Nhiếp Huyễn còn đang do dự, Ôn Tử Nhiên đã về đến kinh thành.
Bởi vì phụng mệnh, nên sau khi rửa mặt chải đầu, liền vội vàng vào cung diện thánh.
Nhiếp Huyễn tiếp kiến Hộ bộ thượng thư của y tại Thùy Củng điện.
Ôn Tử Nhiên đã ở Kinh Châu hơn hai năm, thật sự gầy đi nhiều, không biết thế nào mà thoạt nhìn lại càng thêm trẻ trung.
Một chút cũng không nhìn ra là đã thành ngoại tổ phụ.
Trong lòng Nhiếp Huyễn có chút mềm mại, lại có chút ngứa ngáy, ôn nhu gọi hắn: "Ôn khanh."
Ôn Tử Nhiên vừa mới hành lễ với hoàng đế, liền chỉ cúi thấp người đáp: "Có thần."
Hoàng đế bỗng nhiên lại cảm thấy thú vị, vì thế lại gọi: "Ôn khanh."
"Có thần."
"Ôn khanh~~"
"Có thần..."
"Ôn khanh......."
"Bệ hạ." Ôn Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cắt ngang trò đùa ấu trĩ của hoàng đế, lôi từ trong tay áo ra một xấp thư thật dày, cung kính nói: "Thần có một vật, muốn trình lên bệ hạ."
Một câu Ôn khanh, trẫm nhớ ngươi của Nhiếp Huyễn bị cắt ngang nửa chừng, nghẹn ở yết hầu, tiến thối lưỡng nan, xém chút sặc, hoãn một hơi mới thuận khí, không biết Ôn Tử Nhiên muốn trình lên thứ gì, liền phất tay, bảo thái giám đi cầm đến.
Thái giám nhận lấy chồng thư từ tay Ôn Tử Nhiên bưng đến trước mặt hoàng đế, Nhiếp Huyễn thò tay tiếp, lập tức mặt trầm như nước.
Một chồng kim long hoa tiên ngay ngắn chỉnh tề, còn có ngự hương triền miên bên trên, phảng phất tỏa ra, mặt trên đều là bút tích của chính mình, trên mỗi trang thư đều là vài câu thơ ôn nhu chân thành, ẩn tình mạch mạch.
Hoàng đế thầm đếm, toàn bộ thư từ mà y gởi đến Kinh Châu nhiều như vậy, không thiếu một phong, đều nằm ở đây.
Ôn Tử Nhiên vẫn như cũ hơi hơi khom lưng, cúi đầu, không để hoàng đế thấy mặt hắn, thanh âm ôn hòa không kiêu ngạo không siểm nịnh cất lên: "Mật chỉ của bệ hạ, đều ở đây, thần xin giao lại."
Hoàng đế đặt xấp thư kia lên trên mặt bàn, giương mắt lạnh lùng đánh giá nam nhân vẫn thủy chung không chịu ngẩng đầu lên để y nhìn thấy mặt kia.
Thật đúng là tôi luyện thành rồi a, tính tình cũng vậy, nhuệ khí cũng vậy, cốt khí cũng thế, đều mài thành.
Cố tình tất cả đều hướng về phía người không nên hướng.
Nhiếp Huyễn đứng đậy, lạnh giọng nói: "Ôn khanh, đi theo trẫm."
Vừa nói vừa đi thẳng ra khỏi điện.
Ôn Tử Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt át chớp chớp, chần chờ một lát, không nói một lời đi theo sau.
Vửa theo liền theo đến Noãn các.
Ôn Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn đỉnh lầu, do dự lùi bước, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị hoàng đế đột nhiên xoay người nắm lấy cổ tay, kéo đi về phía Noãn các.
Ôn Tử Nhiên bị hoàng đế kéo đến lảo đảo, trong hoàng cung ngạch cửa nào cũng cao, đã lâu không ở trong kinh, bị ngạch của ngáng một bước, xém chút vấp ngã, mới đứng vững lại được.
Lại bị lôi đi về hướng thang lầu, dưới tình thế cấp bách, dùng cánh tay không bị nắm ôm chặt lấy cây cột nhỏ bên cạnh.
Hoàng đế hung hăng kéo một chút, kéo không được, xoay người thấy Hộ bộ thượng thư nhà mình ôm cây cột đỏ mắt trừng y.
Thấy y hung tợn mà trừng lại một cái, dường như bị dọa sợ, theo bản năng trợn mắt lên, xoạch một tiếng, trong mắt lăn ra một giọt nước mắt, nhỏ xuống nền nhà.
Thực sự là điềm đạm đáng yêu đến cực điểm.
Nhiếp Huyễn chần chờ một lát, buông lỏng tay một chút, hậu tri hậu giác nhìn cổ tay hắn bị mình niết đến đỏ bừng, không ngờ đến tên thỏ đế kia nhân cơ hội rút tay về, cả hai tay cùng ôm lên cây cột, ôm chặt cứng, sau đó xoay mặt đi không nhìn y nữa.
Nhiếp Huyễn mơ hồ không rõ cảm thấy có chút băn khoăn.