Tố Nguyệt ngồi trên đầu gối vị Cao công tử tự xưng là xuất thân hàn gia này, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại khiếp sợ đến mức không kiềm chế được.
Chu Dung nhị tướng không hòa thuận đã là chuyện xưa cũ, ai ai cũng biết, mấy năm gần đây lại càng thêm nghiêm trọng, mới mấy ngày trước đây thôi, Chu tướng lại dựa vào thánh quyến của hoàng đế mà đuổi Dung tướng ra khỏi kinh thành đi đánh giặc... Ai nào ngờ được, vị Cao công tử này lần trước đến dạo thanh lâu cùng với Dung tướng còn bị các nàng thầm cho là tình nhân của Dung tướng, lần này lại đến với Chu tướng.
Có lẽ ngay cả đương kim thiên tử cũng không là được như vậy đâu?
Chẳng lẽ vị Cao công tử này thật ra là tình nhân của Dung tướng, chỉ là sau này lại cùng với Chu tướng, khiến cho hai vị này trở nên ghen ghét nhau như vậy, cho nên mới khiến Chu tướng cho dù mạo phạm thiên tử cũng phải đuổi Dung tướng ra khỏi kinh thành?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình suy đoán quá hợp lý, nếu không vì sao vị Cao công tử này theo Chu tướng đến thanh lâu mà còn lạnh mặt như vậy, ngược lại Chu tướng lại vô cùng thản nhiên thế.
Nghĩ nghĩ một hồi, liền đưa rượu ngon đến bên môi Cao công tử, ân cần khuyên nhủ: "Cao công tử uống thêm một ly đi?"
Nhiếp Huyễn nheo mắt, mở miệng uống vào.
Ánh mắt lại ngắm Chu Hi.
Thừa tướng của y bưng một ly trà Phổ Nhĩ nóng thơm, hoa khôi nương tử hầu hạ hai bên đều có quy củ mà bưng bình cầm trản, không một ai dám ân cần dán lên, rõ ràng là hiểu rõ nguyên tắc của hắn.
Quả nhiên là khách quen.
Uổng công y còn cho rằng thừa tướng luôn giữ mình trong sạch, không thích những nơi phong nguyệt như vậy, không ngờ lại là một dáng vẻ thường xuyên lui tới như vậy, nghiễm nhiên làm y không kịp sở liệu.
Mấy vị hoa khôi nương tử lại liên tục liếc nhìn y, ánh mắt một người so một người lại càng thêm thâm sâu, ý niệm vừa chuyển, liền nhận ra suy nghĩ của các nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười, chớp chớp mắt hỏi Tổ Nguyệt đang ngồi trong lòng: "Vì sao các tỷ tỷ phụng dưỡng Chu tướng lại lãnh đạm như thế?"
Quạt lụa của Tố Nguyệt nửa khép mỉm cười liếc nhìn Chu Hi, nói: "Thửa tướng nhiều nguyên tắc, chúng ta đâu dám mạo phạm."
Chu Hi giương mắt thản nhiên nhìn nàng, Tố Nguyệt lập tức cúi đầu, sợ hãi thốt: "Chưa nói tới, thừa tướng coi trọng ngươi như vậy, thì ngươi đến đi, còn làm chuyện thừa, hỏi ta làm gì?"
Nhiếp Huyễn liếc nhìn Chu Hi, cố ý nhẹ giọng nói: "Vậy, Bá Dương nói riêng với ta một lát được không."
Chất giọng hoàng đế thật ra rất hay, lại mìm cười nhẹ nhàng, có thêm một loại từ tính khác biệt, lúc nói ra lời này, nghe như là tán tỉnh vậy, khiến người mềm cả tai.
Tố Nguyệt và mấy vị hoa khôi khác đều mỉm cười.
Chu Hi đang nhấp một ngụm trà Phổ Nhĩ, nghe vậy suýt nữa sặc mất, nhìn y một cái, khoác tay.
Mấy vị hoa khôi nương tử liền đứng dậy hành lễ, từ từ lui xuống.
Người cuối cùng bước ra, còn thập phần săn sóc mà đóng cửa cho bọn họ.
Nhiếp Huyễn miễn cưỡng dựa vào ghế dài, hắng giọng nói: "Bá Dương trái lại thật sự là... Khiến cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa."
Chu Hi thản nhiên nói: "Thế gia nhiều kẻ phong lưu, thường xuyên lui tới yến ẩm suốt đêm, không tránh khỏi."
Nhiếp Huyễn đứng dậy, chắp tay sau lưng thong thả bước vào nhã gian bên trong, bày trí thật thanh nhã, khác một trời một vực với gian phòng lần trước đi với Dung Hàm Chi, lò xông hương ấm áp, nóng hôi hổi, lại không có hương liệu.
Mở ra chiếc hộp đồng mạ bạc bên cạnh, lấy một ít hương liệu màu tím ném vào trong lò xông, cười nói: "Trẫm lại nghĩ là ngươi cùng nhân tình lui tới nhiều. Khách tầm hoan thông thường, nào có ai như vậy, thường xuyên lui tới mà hoa khôi cũng không dám ngồi lên đầu gối ngươi?"
Chu Hi rũ mắt, không trả lời.
Nhiếp Huyễn nhìn làn khói mỏng mang uốn lượn bốc lên khỏi lò xông, vừa ngọt vừa ấm, quay về nhéo nhéo lên mặt thừa tướng: "Trẫm đi thay quần áo, rồi mới về tính sổ với ngươi, ngoan ngoãn đợi."
Chu Hi quay mặt đi, nhíu nhíu mày.
- ----***-----
Hoàng đế: Bá Dương như vậy mà còn có thể cưới tình nhân với Quảng Xuyên? Em gái à, nhất định là cô đùa trẫm.
Chu Hi: Xét về mặt thực tế... Ta hình như thấy đúng là đang cướp.
Nhiếp Huyễn: Chẳng lẽ không phải là ngươi bị nhân tình của hắn cướp sao?
Chu Hi:......................... Cút.
mấy chương hẹn hò của bạn Hoàng và bạn Hi này là cute nhất truyện, mị quyết định làm truyện này cũng vì thích mấy chương này, sau này còn có 1 phiên ngoại kể về lúc Chu Hi bị bỏ lại trong tửu lâu kia nữa ^^
Chương 130
Nhiếp Huyễn đi một lúc lâu mới quay trở về, đẩy ra cánh cửa sơn son khắc hoa của nhãn gian, liền nghe một làn hương ngọt ấm phả ra, khiến người đỏ mặt.
Y nhếch khóe môi, lách mình bước vào, đã thấy Chu Hi đang đứng bên cạnh lò xông hương, tay cầm một chén trà đã đổ hết một nửa vào bên trong lò xông, dập tắt làn hương kia.
Nhiếp Huyễn tỏ vẻ vô tội, đầy mặt nghi hoặc bước tới: "Bá Dương không thích mùi hương này sao? Trẫm lại cảm thấy rất tốt mà."
Chu Hi giương mắt hung hăng liếc y, khóe mắt ửng đỏ động lòng người, còn vương hơi nước, vành tai cũng đỏ lựng, nghiến răng nói: "Ngươi cố ý?!"
Nhiếp Huyển vờ như ngây ngốc nhìn hắn hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Y đúng là cố ý.
Đây là Dung Hàm Chi từng nói với y, Tần lâu Sở quán vốn là những nơi tầm hoan, trong rượu và hương liệu đều có thêm vào tình dược, bình thường cũng có khi tự ý trực tiếp thêm vào cho khách nhân, nhưng quan to hiển quý thì bọn họ lại không dám mạo phạm, chỉ để lại trong phòng, để khách tự lấy.
Chu Hi đến kỹ viện lại uống trà Phổ Nhĩ, hoa khôi cũng không một ai dám thân cận, tất nhiên là không dùng mấy thứ này, Nhiếp Huyễn vốn chỉ muốn đến nhìn một chút, quả thật thấy được hương liệu mà tím nhạt mà Dung Hàm Chi đã nói tới, nhất thời lại nổi lên ý muốn trêu chọc, liền đốt rất nhiều, rồi mới lánh ra ngoài.
Chu Hi đại khái là cảm thấy trên người không đúng mới nhớ tới chuyện này, vội vàng đến dập lửa, lại đã muộn rồi.
Nhiếp Huyễn cười cười, vươn tay vuốt lên mặt hắn, ngạc nhiên nói: "Sao lại nóng như vậy?"
Chu Hi căn bản không tin là hoàng đế không biết, khẽ thở hổn hển, lấy lại bình tĩnh, nâng tay hất luôn nửa chén trà còn lại lên mặt hoàng đế, lạnh giọng nói: "Cút đi.
Nhiếp Huyễn bị hất nước trà đầy mặt, lại không bực tức, thậm chí còn vươn đầu lưỡi nếm nếm giọt nước chảy đến bên môi, lấy ra chiếc khăn lụa lau mặt, đợi đến khi lau sạch, liền bước tới hai bước, ôm lấy Chu Hi, khiêng lên trên vai, bước thằng về phía giường lớn bên trong phòng.
Nhẹ giọng cười nói: "Sao ta lại cứ thích tính tình thối tha này của ngươi thế."
Chu Hi cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, hắn vốn là có chút choáng huyễn vô lực, toàn thân như nhũn ra, đến khi ý thức được hoàng đế muốn làm chuyện gì, hoảng hốt đến nỗi ngay cả giãy dụa cũng không có sức, cắn răng nói: "Ngươi..... thả ra!"
Nhiếp Huyễn lập tức thật sự thả hắn ra – trực tiếp ném lên chiếc giường khắc hoa đặc biệt to rộng kia.
Trên mặt hoàng đế vẫn còn vệt nước, khóe môi mỉm cười mà đôi mắt phong lưu lại tối đen như mực không một chút tiếu ý, nâng tay lau giọt nước trà ướt tóc, nụ cười bên môi lại thêm sâu, gối một chân lên mép giường, cười khẽ một tiếng: "Nếu thật là trẫm cố ý, ngươi tính làm thế nào?"
Gương mặt Chu Hi đỏ bừng, ngay cả màu môi cũng hồng thuận hơn trước rất nhiều, cặp mắt phượng tối đen vô thức hơi híp lại, ẩm ướt ánh lên thủy quang, thấy thế lại rụt lui vào mép trong, chật vật không chịu nổi quay đầu đi chỗ khác.
Nhiếp Huyễn lại tới gần chút, nắm lấy cổ tay hắn, cười nói: "Khó chịu rồi sao? Cởi hết xiêm y, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút... Muốn trẫm giúp ngươi không?"
Chu Hi tránh khỏi bàn tay y, oán hận nói: "Đừng...!"
Nhiếp Huyễn cười cười, không thèm để ý, đã muốn bắt đầu cởi áo hắn: "Đừng cái gì, cũng không phải chưa từng làm... Khằng định sẽ không làm đau ngươi là được. Lúc trước ở Noãn các đã bỏ qua cho ngươi một lần, bây giờ trẫm sẽ không mềm lòng. Còn nữa, chính miệng ngươi đã đồng ý, hôm nay mọi việc đều thuận theo ý trẫm, quên rồi sao?"
Chu Hi đông cứng, nhắm hai mắt lại, Nhiếp Huyễn cơ hồ cho rằng hắn lại sắp khóc, ngón tay trắng nõn thon dài kia lại kéo lấy ống tay áo của y, run giọng nói: "Đừng... làm ở đây."
Thanh âm thật mềm mại.