Đến khi quần áo cởi sạch, lưỡng sương tình nhiệt, Nhiếp Huyễn vừa ngậm lấy đầu lưỡi Nhiếp Kỳ hôn sâu, tham lam hút lấy khí tức của đối phương, vừa mò mẫm bên trong ngăn tủ đầu giường, đầu ngón tay lướt qua một cái tráp bạc, liền lấy ra.
Mùi xạ hương lẫn với thanh mộc hương thản nhiên tràn ra, Nhiếp Kỳ nhíu nhíu mày, gian nan đẩy tay hoàng đế ra.
Nhiếp Huyễn vừa lấy một khối cao chi trên ngón tay, chỉ nghĩ rằng hắn bị hôn đến không thở nổi, cười cười, thuận thế tách hai chân hắn ra.
Nhiếp Kỳ thở dốc hai tiếng, một cước đá văng bàn tay hoàng đế, chỉ vào tráp bạc kia, nói: "Không phải đã nói... không cho dùng, dùng mấy thứ dược loạn thất bát tao như vậy sao!"
Nhiếp Huyễn ngẩn người.
Cao chi trên tay chịu ấm dần dần tan chảy, dọc theo ngón tay xuống đến kẽ tay, vì được trộn lẫn với tình dược, kẽ tay cũng bắt đầu vừa nóng vừa ngứa.
Nhiếp Huyễn thở hổn hển, tiện tay quăng cái tráp bạc kia xuống cuối giường, cao chi trên tay cũng bị lau vào chăn nệm, thở dốc nói: "Là trẫm sai, sau này sẽ bảo bọn họ trộn lại loại mới."
Nói xong lại cho tay vào trong tủ đầu giường, sờ soạng lôi ra một tráp bạc khác có phần nắp trơn nhẵn sáng bóng như gương, mở nắp, để lộ cao chi trắng thuần bên trong.
Cao chi vừa trắng vừa mịn, không mùi, Nhiếp Huyễn lại lấy ra một khối, bắt đầu đưa vào giữa hai chân tiểu hoàng thúc của y.
Nhiếp Kỳ nhìn y một cái, thần sắc thả lỏng, thậm chí còn chủ động dạng chân ra một chút, thuận tiện cho y hành động, còn thong thả trêu đùa: "Thật sự là không thiếu đồ hay a, hoàng điệt nhi, đây là chuẩn bị cho ai thế?"
Đầu ngón tay Nhiếp Huyễn mang theo cao chi trơn bóng chậm rãi đặt lên trên miệng huyệt căng chặt.
Lúc trước khi Nhiếp Kỳ còn bị y giam lỏng, thân thể này đã bị chỉnh đến thập phần hợp ý, nhưng từ khi xuất cung đến nay hắn cũng không có trải qua tình sự, hậu huyệt cũng trở nên căng chặt rất nhiều, Nhiếp Huyễn không dám làm liều, kiên nhẫn chậm rãi khai thác, vừa cười nói: "Tiểu hoàng thúc cần phải đoán xem?"
Trong lúc nói chuyện lại cho thêm vào một khớp tay, cắm toàn bộ ngón tay vào bên trong huyệt động nóng bỏng, nhẹ nhàng xoa ấn vách ruột, dựa theo ấn tượng bắt đầu tìm kiếm nơi tiêu hồn kia.
Nhiếp Kỳ nheo mắt nặng nề thở dốc, lúc được ngón tay chạm đến nơi kia bên trong huyệt động lập tức rên rỉ lớn tiếng, vừa ngọt vừa nị, Nhiếp Huyễn nghe thấy đến nóng lòng, vừa kích thích nơi đó vừa chẩm rãi cho thêm một ngón tay vào.
Nơi không thể chạm đến kia chịu những kích thích lúc nặng lúc nhẹ, Nhiếp Kỳ không chút cố kị mà rên lên thành tiếng, thanh âm không lớn, nhưng lại rất rõ ràng, còn không quên đề tài vửa rồi: "Ưm a..a...ách...a ~ là, là Ôn Tử...a.. a là Ôn Tử Nhiên sao..."
Nhiếp Huyễn cũng cắm ngón tay thứ hai sâu vào bên trong, móng tay cào cào lên chỗ đó trên vách ruột, cười nói: "Tiểu hoàng thúc đoán sai, đoán lại xem."
Nhiếp Kỳ rên rỉ một tiếng, vô thức liếm liếm môi, đầu lưỡi đỏ mềm cùng với hàm răng trắng sáng lộ ra giữa kẽ môi, hoạt sắc sinh hương, Nhiếp Huyễn nhìn thấy động lòng không thôi, cúi xuống liếm lên đầu lưỡi hắn.
Vừa cho vào ngón tay thứ ba.
Đến khi hôn xong, miệng lưỡi tách ra mang theo một sợi chỉ bạc, vương vấn kiều diễm không thôi, Nhiếp Huyễn miễn cưỡng lấy tay chặt đứt, chỉ bạc kia rơi xuống bên môi hắn, Nhiếp Huyễn lại cúi xuống liếm sạch.
Khóe mắt Nhiếp Kỳ ửng đỏ ướt át, đã động tình, gian nan nói: "Không đoán nữa... ai mà biết được...ưm... a... ai biết được...ngươi cuối cùng ngủ với....a... bao nhiêu....người...."
Nhiếp Huyễn thấp giọng bật cười, liếm lên ánh mắt ướt át của hắn: "Tiểu hoàng thúc, oan cho trẫm quá, thật sự là không có mấy đâu."
Nhiếp Kỳ cười nhạo một tiếng, rõ ràng là không tin, lại không muốn nhiều lời với y, nâng tay đặt lên eo y, gấp gáp nói: "Có thể... tiến vào..."
Nhiếp Huyễn nghe được một câu này, chỉ cảm thấy hạ thân cứng đến phát đau, tự nhiên vâng lời.
Chương 145
Thân thể sớm đã thích ứng vô cùng, còn bị chỉnh như vậy hồi lâu, đã trở nên cực kỳ mẫn cảm đối với tình dục, dễ dàng bị dục vọng chi phối.
Sau lúc ban đầu không thích hợp, vách động mềm mại bên trong liền thực tủy tri vị mà quấn chặt cọ xát khát cầu, cái miệng nhỏ nhắn ngậm mút tính khí hùng tuấn hơn người của hoàng đế, làm cho Nhiếp Huyễn dục tiên dục tử, hận không thể cứ vậy chết trên người hắn, đỉnh đưa càng lúc càng dùng lực, mỗi lần đều rút ra gần hết lại mạnh mẽ cắm vào.
Lúc sắp rút ra, Nhiếp Kỳ còn thập phần chủ động nâng mông đến giữ lại, cho đến khi vật cứng nóng bỏng kia lại cắm sâu vào bên trong hậu huyệt mới thỏa mãn rên rỉ một tiếng.
Trước đây Nhiếp Kỳ trên giường tuy rằng cũng dâm đến chảy nước, nhưng quá nửa là vì tác dụng của dược vật, tuyện không như lúc này không kiêng nể gì mà chìm vào hoan ái.
Nhiếp Huyễn hôn lên khóe mắt xinh đẹp của hắn vì bị khoái cảm ép buộc mà vương lệ, tựa hồ như sao khi sáng tỏ ngộ đạo, hắn ngay cả đối với tình dục của trở nên thản nhiên...càng trở nên quyến rũ.
Sự thản nhiên này không giống với sự nhiệt tình chủ động của Dung Hàm Chi, chỉ là thập phần tuân theo bản năng mà hưởng thụ hoan ái, điều giống nhau là bọn họ đều vô cùng hiểu rõ cách lấy lòng chính mình trong quá trình hoan lạc, vẻ đẹp lại mang thêm một nét hoa lệ tuyệt mỹ, người ngoài không thể cảm nhận được.
Tuy đã nói chỉ làm một lần, Nhiếp Huyễn lại đem tiểu hoàng thúc lăn qua lộn lại nhiều tư thế, tất cả đều thưởng thức qua một lần mới thôi, lúc tiết thân cũng thập phần săn sóc mà không bắn vào bên trong, lúc đó Nhiếp Kỳ đang nằm trên gối, cổ họng đã kêu rên đến khàn giọng, tiếng rên rỉ cũng đứt quãng ách tắt, Nhiếp Huyễn liền bứt thân ra, bắn hết lên trên tấm lưng trắng như ngọc của hắn.
Búi tóc tán loạn từ sớm, đuôi tóc Nhiếp Kỳ hơi xoăn, lúc bình thường nhìn không ra, lúc xõa tung lại nhìn rất rõ rằng.
Tóc dài xõa tung đầy lưng, tự nhiên cũng bị lây dính tinh dịch, thành một dáng vẻ vô cùng tình sắc, Nhiếp Huyễn nhìn thấy liền yêu thích đến không muốn rời tay, vuốt mái tóc hắn qua một bên, nhẹ nhàng lướt hôn dọc theo đường xương sống hắn.
Thân thể sau cao trào mẫn cảm vô cùng, Nhiếp Kỳ thở hổn hển khẽ rên lên hai tiếng, vừa nhỏ vừa nhẹ, như tiếng mèo con vậy.
Qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lấy tay đẩy trán hoàng đế bảo y tránh xa ra một chút, hữu khí vô lực nói: "Còn không truyền nước đến?"
Nhiếp Huyễn che trán cười cười nâng thân thẳng dậy, nói: "Hoàng thúc đây có thể xem như là trở mặt vô tình, mặc quần vào liền không nhận người nữa."
Nhiếp Kỳ biếng nhác nằm sấp xuống lại, nói: "Vẫn chưa có mặc vào đâu."
Nhiếp Huyễn cười càng thêm lớn, nói: "Đúng, còn chưa mặc quần vào, đã vội không nhận người rồi."
Nhiếp Kỳ không thèm để ý tới y nữa, chỉ lầm lũi thấp giọng thì thầm cái gì, Nhiếp Huyễn không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được cái gì như là "nhãi con", liền cúi đầu, cắn lên sau gáy hoàng thúc của y, ngoạm lấy một khối da thịt nhò, vừa mở miệng nói: "Tiểu hoàng thúc nói cái gì thế?"
Thật giống như là cái gì mà nhãi con vậy.
Nhiếp Kỳ thấp giọng hừ một tiếng, rốt cuộc mới nói lớn một chút: "Bảo ngươi xuống, nhãi con, biết mình nặng lắm không?"
Nhiếp Huyễn chưa từng bị ai mắng là nhãi con, cảm thấy thật sự mới mẻ, vừa chậm rì rì bò xuống khỏi người Nhiếp Kỳ, vừa trêu đùa: "Lời này của hoàng thúc là đại bất kính đó nha."
Nhiếp Kỳ nâng nửa người trên dậy, khóe mắt ướt đỏ trừng y: "Ta ngay cả ta cũng mắng chung vào, ngươi vẫn muốn so đo với ta sao?"
Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ, thấy quả đúng là như vậy, cười đến càng thêm lợi hại, ôm lấy hắn lăn một vòng trên giường, còn hôn thêm một trận rồi mới buông ra, xuống giường khoác áo truyền nước.