[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 136




Chu Hi xoa thái dương, ôn thanh tế khí nói với Chu Dục: "Hiện giờ ngươi cũng nên học quan sát nội sự, đến lúc hoàng đế thật sự nghi kị vi huynh, vi huynh còn có thể đẩy ngươi thượng vị."

Chu Dục muốn nói lại thôi, đứng lên rót một chén trà nóng đặt vào tay huynh trưởng.

Chu Hi nhận lấy, đang định uống một ngụm, liền nghe ấu đệ nhà mình cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tài cán kiến giải của huynh trưởng..., tiểu đệ đều không thể so được. Nếu huynh trưởng có thể hóa giải hiềm khích cùng bệ hạ, tự nhiên có thể an bình làm tể tướng một đời."

Chu Hi là cỡ nào thấu hiểu lòng người, nghe vậy thì nâng mắt, cho dù trà đã bưng đến miệng, nghe nói như vậy cũng thật sự là uống không nổi, chậm rãi đặt chén trà lại lên trên bàn, nói từng câu từng chữ: "Thập lang, ngươi thật sự cảm thấy, đều do vi huynh không đúng sao?"

Chu Dục vội vàng lắc đầu, giương mắt trộm dò xét sắc mặt huynh trưởng nhà mình, châm chước nói: "Nhân phẩm tài học cùng với khả năng kiến giải của huynh trưởng, tiểu đệ đều vạn phần bội phục. Nhưng bệ hạ, cũng xác thật là anh minh chi chủ khó có được, khi còn niên thiếu, có lẽ có chút hoang đường, nhưng hôm nay, hôm nay... Dù sao, Chu thị chúng ta cũng là thần tử của Đại Yến, là thần tử của Nhiếp thị, cho dù huynh trưởng có tài trí hơn người, thao lược kinh thế như thế nào, nếu có khúc mắc với hoàng đế, cho dù là đối với huynh trưởng hay là đối với Chu gia, đều không phải là chuyện tốt gì cả."

Chu Hi vô thức siết chặt nắm tay, trên gương mặt toát ra vể áp lực muốn cười lại cười không nổi, Chu Dục chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thế này của huynh trưởng, dè dặt hỏi: "Huynh trưởng...?"

Chu Hi thả lỏng nắm tay, ôn thanh nói: "Thập lang hôm nay, cũng có kiến giải của riêng mình. Cho dù là đối với ngươi hay là mỗi thế gia, đây cũng là chuyện tốt."

Chu Dục càng trở nên không dám nói tiếp, thấp giọng: "Tiểu đệ nhỏ tuổi kiến thức nông cạn..."

Chu Hi lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ vào ghế dựa bảo hắn: "Ngồi đi, huynh đệ một nhà, ngồi xuống nói chuyện."

Chu Dục cảm tạ, ngồi xuống, Chu Hi nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn hai ba nhịp, không tiếp tục đề tài kia nữa, chỉ nói: "Chuyện Kinh Châu lần này, bệ hạ rõ ràng là không chuẩn bị vấn tội Ôn Thiện Chi, ngươi thấy thế nào."

Chu Dục nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt huynh trưởng nhà mình đã khôi phục thành vẻ bình tĩnh như nước thường ngày, nhân tiện nói: "Việc này vốn cũng không can hệ đến Ôn Thượng thư, xử trí Tri châu Kinh Châu là được, trong việc tài kí, Ôn Thượng thư là nhân vật số một, bệ hạ cũng vô cùng coi trọng hắn, có lẽ lần này sẽ không xử trí hắn."

Lúc này Chu Hi mới thật sự nở nụ cười, bưng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hồi lâu mới nói: "Có muốn đánh cược hay không? Lúc trước vi huynh cò đắn đo không đoán ra được tâm tư bệ hạ, hôm nay bình tĩnh lại, bệ hạ lần này, sẽ không bỏ qua cho hắn."

Chu Dục nghe vậy cả kinh.

Chu Hi vẫn cười đến chân thành, nhìn hắn, hỏi: "Thập lang, cược không?"

Chu Dục kinh ngạc nhìn huynh trưởng nhà mình, nói: "Nhưng bệ hạ rõ ràng, rõ ràng là..."

"Bệ hạ tín trọng hắn, cho nên bệ hạ nhất định sẽ xử trí hắn." Chu Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Thập lang, vi huynh biết ngươi thập phần sùng mộ thiên tử, nhưng nếu ngươi thường xuyên ở bên cạnh thiên tử, cũng nên suy đoán một chút tâm tư của thiên tử mới phải."

Chu Dục hơi hơi mím môi, nói: "Huynh trưởng nếu có thể đoán chuẩn tâm tư thiên tử như vậy, thậm chí có thể cân nhắc tâm tư bệ hạ, sao lại có thể cùng bệ hạ nháo thành tình huống thế này."

Chu Hi lại nhấp ngụm trà, trầm mặc hồi lâu, mới cười lên, nói: "Bệ hạ... cũng rất tín trọng vi huynh."

Chu Dục có chút không biết phải cảm thấy thế nào, nghĩ nghĩ, nói: "Bệ hạ muốn lập thái tử, lấy Dung tướng làm thầy của Đông cung, huynh trưởng cũng biết chứ?"

Chu Hi rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng: "Đương nhiên là, biết."

Chương 165

Đôi mắt đen của Chu Dục nhìn huynh trưởng nhà mình không chớp, nói: "Huynh trưởng và Dung tướng cũng không hòa thuận."

Trái lại, Chu Hi không biết nhớ tới chuyện gì, khóe môi khẽ nhếch: "Cũng không tính là như vậy."

Chu Dục vốn dĩ muốn nói nếu cứ tiếp tục như vậy, huynh trưởng nhà mình cho dù phò tá hai đời thiên tử, cũng làm sao có thể có kết cục tốt đẹp được, cố tình làm sao, chuyện huynh trưởng và thứ tướng Dung Hàm Chi không hòa thuận ai ai cũng đều biết, hắn lại không nhận.

Có chút khổ sở mà nghĩ, không tính chỗ nào, rõ ràng đúng là như vậy mà.

Dường như hiểu rõ tâm tư ấu đệ, Chu Hi thản nhiên nói một câu: "Dung Quảng Xuyên là chính nhân, sẽ không thiên về thiện hay ác. Đợi hắn về triều, ngươi ngược lại có thể qua lại với hắn."

Vừa nói vừa sờ sờ mũi: "Tin thắng trận ở Tây Nam báo về liên tục, giám quân Lâm Cẩm Vinh trở mặt với thế gia, sẽ bám chân hắn không bỏ, đến khi Dung Hàm Chi chiến thằng trở về, ai còn ngăn được thiên tử đề bạt hắn, ngươi hôm nay có thể xem như là cận thần của Thiên tử, hàn lâm thanh quý, có thể giao hảo với hắn cũng không có gì là không tốt."

Chu Dục không ngờ huynh trưởng lại nói ra những lời như vậy, nhíu mày, vô cùng chăm chú trả lời: "Cho dù có thế nào, tiểu đệ đầu tiên cũng là đệ đệ của huynh trưởng. Cho dù... cũng sẽ không cố ý đi kết giao với ngoại nhân."

Nét cười của Chu Hi có chút giãn ra, khoát tay nói: "Kết giao với ngoại nhân thì sao? Dung gia sớm muộn gì cũng là thế gia huân quý, mười năm sau Dung Mẫn thành hôn với công chúa Sấu Ngọc, nếu Dung Hàm Chi lại trở thành Đông cung chi sư, nhà bọn họ sẽ trở thành ngoại thích hiển hách, có thể giao du với đệ tử Chu gia chúng ta."

Chu Dục ngẩn người: "Hiển hách như thế, thiên tử sẽ không nghi kị sao?"

Chu Hi nâng tay chỉ chỉ lên trời: "Kim thượng thao lược đệ nhất, tự nhiên sẽ không ngại, còn thái tử, nhìn thấy Dung thị hiển hách như vậy, làm sao sẽ mặc kệ được? Đến cùng thì dòng dõi của Dung thị cũng nông cạn, đột nhiên trở nên hiển quý, chịu không nổi sóng lớn... Huống chi còn có thế gia, sao có thể ngồi yên nhìn Dung thị lừng lẫy ngập trời?"

Chu Dục hiểu rõ ràng, gật đầu đồng tình.

Lại nghe thấy huynh trưởng nhà mình tiếp tục hỏi: "Vửa rồi thập lang muốn nói gì với ta?"

Chu Dục nhìn hắn một cái, ngập ngừng nói: "Chút ý nông cạn mà thôi."

Chu Hi bưng chén trà, nói: "Nói nghe một chút."

Chu Dục chọn lựa từng câu chữ, nói: "Dung tướng.. về chuyện quản lý địa phương, lĩnh quân biên giới, đều có công trạng lớn, huynh trưởng... không bằng được. Nhưng về mặt quản lý chính sách quan trọng, văn danh tài khí, huynh trưởng tuyệt đối không thua bất cứ kẻ nào. Tiểu đệ cảm thấy... huynh trưởng... so với Dung tướng... càng thích hợp làm Đông cung chi sư hơn mới đúng!"

Chu Hi bỗng nhiên giương mắt, chăm chú nhìn chằm chằm ấu đệ nhà mình, cứ như không quen biết thanh niên tuấn tú trước mặt này vậy.

Chu Dục bị huynh trưởng nhìn đến hoảng hốt, nhỏ giọng gọi hắn: "Huynh trưởng, sao vậy?"

Chu Hi chậm rãi đặt chén trà xuống, hỏi: "Lời này là do chính Thập lang ngươi nghĩ, hay là có người chỉ ngươi nói? Trả lời thật."

"Đương nhiên là lời tâm huyết của tiểu đệ, không biết vì sao huynh trưởng lại hỏi như vậy?"

"Quả thật không phải có người đã nói với ngươi như vậy sao?"

Chu Dục giật mình, hỏi ngược lại: "Huynh trưởng cảm thấy, ai sẽ nói như vậy với tiểu đệ?"

Chu Hi mím môi, vươn ra một bàn tay, đưa ra một ngóa tay: "Trong những thế gia cũng giao hảo với Chu thị ta, không ít đệ tử sẽ nói với ngươi lời như vậy."

Dừng một chút, lại đưa lên thêm một ngón tay: "Đương kim thánh thượng, có lẽ cũng muốn ngươi mang lời này đến nói cho vi huynh nghe."