Hôm sau trừ phép, vào triều lý chính.
Lúc lâm triều Nhiếp Huyễn lại nhìn thấy thừa tướng của y, trong lòng cười thầm, thanh sắc vẫn là bất động.
Sau khi các trọng thần bàn chính sự với hoàng đế trong Noãn các, Chu Hi do dự một chút, mới xin lưu lại, nói: "Thần còn có chuyện muốn tấu."
Nhiếp Huyễn giương mắt, cười như không cười đánh giá hắn.
Đợi đến khi các thần tử khác đều đã lui hết, mới bưng chén trà nhấp một ngụm, nói: "Thừa tướng cứ nói, đừng ngại."
Chu Hi chần chờ một lát, hạ thấp người, nói: "Thần đệ Chu Dục, tuổi nhỏ đức mỏng, không thích hợp hầu hạ quân thượng."
Nhiếp Huyễn bất động thanh sắc quan sát hắn một lúc lâu, bỗng bật cười: "Ha, mới vậy đã nhịn không được rồi?"
Chu Hi mím môi.
"Trẫm lại cảm thấy, đệ đệ kia của ngươi... rất không tệ. Nhắc tới, lúc trước không phải thừa tướng từng khuyên trẫm nếu thật là yêu thích nam sắc, thì cứ dưỡng vài nam nhân trẻ trung xinh đẹp trong hậu cung. Trẫm cảm thấy, thừa tướng nói cũng rất hợp lý." Nhiếp Huyễn cố ý dùng ngữ điệu ái muội mà nói, thậm chí còn đứng lên, bước ra khỏi thư án, thong thả đi đến trước mặt Chu Hi lúc này đã sắp duy trì không nổi phong độ phiên phiên, nhẹ giọng nói thầm vào bên tai hắn: "Không phải hỏi trẫm phải thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho ngươi sao?"
"Có thể, liền lấy Chu Dục nhà ngươi ra đổi đi. Hiến hắn cho trẫm, trẫm sẽ không động đến ngươi nữa, thế nào?"
Khi hoàng đế bước đến gần, sắc mặt Chu Hi đã tái nhợt, hận không thể đẩy y ra, đợi đến khi nghe y nói hết lời, từ tái nhợt đã biến thành xanh mét, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Ngươi nằm mơ!"
Thừa tướng phong nghi đệ nhất đương triều, ngày thường ngôn hành cử chỉ có thể khiến cho lão lễ quan ba mươi năm cũng không tìm ra sai sót, hôm nay quả thật thất nghi trước mặt vua, nói năng lỗ mãng.
Trái lại Nhiếp Huyễn cũng không trách, chỉ có hứng thú mà nhìn hắn hiếm khi thất thố, bỗng dưng cười cười, nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi không cho, trẫm liền không thể động vào hắn? Ngay cả ngươi trẫm cũng từng ngủ qua nhiều lần như vậy... Thừa tướng của ta nha, ngươi ngay cả chính mình cũng không bảo đảm được, huống chi là đệ đệ như giấy trắng kia của ngươi."
Sắc mặt Chu Hi cuối cùng biến thành trắng bệch.
Nhiếp Huyễn càng trở nên hứng trí, tỏ ra vui sướng nói: "Đến lúc đó huynh đệ hai người các ngươi cùng phụng dưỡng quân thượng, như cố sự Nga Hoàng Nữ Oanh, cũng là một truyền kỳ đẹp, phải không?"
Dứt lời, ung dung chờ xem thừa tướng sẽ phản kích như thế nào, hoặc là sẽ càng thất thố như thế nào.
Lại kinh ngạc nhìn thấy nam nhân tâm cao khí ngạo kia nhắm chặt mắt, thật sự chầm chậm quỳ xuống trước mặt y, ăn nói khép nép: "Thần chỉ cầu bệ hạ khai ân."
Theo sau kinh ngạc là nỗi vui sướng khó có thể diễn tả, hoàng đế mỉm cười giả bộ đắn đo, nói: "Không nghĩ ra thừa tướng lại coi trọng vị đệ đệ này như vậy."
Dừng một chút mới cúi xuống, ghé vào bên tai hắn dùng giọng gió mà nói: "Cầu xin người, cũng không phải là chuyện dễ như vậy."
Hơi thở nóng ẩm của hoàng đế xâm nhập vào trong tai, lời nói ra càng thêm khiến người không thể chịu nổi, lông tơ trên lưng Chu Hi đều phải dựng đứng.
Thật sự sợ hãi sự thân cận của hoàng đế, vô thức muốn tránh.
Chỉ là tư thế quỳ không tiện cử động, trong lúc gấp gáp thật sự ngã ngồi trên mặt đất.
Phản ứng như vậy, lập tức khiến cho Nhiếp Huyễn nổi lên tâm tư trêu đùa.
Chu Hi nghe thấy hoàng đế cười nhạo một tiếng, vươn tay niết cằm của mình, ngón cái ấn lên đôi môi không còn huyết sắc, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn: "Sợ thành như vậy, còn muốn cậy mạnh sao? Cân nhắc đi, hiến đệ đệ của ngươi cho trẫm, sau này trẫm sẽ không động đến ngươi nữa... Dù sao ngươi cũng không phải chỉ có mỗi một đệ đệ, có gì phải luyến tiếc."
Chu Hi dùng sức quay đầu, muốn tránh khỏi sự ép buộc của hoàng đế, đáng tiếc, sức lực không đủ, cằm lại bị niết chặc thêm.
Hắn nhắm mắt lại, ngay cả giọng nói cũng trở nên căng thẳng, lời nói ra lại vô cùng kiên định: "Không... Cầu bệ hạ khai ân."
Dáng vẻ cậy mạnh quật cường như vậy, trái lại làm cho người có cảm giác đau lòng.