tuổi này của mình.

Liền thanh thanh cổ họng, nhẹ giọng an ủi: "Sao vậy? Dáng vẻ thế này, ai chọc giận ngươi sao."

Lúc Trần Tiểu Liên vào cửa là vừa mới mười lăm chưa thể sinh dưỡng, cho nên Chu Hi cũng có vài người thiếp thất khác.

Trần Tiểu Liên vẫn ôm lấy cánh tay hắn, cà người cũng ghé sát vào, điềm đạm đáng yêu nói: "Không có gì, chỉ là lo lắng thôi... Nếu lão gia đã bình an trở về, vậy cùng ăn cơm thôi."

Bước chân Chu Hi chợt dừng.

Bên trong thân mình hắn còn chứa đầy tinh dịch của hoàng đế cùng với chiếc khăn lụa đáng chết kia, phải cực lực duy trì dáng vẻ mới có thể không để lộ rõ bước chân khập khiễng, sao còn có thể ngồi xuống ăn cơm?

Trần Tiểu Liên thấy hắn chần chờ, nhất thời hốc mắt liền đỏ: "Sao vậy? Chẳng lẽ lão gia lại...bị thương sao, không muốn nói với thiếp thân sao?"

Chu Hi mím môi, xoay lại ôm lấy nàng, dịu giọng dỗ dành: "Không sao mà, chỉ là khẩu vị không tốt, có cháo thanh đạm không?"

Vừa nói vừa chậm rãi bước về phía bàn.

Một bữa cơm vô cùng giày vò, còn phải dỗ dành Trần Tiểu Liên đi nghỉ, mới có thể đến thủy các tắm rửa.

Phất tay cho lui mọi người, lập tức liền không đứng vững nổi nữa.

Chu thị giàu có, thủy các trong phủ cũng giống như trong cung, là ao bạch ngọc được dẫn nước từ ôn tuyền tới, Chu Hi chưa bao giờ lại cảm thấy yêu thích bể tắm này như hôm nay – nếu hiện giờ mà phải nhấc chân bước vào thùng tắm cao hơn nửa người thì thật sự quá mức khó xử.

Nâng tay cởi y phục, nhắm mắt không muốn nhìn từng vết hôn mà hoàng đế để lại trước ngực cùng với đầu v* bị liếm mút đến sưng đỏ, gian nan bước vào bể tắm.

Nước suối ấm áp khiến cho thân thể đau nhức sau một hồi tình sự triền miên cảm thấy thư thả, hắn đỡ eo thở ra một hơi, lại không vội vã ngồi xuống, do dự một lát, cắn răng, một tay chống lên vách ao, một tay đưa ra sau lần mò.

Hậu huyệt bị người ấn cắm nửa ngày đã có chút sưng, tuy rằng không đau đến tê tâm liệt phế như lần trước, nhưng cũng vẫn trướng đến khó chịu, hoàng đế ác ý nhét tấm khăn vào thật sâu, hắn run rẩy dò xét bên trong huyệt khẩu, chỉ mò được một tay ướt át, không biết là tinh dịch là cao chi hay là dịch ruột non, càng trở nên cảm thấy không thể chịu nổi, hốc mắt cũng bắt đầu chua xót.

Lần trước còn có thể xem như bị hoàng đế làm nhục trong cơn thịnh nộ, tuy rằng đau đến sống không bằng chết, lại mang theo ba phần may mắn mà nghĩ đại khái là hoàng đế cũng chẳng qua là nông nổi một lần mà thôi.

Lần này giữa tình sự mặc dù chiếm được thư sướng, trong lòng lại phát lạnh từng trận, biết rằng hoàng đế đúng thật là ham muốn thân thể mình.

Chuyện như hôm nay, sau này chỉ sợ sẽ xảy ra không ít.

Cảm thấy thê thảm, lại còn có chuyện càng lúng túng hơn cần phải làm, đầu ngón tay chậm rãi thử xâm nhập vào bên trong, vách ruột trải qua một lần được thao lộng đến thư sướng theo bản năng co lại bao lấy dị vật xâm nhập, nóng ướt trơn mềm, dâm mĩ không chịu nổi.

Hắn cũng là lần đầu tiên biết được thì ra bên trong của mình chính là như vậy.

Thân thể căng chặt, đầu ngón tay vô lực, ngay cả chân cũng phát run, cứ như vậy kẹp lấy ngón tay chính mình, tiến thối lưỡng nan.

Chu Hi mạnh nhắm mắt lại, cắn răng, đưa ngón tay vào sâu bên trong, đau đến rên lên một tiếng, rốt cuộc cũng chạm vào được một góc khăn, vội dùng đầu ngón tay móc lấy, muốn kéo ra.

Nhưng những gì mà một ngón tay có thể làm được thật sự là quá hạn chế, tấm khăn kia trơn bóng ướt đẫm, bên trong huyệt động tràn ngập tinh dịch cùng với cao chi tan chảy và dịch ruột non, thật sự quá khó lấy ra, hắn mày mò một lát, không chỉ không kéo ra được, mà còn có vẻ như lại đẩy vào thêm một chút.

Lại còn đâm đến khiến cho vách ruột nóng cháy đến đau đớn.

Chu Hi buồn nản rút ngón tay ra, vùi cả gương mặt vào khuỷu tay đang vắt trên vách ao, bất động.

Bên trong thủy các yên tĩnh đầy hơi nước lượn lờ, mơ hồ vang lên một tiếng nức nở bị đè nén ẩn nhẫn đến cực thấp.

Hồi lâu sau, hắn lại run rẩy đưa tay về phía sau tìm kiếm, lần này, đưa hai ngón tay vào bên trong.

Rốt cuộc cũng giữ chặt được góc khăn kia, sau khi cẩn thận chậm rãi rút ra bên ngoài, lại rên lên thêm một tiếng.

Khăn lụa sớm đã thấm đẫm những thứ linh tinh bên trong mà ướt đẫm trơn trượt không chịu nổi, cảm giác lúc kéo ra ma sát chà lên vách ruột càng thêm không chịu nổi đến cực điểm, vội vàng kéo mạnh ra ngoài.

Một hỗn hợp mùi vị dâm mĩ nào đó thản nhiên tràn ra như hoa mai bung nở.

Chu Hi ném cái khăn lụa kia đi, nhất thời cũng không để ý đến việc phải xử trí nó như thế nào, lại cảm thấy cảm giác trơn ướt bên trong hậu huyệt vẫn chưa tan hết, thậm chí còn có thứ gì đó đang dán lên da thịt dần dần chảy xuống bắp đùi.

Lần trước tuy rằng cũng bị hoàng đế làm đến rối tinh rối mù bên trong, xong việc lại là hoàng đế giúp hắn xử lý sạch sẽ, lúc ấy hắn sốt đến bất tỉnh nhân sự, cũng không có ấn tượng gì rõ ràng lắn, lần này lại phải tự trông cậy vào mỗi mình mình.

Hai chân run rẩy không đứng vững, yếu đuối trượt ngồi xuống trong ao tắm.

Nâng một cánh tay lên che mặt, thê lương nghĩ: sao lại rơi vào cái tình cảnh như thế này.

Đơn giản gập hai gối lên ôm lấy, chôn mặt vào giữa hai đầu gối.

Hốc mắt thật sự chua xót vô cùng, ấm áp ẩm ướt cố gắng mạnh nhắm mắt lại cũng không ngăn được, thanh âm kia lại phảng phất vang lên bên tai, như xa như gần.

"Hi nhi, không cho ngươi khóc... Có nghe hay không, chỉ có ngươi không thể khóc!"

Bi ai nghĩ, nương, không phải Hi nhi không cố gắng.

Mà thật sự rất ủy khuất.

Đệ tử những đại tộc khác, chí ít phải qua mười sáu thậm chí là mười tám mới thú thê, hắn mười ba tuổi đã thú nữ nhi Trần thị được đính hôn từ nhỏ, chỉ để xung hỉ cho phụ thân đang bệnh nặng.

Phụ mẫu phu thê tình thâm, phụ thân chưa bao giờ nạp thiếp thì không nói, chưa đến một tuần sau ngày phụ thân mất được một năm, mẫu thân cũng tiều tụy hấp hối.

Trước giường một mảnh đồ tang trắng bi ai, tỷ tỷ đang khóc, thê tử đang khóc, Chu Sưởng bảy tuổi khóc đến sắp tắt thở, ngay cả Chu Dục chưa tới một tuổi nằm trong bọc tã được bà vú bế cũng đang gào khóc.

Hắn cũng đang bi thương, mẫu thân lại cầm chặt lấy cổ tay hắn, không cho hắn khóc.

Sao đó còn liên miên nói rất nhiều, đồ cưới của tỷ tỷ không thể quá đơn giản, phải quan tâm dạy dỗ tiểu đệ, thân là tông chủ của Lan Lăng Chu thị, không thể làm xấu danh vọng gia môn, nhất thiết phải đề phòng chi thứ chi nhánh lòng lang dạ thú, không được quên giao hảo với các đại gia tộc...

Hắn tựa hồ đều nghe hết, cũng tựa hồ như tất cả đều nghe không lọt, nhớ rõ nhất vẫn là câu nói kia của mẫu thân, không cho khóc.

Từ đó về sau cho dù có ủy khuất có xót xa có gian nan, cũng quyết không để bản thân rơi lệ trước mặt người khác.

Phụ mẫu song song qua đời, trong nhà không yên, hắn là đích mạch đích tôn, nên thừa tông, nhưng năm đó hắn mới chỉ mười bốn tuổi, lời một đứa nhãi ranh trẻ con, thúc phụ trong nhà, từ bá chi nhánh, ai mà chịu phục?

Mới bắt đầu nháo lên.

Tỷ tỷ vốn đã hứa gả cho Thái Sơn Đới thị, sắp đến hôn kỳ, bởi vì phụ mẫu lần lượt bệnh nặng mà trì hoãn, ai ngờ tang kỳ còn chưa qua được một nửa, Đới thị thấy hắn ấu nhược, lường trước chi này của Lan Lăng Chu thị tất sẽ suy yếu, tới cửa thối hôn.

Từng việc từng chuyện đè lên đôi vai, ép hắn tới không thở nổi.

Thật vất vả mới có thể tác động đến trưởng lão trong tộc còn phải sưu tập chứng cứ, áp đảo đám thúc bá đang muốn rục rịch, khó khăn lắm mới ra khỏi hiếu kỳ, trong tộc lại không có một trưởng bối thân cận nào có thể tiến cữ hắn xuất sĩ.

Là đệ tử thế gia ưu việt ở chỗ không cần bản thân phải đau khổ trãi qua khoa cử, trưởng bối trong triều sẽ dựa vào phẩm chất mà tiến cử đệ tử trong tộc xuất sĩ là quan văn thị tòng, vô cùng thanh quý.

Vong phụ trước kia từng làm đến Lại bộ thượng thư, cách tể tướng chẳng qua chỉ một bước mà thôi, lúc đó hắn chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện xuất sĩ, tình thế phát triển đến hiện nay, chính mình còn phải tham gia khoa cử.

Đường đường là tông chủ của Lan Lăng Chu thị, thế mà lại phải cùng hòa lẫn với cả đám đệ tử hàn môn tiểu sĩ tộc tranh công danh trên bảng vàng.

Vốn đã giành được trạng nguyên, lại bởi vi tiên đế chèn ép sĩ tộc, trạng nguyên đã tới tay liền biến thành bảng nhãn, chỉ có thể nhìn Dung Hàm Chi đè mình một đầu, hận đến mức cắn nát răng.

Sau khi nhập sĩ hao hết tâm tư làm người làm việc, không chỉ muốn hoàn thành mọi sự vụ được sai phái, sau khi phóng nha còn phải ẩm yến kết giao với đám đệ tử thế gia, uống đến tổn thương dạ dày, còn thường lấy cở đi đổi y phục mà ói ra cả máu, lau khóe miệng sạch sẽ, vòng về tiếp tục cùng người chén qua chén lại.

Cuối cùng đến canh ba mới về được đến cửa nhà, xa xa nhìn phu nhân nhà mình bệnh nặng, thậm chí không dám mang một thân đầy mùi phấn son mùi rượu đi đến gần, sợ nàng thương tâm.

Lại được thừa tướng tiền nhiệm Tức Mặc Trương Hối lão tiên sinh coi trọng, muốn kết thân với hắn, để cho trưởng tử là Trương Tông Lượng cưới tỷ tỷ nhà hắn.

Đợi đến sau này, rốt cuộc cũng khổ tẫn cam lai.

Hắn từng bước tiếp nhận quyền lực, cho đến khi trở thành văn thần đứng đầu, dưới một người trên vạn người, khiến cho Lan Lăng Chu thị trở thành đệ nhất thế gia của Đại Yến, lại gặp phải tân đế ngu ngốc, mọi chính sách quan trọng đều tùy vào hắn.

Năm đó Đới thị từ hôn vũ nhục tỷ tỷ đã sớm bị xóa tên cả tộc, hôm nay còn không bằng được cả hàn môn; mấy vị thúc bá trước kia không để hắn vào mắt hôm nay cũng đã vô cùng ưng phục, thấy hắn cũng phải cúi đầu; ấu đệ Chu Dục mười bảy tuổi đã được hắn tiến cử làm quan văn thị tòng, hàn lâm thanh quý, làm tức chết bao nhiêu đệ tử hàn môn.

Càng là phong cảnh vô hạn thế này, càng có nhiều thứ không thể buông tay.

Cũng không dám buông.

Trong đám thế gia có giao tình tốt không phải không ai chưa từng khuyên hắn, chỉ nói hoàng đế hôm nay thoát thai hoán cốt chăm lo việc nước, không cần cứ phải cường ngạnh như vậy, triệt để đắc tội với hoàng đế.

Người khác dám nói, hắn lại không dám nghe.

Quả nhiên người vừa mới khuyên kia, bởi vì vị trí Lại bộ thượng thư ăn chia không đồng đều, vội kéo theo gia chủ nhà khác cùng đánh tới cửa, lôi hắn ra khỏi giường bệnh muốn phải giải thích rõ ràng.

Đã qua nhiều năm như vậy, đã sớm thành thói quen một người yên lặng giải quyết hết thảy, hôm nay lại có chút chống đỡ không nổi.

Mấy năm nay thế gia kiêu căng thành thói, không còn đồng tâm hiệp lực đồng tâm đồng đức như tiền triều, càng trở nên khó nắm bắt được, nhìn thấy ích lợi thì hệt như lang sói mà nhào đến, khi suy sụp lại lôi hắn ra.

Càng thêm khó khăn là nếu cứ tiếp tục làm thừa tướng thế này, về sau nhất định không tránh khỏi chuyện bị hoàng đế tiếp tục dâm nhục nhiều lần, không biết bao giờ mới là kết thúc.

Vùi mặt thêm sâu vào giữa hai đầu gối, lầm bẩm: "Vì sao lại, sao lại khó sống như vậy..."