Nhiếp Kỳ lười biếng nằm nghiêng trên tháp, không chút để ý bóc vỏ hạt thông, vô cùng nghi hoặc liếc xéo hoàng đế: "Bệ hạ dạo gần đây thật sự thanh nhàn lắm sao? Sao cứ như là cả ngày đều không có việc gì để làm như thế?"
Nhiếp Huyễn cúi đầu nhìn tấu chương trên tay, có chút muốn đánh người: "Tiểu hoàng thúc từ chỗ nào nhìn thấy trẫm thanh nhàn?"
Nhiếp Kỳ khẽ cười một tiếng: "Nếu ngươi không nhàn thật sự, sao cứ cả ngày tìm tiểu hoàng thúc của ngươi là ta đây đến nói chuyện phiếm, quấy nhiễu thanh tu của ta."
Nhiếp Huyễn nhướn mày nhìn mi nhãn phong lưu của hắn: "Cả ngày thanh tu để làm gì, hoàng điệt nhi của ngươi khó coi lắm sao? Nếu cảm thấy không vui, đợi trẫm xem xong mấy cuốn chiết tử này, sẽ cùng ngươi nghiên cứu bí phòng thuật nhé."
Nhiếp Kỳ xém chút đã quăng thẳng vỏ hạt thông trong tay vào mặt hoàng đế, gương mặt phong lưu tuấn tú kia cũng như bị một lớp vô sỉ bao phủ, đương nhiên không còn chút khí độ đế vương, chỉ còn lại tên háo sắc không mặt mũi.
Nhiếp Huyễn thấy hắn như vậy, cười khẽ một tiếng: "Tiểu hoàng thúc vẫn còn xấu hổ sao?"
"Đương nhiên là so không lại với hoàng đế bệ hạ." Nhiếp Kỳ lười biếng nói: "Nghe nói sau khi Ôn Tử Nhiên rời kinh, các đại thần trong triều vì tranh dành chức vụ Hộ bộ thượng thư kia, mà vài thế gia đánh đến túi bụi, bổn vương ở trong phủ không hỏi thế sự mà cũng nghe thấy."
Hoàng đế ngẩng đầu, cười đến ý vị sâu xa: "Muốn bọn họ cắn."
"Phụ hoàng chèn ép thế gia, xem trọng hàn môn, khiến cho đám thế gia này kết thành một đoàn." Nhiếp Huyễn đạt bút xuống, bưng tách rà lên nhấp một ngụm: "Nhưng từ khi trẫm kế vị, lúc trước bệnh triền miên, lại có chút hoang đường. Phụ hoàng thì sao, lại xếp đầy người của thế gia vào trong Đông cung."
"Thế gia vốn là thế lớn, hôm nay lại học được cách đoàn kết với nhau, không để cho bọn họ tìm cớ sinh ra hiềm khích, thiên hạ này, vẫn còn là của Nhiếp gia chúng ta sao?"
"Trẫm vậy nhưng không muốn làm con rối cho người khác, huống chi thân mình xương cốt trẫm vốn dĩ không tốt, không biết lúc nào sẽ buông tay rời đi, Tuấn ca nhi mới lớn được bao nhiêu đâu, không cẩn thận sợ sẽ bị thế gia nắm giữ triều chính."
"Cho nên hiện tại trẫm chỉ muốn bọn họ sinh ra hiềm khích... Muốn bọn họ học được, cái gì gọi là quân vi thần cương, cái gì gọi là nghe lời."
Nhiếp Kỳ gật gật đầu: "Thì ra là như vậy. Thế gia lấy Chu Hi làm chủ, sai đâu đánh đó, vì sao bệ hạ lại không khai đao với Chu Hi?"
"Chu Hi thông minh, có năng lực, tâm tính cũng cao. Người thông minh biết xem xét thời thế, người có năng lực có thể làm tốt mọi việc, mà người có tâm tính cao ngạo, mới sẽ không làm ra những việc thấp kém." Nhiếp Huyễn phân tính rõ ràng, cười nói: "Hơn nữa hắn rất tinh minh, nhắm vào hắn, quá mệt mỏi. Một khi đã như vậy, ngại gì mà không khai đao với vài kẻ ngu dốt trước? Chu Hi là hồ ly tinh a... Tiểu hoàng thúc ngươi thấy không, những người đó vì Hộ bộ thượng thư, tranh đế mặt đỏ tai hồng, mà thê huynh của Chu Hi, Trần Phong, nguyên là Tư nông Tự khanh, tài cán nhân phẩm xem như đều có đủ, vốn dĩ nếu hắn xuống sân tranh, hơn phân nửa sẽ thành cái đích để mọi người chỉ trích, khiến cho Chu Hi phải dùng uy vọng của chính mình áp đảo thế gia, đây sẽ thành hiềm khích giữa thế gia và Chu Hi. Đáng tiếc a, Chu Hi một chút cũng không ngu ngốc, lần này tranh Hộ bộ thượng thư, không phải là kết cục mà hắn dành cho Trần Phong."
Nhiếp Kỳ nhíu mày, có hứng thú: "Hả? Trong sáu bộ, Hộ bộ dưới Lại bộ, chung với Binh bộ, Hộ bộ thượng thư quý trọng cỡ nào, hắn lại có thể không cần? Thật không hiểu sao Trần Phong lại có thể nghe lời hắn."
Nhiếp Huyễn hừ một tiếng: "Năm đó hắn có thể khiến cho Trần Phong chiêu Tần Hiên làm con rể, hôm nay cũng có thể khiến cho Trần Phong không cần chức vị Hộ bộ thượng thư đã đưa tới bên miệng, Chuyện nhà của bọn họ, trẫm sao có thể lý giải được."