[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 131




Ôn Tử Nhiên thích được hoàng đế ôm.

Sự không tình nguyện khi bị uy bức lợi dụ lúc ban đầu không biết đã biến mất tự khi nào, hoàng đế trẻ tuổi anh tuấn, cường tráng mạnh mẽ, bên môi thường mang ba phần tiếu ý, rất biết nói chuyện yêu đương, còn có khí phách hơn người, thủ đoạn trên giường càng phi thường xuất chúng.

Sau khi xong việc lại ôn nhu săn sóc khiến người mềm lòng.

Ôn Tử Nhiên tự thấy mình chỉ là một nam nhân vô cùng bình thường, không chỉ có thê tử, mà còn có thiếp thất, nhi nữ đích thứ tổng cộng có bốn người, không nhiều, nhưng cũng tuyệt không thể coi là ít được.

Những khi cùng với thê thiếp cũng chưa bao giờ có chuyện lực bất tòng tâm, hắn tính tình ôn nhu, lại bởi vì những chuyện từng trải qua khi còn niên thiếu, cho nên cực không nhìn được dáng vẻ khóc lóc ủy khuất của người khác, bao giờ cũng cực kỳ săn sóc chiếu cố những cảm thụ và nhu cầu của thê thiếp, xong việc cũng sẽ một mình ôm lấy mọi việc thanh lý.

Hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh, lại bá đạo tùy hứng, lúc đã nổi hứng lên cũng chưa bao giờ quan tâm hắn có nguyện ý hay không, tuy rằng không làm gì quá phận, những lúc thật sự không muốn mà đau khổ van xin thì y cũng thật sự dừng tay, còn thêm luôn luôn săn sóc không bao giờ để lại dấu vết ở những nơi dễ bị nhìn thấy, nhưng cũng thường xuyên ép buộc hắn đến nỗi không còn sức lực nhấc ngón tay.

Cường thế như vậy, hoan ái sảng khoái lâm ly càng làm cho hắn cảm thấy một cảm giác thư sướng khó nói, bị nắm giữ, được ôm, bị đâm xuyên qua, chỉ cần thuận theo động tác của đối phương mà chìm nổi trong tình dục, chính mình không cần hao tâm tổn sức dù chỉ một chút.

Huống chi sau khi xong việc hoàng đế lúc nào cũng ôn nhu săn sóc, những việc thanh lý cũng chưa bao giờ mượn tay người khác, lại thập phần cẩn thận, còn ôm hắn ngủ cùng, có khi hắn quá bận việc, cũng sẽ nghĩ đến hắn chưa ăn uống gì, bắt ăn rồi mới bắt ngủ.

Hoàn toàn khác hẳn với sự bá đạo trên giường, lại càng khiến cho hắn nảy sinh một loại ảo giác được trân trọng.

Mà, hoàng đế vừa mới chính miệng nói, thích hắn.

Eo Ôn Tử Nhiên mềm nhũn.

Hoàng đế tinh tế hôn hắn, mày mắt ôn nhu, trêu chọc: "Mới bao lâu chưa ôm ngươi, mà đã mong nhớ như thế?"

Lại chợt có chút chần chừ: "Mấy hôm nay làm việc vất vả như vậy, mới vừa ngủ được một lát, thật sự chịu được không?"

Đêm nay, Ôn Tử Nhiên đỏ mặt hơi nhiều, cơ hồ sinh ra đề kháng, hiện giờ tinh thần trái lại có chút bình tĩnh, đầu ngón tay mềm mềm nhẹn nhàng vuốt ve qua lại trên eo lưng hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Chẳng phải.. bệ hạ thích.. dáng vẻ chịu không nổi của thần sao?"

Nhiếp Huyễn hô hấp căng thẳng, hơi thở rõ ràng bắt đầu có chút nặng nề, cười nói: "Nói cũng phải."

Ngón tay mạnh mẽ mà thô ráp, trượt qua cổ áo dán lên làn da, chà xát lên đầu v* mẫn cảm, Ôn Tử Nhiên triệt để nhuyễn eo, cuộn tròn trong lòng hoàng đế, ngoan ngoãn hưởng thụ âu yếm.

Cái tật xấu chạm vào liền khóc dường như có chút cải thiện.

Nhiếp Huyễn nghĩ như vậy, ôm hắn thuận thế lăn một vòng, trở người, mìm cười nhin nam nhân mờ mịt vô thố cuộc trong lòng mình.

Bàn tay thuận thế vỗ vỗ sau lưng hắn, nói: "Hôm nay Tử Nhiên tự mình động đi, được không?"

Ôn Tử Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu ra, nét mặt già nua đỏ chín, chôn vào ngực hoàng đế, lí nhí: "Bệ hạ..."

Nhiếp Huyễn nhướn mày, bóp mông hắn, hỏi: "Không muốn? Không muốn có thể nói thẳng."

Đương nhiên Ôn Tử Nhiên không mấy tình nguyện, lại sợ chọc giận hoàng đế, nên không dám nói thật, chỉ ủy ủy khuất khuất liếc nhìn y, sống mũi chua sót từng trận.