[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 155




Hoàng đế nói xong liền đi.

Chu Hi lặng lẽ ngồi một lát, nâng tay sửa sang búi tóc lại cẩn thận tỉ mỉ, thúc quan, rồi mới đi ra ngoài.

Tiểu thần tinh mắt trong chính điện thầm nhủ, trâm cài của thừa tướng lúc sáng hình như là đâm từ phải qua trái, sao lúc này lại có vẻ như đổi hướng.

Đến lúc lên đèn, Chu Hi phái gia nhân trở về, nói có vài việc quan trọng, cần phải ở lại trong cung, đêm nay không về.

Hắn vẫn luôn làm việc không biết mệt mỏi, kỹ càng lại có tính khiết phích, những lúc nhiều việc vẫn thường mang tấu chương về nhà xem, rất ít khi ngủ lại trong cung.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhớ lại thái độ khác thường của hoàng đế tự mình đến Chính sự đường lúc sáng này, lại cảm thấy là có lẽ có liên quan, nên cũng chỉ dám âm thầm phỏng đoán.

Đợi đến qua giờ đóng cửa nha, quả nhiên có thái giám bên cạnh hoàng thượng tới mời thừa tướng đi.

Chu Hi còn nghĩ rằng sẽ là Noãn các hoặc là Thiên điện, nào ngờ thái giám kia trực tiếp mang hắn đến tẩm điện của hoàng đế.

Bình Chương điện tuy là tẩm điện, những khi hoàng đế không đến hậu cung đều sẽ nghỉ lại ở chỗ này, nhưng mà vẫn còn nằm ở tiền triều.

Thần tử được hoàng đế thập phần tín nhiệm mà để ngủ lại Bình Chương điện tuy rằng không phải là chuyện thưởng gặp, nhưng cũng vẫn có vài tiền lệ.

Trong lòng Chu Hi cười lạnh, nghĩ, chỉ sợ ngày mai tất cả mọi người đều sẽ suy đoán rằng hoàng đế từ lúc nào đã trở nên tín trọng thừa tướng tới như vậy.

Nhiếp Huyễn nhìn thấy Chi Hi liền cười, sau khi phất tay bãi lui hầu cận hai bên liền ý vị sâu xa nói: "Bá Dương thật đúng là... Bao bọc đệ đệ như vậy, không sợ chiều đến hư sao?"

Chu Hi cười một tiếng, hơi hơi mím môi, nói: "Huynh trưởng thay cha."

Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, nhớ tới Chu Sưởng, lại nghĩ tới Chu Dục, cư nhiên có chút không biết phải nói thế nào.

Chu Sưởng hận đại ca bất công, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà ít ra trước mắt thì thấy thật ra Chu Hi cũng không có bất công.

Hắn chịu vì Chu Dục mà quỳ xuống giả vờ đáng thương cầu xin người, cũng chịu vì Chu Sưởng mà chui đầu vào lưới tự dâng đến cửa.

Nhiếp Huyễn nghiêng đầu, hỏi: "Đã ăn gì chưa?"

Chu Hi ánh mắt phức tạp nhìn y một cái, nói: "Không nhọc bệ hạ phí tâm."

Nhiếp Huyễn lắc lắc đầu, cảm thấy tật xấu không chịu ăn cơm này của thừa tướng nhà mình đúng là khiến cho người khác rất lo lắng.

Lập tức ôm người qua đặt lên trên đùi, đút hết hơn phân nửa bát cháo thịt nấm hương nấu bằng nước hầm gà.

Đợi đến khi Chu Hi nhiều lần nói thôi, đã no thật rồi, mới dùng thìa, tự mình ngậm lấy, kéo mặt Chu Hi qua, hôn xuống.

Một ngụm cháo ngậm trong miệng, giữa lúc môi lưỡi giao triền dính dính sền sệt đẩy tới đẩy lui, cuối cùng tràn ra khỏi khóe miệng Chu Hi rất nhiều, Nhiếp Huyễn buông nam nhân bị mình hôn đến thở không nổi ra, cúi xuống liếm sạch nước cháo chảy dọc theo khóe môi hắn.

Chu Hi nhẹ nhàng mà gấp gáp thở hổn hển, quay mặt qua, nâng tay lên muốn lau, lại bị nắm lấy hai cổ tay kéo kên khỏi đầu, đành phải nhận mệnh nhắm mắt lại.

Nhiếp Huyễn cười cười, mạnh mẽ bế ngang hắn lên, đi về phía long sàng phía sau hậu điện, Chu Hi bất ngờ không kịp phòng, theo bản năng dùng hai tay vừa được buông ra ôm lấy cổ hoàng đế, trong đôi mắt phượng tiêu trí tràn đầy vẻ kinh hồn chưa định.

Nhiếp Huyễn sải bước đến bên cạnh giường, đặt người lên trên, kéo mở vạt áo hắn ra lập tức hôn lên lồng ngực trơn bóng như ngọc kia.

Chu Hi nhịn nhịn, rồi lại nhịn nhịn, vẫn không thể nhịn được, vươn tay ngăn hoàng đế lại.

Nhiếp Huyễn bắt lấy cổ tay hắn đặt qua một bên, nâng tay kéo xuống dải khăn cột màn giường.

Chu Hi nhớ tới lần đầu tiên hai cổ tay bị siết thành vết bầm, nhất thời sắc mặt trắng đến lợi hại, run giọng nói: "Đừng mà...!"

Nhiếp Huyễn giương mắt nhìn hắn, ánh mắt tham lam lại mang theo vẻ trêu đùa.

Chu Hi rủ mắt, lộ ra vẻ thập phần gầy yếu vô tội, nâng lên cánh tay kia, cẩn thận dè dặt lau lên khóe môi hoàng đế, lấy xuống một cọng hành lá xanh tươi, ngón tay thon dài trắng nõn duỗi về phía trước, hận không thể đâm cọng hành kia vào mắt hoàng đế.

Nhiếp Huyễn ngẩn người.

Liền nghe thấy thừa tướng nhà mình vừa bất đắc dĩ lại vừa u oán hỏi: "Bệ hạ làm loại chuyện này, trước đó... chẳng lẽ.. không muốn tắm rửa sao?"