Ôn Tử Nhiên giật mình, nhìn Nhiếp Kỳ.
Nhiếp Kỳ thản nhiên nhấp ngụm trà: "Y nói việc này vừa không thể cắt cử thần tử, cũng không tiện cắt cử nội thị, càng không thể tự mình đến đưa, cuối cùng chỉ đành ủy thác cho tiểu hoàng thúc là bổn vương đây."
Ôn Tử Nhiên nhất thời không biết nên nói cái gì, trong đầu có chút loạn, nhất thời không biết là hỉ hay là bi khi nghĩ thì ra hoàng đế vẫn còn nhớ đến mình, lại không thể tránh khỏi kinh nghi, không biết hoàng đế đã nói những gì với vị tiểu hoàng thúc này đây.
Có đem hết những chuyện tình sự khiến người khinh thưởng giữa hai quân thần nhất nhất nói ra hết hay không.
Thành vương điện hạ sinh ra đã đẹp, mắt như đào hoa, mặt như xuân thủy, giữa biếng nhác lộ ra ung dung quý khí vô cùng, có lẽ là vì tu đạo, càng thêm một phần thanh dật tiêu sái.
Ôn Tử Nhiên cẩn thận chăm chú nhìn sắc mặt Nhiếp Kỳ, lại không có cách nào có thể nghiền ngẫm ra trong dáng vẻ như cười như không kia mang theo loại cảm xúc gì, trong lòng chớp động, một lát sau mới rũ mắt, nói: "Tội thần hổ thẹn không dám nhận."
Nhiếp Kỳ cười cười khoát tay: "Ôn khanh cần gì phải như thế."
Dừng một chút, bỗng nhiên ghé gần lại hắn một chút, hạ giọng nói: "Hoàng đế đều đã nói với bổn vương."
Ôn Tử Nhiên trợn mắt nhìn, hơi hơi ngẩng đầu, cười nói: "Thần không hiểu ý của điện hạ."
Một chút cũng không gợn.
Nhiếp Kỳ sờ sờ cẳm, nghĩ, vậy thật không còn thú vị.
Nghĩ lại, chung quy có thể là chủ quan của lục bộ chính đường, có gan không mua trướng của đương triều thừa tướng thanh thế như mặt trời ban trưa vào lúc toàn triều văn võ đều không nhìn đến thứ tướng, đối với hoàng đế có lẽ còn có sợ hãi, đối với một thân vương không chút quyền lực trên tay sao lại sẽ rụt rè chứ.
Hắn tự giễu mà lắc lắc đầu, nói: "Đến cùng là những chuyên gì, Ôn khanh và bổn vương biến rõ trong lòng là được, lúc trước là bổn vương càn rỡ, xin Ôn khanh chớ trách."
Ôn Tử Nhiên rũ mắt, dù gầy đi nhưng vẫn ôn thuận không chút góc cạnh: "Điện hạ nói đùa."
Nhiếp Kỳ hơi hơi gật đầu, nói: "Ôn khanh lát nữa còn phải khởi hành, không thể chậm trễ. Bệ hạ tuy rằng gọi bổn vương đến đưa tiễn, nhưng y ý tứ không rõ ràng, bổn vương cũng không nên hỏi nhiều."
Ôn Tử Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: "Phiền vương gia hồi bẩm với bệ hạ, thần... khắc sâu thánh ân trong lòng."
Nhiếp Kỳ mìm cười: "Bổn vương lại tư tâm muốn nói riêng với Ôn khanh một câu. Không biết có phải là lắm miệng hay không."
Ôn Tử Nhiên hơi hơi mím môi, không biết nên nói gì, chỉ thập phần hữu lễ mỉm cười.
Nhiếp Kỳ nói tới nói lui để lộ từng chi tiết khiến hắn càng trở nên bất kham, hận không thể cứ thể đứng dậy rời đi, lại không muốn thất lễ đến tận cùng như thế, không duyên cớ đắc tội Thành vương.
Huống chi, vì chuyện này mà thấy được, Thành vương và hoàng đế có vẻ rất... gần gũi.
Nhiếp Kỳ thấy hắn không nói lời nào, vẫn cười như cũ, bỗng nhiên đứng dậy, đến bên cạnh Ôn Tử Nhiên.
Ôn Tử Nhiên cả kinh, khí tức đàn hương thường gặp trong đạo quán chùa chiền vương trên người Nhiếp Kỳ ập đến, khoảng cách thế này thật sự là không hợp lễ.
Ôn Tử Nhiên thoáng tránh về phía sau, nói: "Thành vương... điện hạ?"
Nhiếp Kỳ lại kề sát lại thêm, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: "Hoàng đế đến cùng vẫn là hoàng đế, anh minh thần võ, xưa nay khó gặp. Trong cảm nhận của y, thiên hạ giang sơn và nữ nhi thường tình bên nào nặng, chẳng lẽ rất khó đoán sao?"
Ôn Tử Nhiên giật mình tại chỗ, nhất thời quên cả đẩy hắn ra.
Nhiếp Kỳ khoan thai ngồi trở về, nhìn bàn điểm tâm trước mặt chọn lựa một phen, cầm lên một khối tùng tử cao phủ mứt táo được trang trí tinh xảo đưa lên miệng, đôi mắt hoa đào, vẫn như cũ, cười mà như không.