Nhiếp Huyễn thôi hết công vụ của Dung Hàm Chi, để hắn an nhàn.
Dù chưa bãi quan, nhưng ngừng hết mọi chức vụ, tây chinh cũng vừa xong, tạm không nhắc đến.
Ngược lại những chúc quan và tướng sĩ theo hắn xuất chinh đều được phong thưởng, nên trong quân cũng không lời oán giận.
Nhiếp Huyễn cảm thấy xử trí Dung Hàm Chi là một việc rất không có ý nghĩa, cho dù y có xử trí thế nào, nghĩ rằng Dung Hàm Chi cũng sẽ không để ý, cho dù thật biếm hắn đi làm tri châu hay thậm chí là huyện lệnh, không chừng hắn lại vì chuyện có thể làm được mà còn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Người thường bao giờ cũng theo bản năng dùng những thứ mình xem trọng để đi uy hiếp người khác, mà Nhiếp Huyễn dạo này có ba phần tự phụ, y hiểu rõ tâm tư thần tử, nắm được mệnh mạch thần tử, vĩnh viễn đều có thể uy hiếp thỏa đáng người mà y muốn uy hiếp.
Nhưng thứ mà Dung Hàm Chi xem trọng chỉ có mỗi bản thân hắn.
Nhiếp Huyễn có chút không muốn nghĩ đến Dung Hàm Chi nữa, không được người mà mình thưởng thức đặt vào trong mắt vốn dĩ đã là một chuyện đủ phiền lòng rồi, huống chi làm hoàng đế, không được người mình thưởng thức đặt vào mắt, đã không còn đơn giản chỉ là chuyện phiền lòng mà thôi.
Nhiếp Huyễn thở dài, lẩm bẩm: "Đây là mặt mũi đem quét rác a."
Nhiếp Tuấn đang ngồi bên cạnh y viết chữ nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn y, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nhiếp Huyễn chú ý tới, nhìn trưởng tử nhà mình, hỏi: "Tuấn ca nhi, sao vậy? Có chuyện gì, cứ nói với phụ hoàng."
Nhiếp Tuấn lắc lắc đầu, cúi xuống muốn tiếp tục viết chữ, nghĩ nghĩ, lại vẫn đặt bút xuống, quay đầu nói với phụ thân: "Trước đây phụ hoàng nói, đợi Dung tướng chiến thắng trở về, sẽ để hắn làm thầy của nhi thần."
Nhiếp Huyễn giật mình, đang do dự tìm từ, đã thấy nhi tử sợ hãi nhìn mình: "Nhưng mà bọn họ nói, Dung tướng thà rằng giết ba vạn người, đắc tội với phụ hoàng, không cần thanh danh sĩ lâm thanh nghị nữa...Cũng không muốn làm thầy của nhi thần."
Lửa giận của Nhiếp Huyễn lập tức bốc lên, bật ra lời: "Đó là do hắn không biết điều!"
Nhiếp Tuấn bị dọa, nhìn y, vội nói: " Xin phụ hoàng bớt giận, nhi thần... nhi thần còn nhỏ tuổi, mẫu phi nói, hoàng tứ xuất các đọc sách, đa phần đều là khi đến tuổi mười lăm mười sáu, khai tâm trí, mới bắt đầu học đạo trị quốc..."
Nhiếp Huyễn thở dài, thò tay vỗ vỗ bờ vai hắn: "Tuấn ca nhi, hiện giờ tất cả mọi người đều biết, phụ hoàng muốn lập ngươi làm thái tử, ngươi có biết hay không?"
Nhiếp Tuấn gật gật đầu.
Nhiếp Huyễn hơi mím môi, nói: "Ngươi hiểu chuyện, vật thì tốt. Nhưng ngươi phải biết, ngươi sẽ nhanh chóng trở thành thái tử, đợi đến khi phụ hoàng chết, ngươi chính là hoàng đế, ngươi hiểu? Ngươi phải nhớ kỹ, một hoàng đế, là không nên, cũng không thể nhân nhượng thần tử của mình được."
Nhiếp Tuấn chớp mắt, nói: "Nhi thần nhớ kỹ."
Nhưng qua một chập, lại chớp mắt hỏi: "Nhưng mọi người trong thiên hạ, không phải đều là thần tử của hoàng đế sao?"
Nhiếp Huyễn gật gật đầu, nói: "Đúng là như vậy."
Nhiếp Tuấn bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Sấu Ngọc tỷ tỷ, các tỷ tỷ, chẳng phải cũng là thần tử của phụ hoàng sao? Rõ ràng là phụ hoàng rất nhân nhượng các nàng..."
Nhiếp Huyễn phản bác theo bản năng: "Đây đâu giống nhau."
"Vậy phải làm sao mới không giống nhau, có thể nhân nhượng được chứ?" Nhiếp Tuấn chớp chớp mắt, vô cùng ham thích học tập đạo làm vua cùng với phụ thân.
Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ, vốn dĩ muốn nói, trẫm thích các nàng, còn có ngươi nữa, cũng là người thân yêu bên cạnh trẫm, đều có thể ngoại lệ.
Lại không biết vì sao, bỗng nhiên giật mình, thế nào cũng không nói ra thành lời được.
Hồi lâu, xoa xoa lên đầu nhi tử, nói: "Cho dù thế nào, phụ hoàng cũng sẽ tìm cho ngươi một vị lão sư còn tốt hơn. Việc này, sau này đương nhiên lão sư của ngươi sẽ chỉ dạy cho ngươi."
Chương 201
Vụ việc Dung Hàm Chi và thái phó của thái tử tạm thời bị gác lại.
Hoàng đế thống ngự bát hoang, tự nhiên là có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm.
Như sáng nay, Chu Hi bị hoàng đế bịt miệng lôi lên long sàng sau bình phong, tới tới lui lui làm ba lần hay là bốn lần gì đó, rốt cuộc cũng được buông ra, lại bị thao làm đến nỗi không còn tiết ra được thứ gì nữa, thắt lưng đau, chân mỏi, mơ mơ màng màng, làm sao cũng không tránh thoát khỏi hoàng đế.
Cứ nằm như vậy, chỉ cảm thấy mệt không chịu nổi, lại cảm giác quanh thân dính nị cực kì khó chịu khổ sở.
Làm khó làm dễ như thế này thật sự là không hề có nguyên do, nhưng hoàng đế trước sau như một vẫn luôn vô sỉ như vậy, chưa bao giờ ngại chuyện lôi người lên giường giải quyết mọi vấn đề có thể giải quyết, Chu Hi cho rằng mình đã sớm quen, không ngờ rằng vẫn chẳng thể nào quen nổi.
Bởi vì chuyện của Chu Sưởng, thiếu chút nữa đã đánh nhau với hoàng đế ngay trên giường, chỉ là sức lực thật sự không bì kịp, bị ép vào khuôn khổ.
Nhiếp Huyễn ăn được một bữa no, cũng thỏa mãn lười không muốn động, từng chút từng chút hôn lên thủy quang nơi khóe mắt hắn, thấy thừa tướng nhà mình sắp ngủ mất, mới cười hì hì nói: "Nghe nói Lục lang nhà ngươi cãi nhau một trận với ngươi, đã chuyển ra ngoài ở?"
Vì uể oải, cũng vì môi lưỡi hoàng đế còn đang liếm láp quanh mắt, Chu Hi vẫn nhắm mắt không mở, nghe vậy mới từ từ mở ra, còn mang chút mờ mịt.
Nhưng rất nhanh cũng phản ứng kịp, hơi mím môi.
Thật không nghĩ tới hoàng đế vẫn còn mặt mũi mà nhắc tới chuyện này.
Nhiếp Huyễn tựa hồ cũng không nghĩ là hắn sẽ trả lời, thản nhiên nói: "Vậy ngươi có biết hay không, Cảnh Dương đã tiếp chiếu thư chinh tích của trẫm rồi."
Chu Hi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Chuyện khi nào..."
Chất giọng thanh nhã đã trở nên hơi khàn, mang theo chút uể oải đặc trưng sau khi mây mưa cùng với chiến ý, giữa câu chữ, lại rõ ràng kinh hoảng.
Nhiếp Huyễn hôn hôn lên khóe môi hắn, nói: "Đại khái là mới vừa rồi... khi ngươi bị trẫm thao bắn lần thứ ba?"
Chu Hi một chút mệt mỏi cũng lập tức không còn, mở to hai mắt run giọng nói: "Lục lang không chịu nổi xuất sĩ, thần đã cảm tạ chiếu mệnh, sao bệ hạ vẫn cứ đau khổ ép bức?"
"Chuyện này thật kì." Nhiếp Huyễn buông hắn ra, cười nói: "Trên chiếu thư chinh tích của trẫm ghi tên là Chu Cảnh Dương hắn, Chu Bá Dương ngươi dựa vào cái gì mà thay hắn cự chiếu mệnh của trẫm? Còn nữa, chiếu mệnh ban xuống, là chính hắn cam tâm tình nguyện nhận, không phải trẫm đau khổ ép bức."
Dừng một chút lại nói: "Năm đó khanh liều chết thi tiến sĩ, cũng không phải là vì chức vị sao? Sao chính mình làm thì được, đệ đệ lại không cho làm...A, cũng không phải, Thập lang nhà ngươi cũng được ngươi tiến cử. Đây là ái khanh không đúng, cùng là đệ đệ, sao lại bên nặng bên nhẹ như thế?"
Gương mặt Chu Hi đã rút sạch vẻ ửng đỏ sau tình sự, trở nên trắng bệch một mảnh, thốt lên: "Tính tình Lục lang như thế sao làm quan được! Ở nhà có gì không tốt, chẳng lẽ ta cắt giảm ăn dùng của hắn hay sao?!"
Nhiếp Huyễn nghe vậy sửng sốt, tiện thể phì cười, chôn mặt vào trong hõm vai hắn, cười đến thập phần vui vẻ.
Một hồi lâu mới nói: "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Ha ha ha... Lục lang nhà ngươi không bóp chết một đại ca như ngươi, đã xem như là không dễ rồi."
Chu Hi không biết y cười chuyện gì, gương mặt càng thêm trắng bệch, cả thể xác và tinh thần cũng càng thêm uể oải.
Lại nghe hoàng đế cười hỏi: "Tâm tư ngươi như vậy, đã từng nói với Lục lang nhà ngươi hay chưa?"
Chu Hi mím môi, chỉ cảm thấy ngay cả một chút sức lực cũng không còn, nhắm mắt lẩm bẩm: "Nói hắn cũng không hiểu... Còn nữa, ta là đại ca, tất nhiên là suy xét cho hắn. Chẳng lẽ, ta chẳng lẽ còn có thể, không phải vì để tốt cho hắn sao?"
"Chính là như vậy." Cuối cùng Nhiếp Huyễn cũng cười đủ, đầu lưỡi thập phần tình sắc liếm lên hõm vai có thể chứa cả hồ nước của hắn, chậm rãi nói: "Ngươi không nói với hắn, làm sao biết được, hắn sẽ cảm thấy ngươi là vì muốn tốt cho hắn?"
Chu Hi nghe vậy sửng sốt.
Lại nghe hoàng đế tiếp tục chậm rãi nói: "Hắn sớm đã hận chết một đại ca như ngươi."