[Đam Mỹ] Người Thứ Ba

Chương 8




Lục Bắc Nghiêu suy nghĩ ra hàng vạn nguyên nhân, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không ngờ được lý do còn hơn cả trò đùa ấy.

Thích Kha, không phải mối tình đầu của hắn, cũng không phải người yêu nơi nước Anh, Thích Kha, thế mà lại là tên của một con Corgi.

Hơn nữa còn là con trai của hắn.

Ông trời…!

Thích Tích nhìn hắn ngây người, sợ hắn chịu đả kích nên căng thẳng ôm lấy hắn.

Lục Bắc Nghiêu chậm rãi mở miệng, “Anh nhớ ra rồi, tên này là do anh đặt.”

Thích Tích nín khóc mỉm cười, chui vào ngực hưởng thụ cái ôm đến trễ một tháng của Lục Bắc Nghiêu.

Lục Bắc Nghiêu nhớ, ba năm rưỡi trước hắn và Thích Tích nhận nuôi một con Corgi tám tuổi bị thương.

Corgi này và Lục Bắc Nghiêu như có định hướng giống nhau, ngày nào cũng bám đuôi Thích Tích, Thích Tích đi đến đâu Corgi đi đến đó, Thích Tích ngồi trên sô pha thì Corgi núp dưới chân anh, Thích Tích lên giường thì chiếc chân ngắn của Corgi cũng nhảy vào lòng anh.

Lục Bắc Nghiêu tức đến nghiến răng nhưng không trả thù được.

Hôm đó Lục Nghiêu đi thực tập về, vất vả lắm mới tìm được cơ hội thân mật một phen với Thích Tích, kết quả bị Corgi cắt ngang, nó nằm trong ngực Thích Tích diễu võ dương oai nhe răng trợn mắt với hắn.

“Sang một bên mau, đừng cướp vợ của tao.”

Lục Bắc nghiêng người ném Corgi xuống đất, sau đó đè lên người Thích Tích bắt đầu hôn.

Chân Corgi rất ngắn, ngay cả ghế sô pha cũng không bò lên được, chỉ có thể cào ghế mà sủa.

“Vào phòng đi.” Thích Tích da mặt mỏng, không dám quá phận trước mặt chó nhỏ, bèn dùng hai tay chống giữa ngực Lục Bắc Nghiêu.

Lục Bắc Nghiêu nổi ý xấu, một tay chăm sóc Tiểu Tiểu Tích, một tay cởi quần áo Thích Tích ra, từng đợt khoái cảm tràn lên não anh, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

“Còn muốn cướp vợ của anh nữa ư, nó nên nhận rõ thân phận của mình, nó là con anh, anh là cha nó.”

Thích Tích hồi phục tinh thần: “Dựa vào gì chứ? Anh và nó khác gì nhau đâu, vừa dính người vừa ngốc, em là cha của cả hai còn nói được.”

“Em là vợ anh.” Lục Bắc Nghiêu liếm cổ Thích Tích, giọng điệu hung dữ: “Nhanh, gọi chồng đi.”

Thích Tích khó lắm mới nói được thành câu, hai tay anh quấn quanh cần cổ đang hạ thấp của Lục Bắc Nghiêu, “Anh gọi em là ba ba đi.”

“Được, em nói trước rồi đến anh nói, hai ta mỗi người một câu.

Thích Tích ngoan ngoãn gọi “chồng”, nháy mắt Lục Bắc Nghiêu hưng phấn hẳn, người anh em của Thích Tích bị nắm đến đau, hắn giật quần anh xuống, vừa hôn vừa nói: “Vợ à em ngọt thật.”

Thích Tích mãi cũng không đợi được câu đáp của Lục Bắc nghiêu, trái lại sau đó liên tục gọi “chồng” ở trên giường không biết bao nhiêu lần.

Lục Bắc Nghiêu vô cùng đắc ý vì mình đã thành công, đối với chuyện một tuần tiếp đó mình không được vào phòng ngủ, phải nằm ôm Corgi ngủ trong phòng khách chơi tình thương mến thương cũng không thèm để trong lòng.

Từ ngày ấy, Lục Bắc Nghiêu chính thức nhận Corgi là con, còn làm mẹ thì giao lại toàn quyền cho Thích Tích, ngày nào cũng gọi Kha Nhi đến vô cùng vui vẻ.

Thích Tích nhìn một con chó lớn và một con chó nhỏ nằm chơi trên sô pha, cảm thấy mình thật sự là một chủ nhân giỏi.

Về phần những bức thư kia, sau khi Thích Tích đi Anh, luôn đặc biệt nghi thức gửi thư đều đặn mỗi tháng cho Lục Bắc Nghiêu, anh không thích nói lời yêu thương, cũng không thích làm nũng, bị Lục Bắc Nghiêu ép lắm mới nghe lời viết thêm, nước Anh chẳng có gì thú vị, trong thư cũng không ghi gì quan trọng lắm, ngặt nỗi, lần nào anh cũng đề tên bức thư là Thích Kha.

Chỉ cần Lục Bắc Nghiêu hỏi mấy cái bức thư sến rện ấy, Thích Tích sẽ nói, đó là Thích Kha viết, không liên quan gì đến anh.

Lục Bắc Nghiêu không bóc trần anh, hai người ở hai nước khác nhau, mỗi ngày trôi qua như thể một năm, hắn hận không thể xin Thích Tích làm nũng kể khổ với hắn mỗi ngày.

Hắn cất kỹ từng phong thư, mong chờ sau khi Thích Tích về nước mình sẽ ép anh lên giường đọc từng chữ từng chữ một, nghĩ thôi đã đủ hưng phấn rồi.

Chẳng ai từng nghĩ từng, mấy cái tình thú nhỏ giữa tình nhân này sau đó sẽ biến thành hiểu lầm.

Lục Bắc nghiêu ôm Thích Tích vào lòng, hắn nghĩ tới mình cả tháng nay tránh Thích Tích như tránh rắn rết, bắt Thích Tích ngủ một mình ở phòng khách, liền hận không thể đập chết mình.

“Bảo bối, anh xin lỗi.”

Thích Tích lắc đầu, chuyện này không có ai đúng ai sai cả.

Thích Tích ôm đầu Lục Bắc Nghiêu, cẩn thận hỏi hắn: “Đau đầu không? Không muốn nghĩ thì đừng nghĩ nữa, lỡ như di chứng sau tai nạn…”

Lục Bắc Nghiêu thấy người trong lòng mang vẻ mặt lo lắng, không khỏi nghĩ tới cả tháng nay, mỗi lần Thích Tích ở cạnh hắn cô đơn cũng không dám nói, uất ức thì tự mình chịu đựng, trong lòng nhịn không được mà đau nhói.

Có trời mới biết hắn đau lòng bảo bối như thế nào.

Nhưng Thích Tích thì không để ý, anh có uất ức thật, nhưng Lục Bắc Nghiêu khôi phục trí nhớ đã xua đi hết rồi.

“Nếu biết anh nhớ lại dễ dàng như vậy, em cũng sẽ không cần chịu đựng lâu như thế rồi.” Thích Tích khịt khịt mũi, chôn mặt trước ngực Lục Bắc Nghiêu.

“Một tháng nay anh đến cùng đã lãng phí bao cơ hội tốt rồi? Vợ anh chủ động nửa thân trần dụ hoặc yêu thương nhung nhớ vậy mà anh lại từ chối?” Lục Bắc Nghiêu oán hận nói.

Thích Tích buồn cười, tiếp tục dựa vào người hắn.

Qua hồi lâu, Thích Tích mới nói: “Thật ra em rất cảm động, chuyện này ít nhất chứng minh anh thật sự… trong lòng không có người khác.”

Lục Bắc Nghiêu nhíu mày, nâng cằm Thích Tích lên, cúi đầu hôn anh, hắn nhu nhu bờ môi anh, sau đó dùng đầu lưỡi cảy mở hàm răng không phòng bị, với vào dây dưa với đầu lưỡi của anh.

Thích Tích bị hắn cuốn không thở nổi, hoàn toàn ngã lên người Lục Bắc Nghiêu, anh rõ ràng cảm thấy thân thể cả hai có thay đổi.

Lúc này đây, anh vứt bỏ sự xấu hổ, vứt bỏ mặt mũi, đưa tay sờ lên người anh em vừa nóng vừa cứng của hắn, hỏi Lục Bắc Nghiêu: “Chồng à, anh muốn em không?”

Lục Bắc Nghiêu ôm ngang Thích Tích lên, dừng hành động trả lời cho vấn đề ấy, thuận tiện còn đính kèm theo một chủ đề, cách để cho con sói đói hơn một tháng ăn no bụng.

~

Lúc cha Lục mẹ Lục đến nhà vợ chồng son, cuối cùng cũng thấy lại hình ảnh quen thuộc.

Lúc Thích Tích nấu ăn, Lục Bắc Nghiêu lại như con chó to xác một tấc cũng không rời theo phía sau Thích Tích, còn thừa lúc mẹ không để ý để lén giở trò.

Cha mẹ Lục vui mừng cười cười.

Lúc ăn cơm, mẹ Lục nhịn không được hỏi: “Thích Kha là ai vậy? Tên nghe quen lắm.”

Mặt Lục Bắc Nghiêu bình thường dày thế ấy vậy mà đỏ ửng, hắn bịa ra một lý do cho qua, còn đá chân Thích Tích dưới bàn, mong anh cho hắn chút mặt mũi.

Có điều mẹ Lục rất dễ tin lời con trai giải thích, cũng không mặn mà mấy mà chuyển chủ đề khác, “Đúng rồi Tích Tích à, cách đây không lâu mẹ gặp bạn học của con, chính là cái người tên Chu Lực, đi dạo phố với một cô gái đấy.”

Lục Bắc Nghiêu tiếp lời, “Con biết này, vợ à em biết cô gái kia là ai không?”

Thích Tích lắc đầu.

“Là cô lễ tân ở công ty anh đấy, anh nói Chu Lực sao khi ấy tự dưng tốt vậy, em nhờ một tiếng là hắn liền không ngại cực khổ đến giúp đỡ, thì ra có mưu đồ khác từ sớm rồi!”

“Lời này của anh sao lại chua thế?” Thích Tích híp mắt.

Lục Bắc Nghiêu lập tức thề thốt ngút trời, “Vợ à em nói bậy gì chứ? Chẳng màng cái cô đó là ai, chỉ cần không liên quan đến anh thì anh chỉ yêu em, mãi yêu em.”

Lục Bắc nghiêu vẻ mặt thành khẩn, cha Lục lại tỏ ra bất lực hận không thể rèn sắt thành thép.

Thích Tích đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ Tề nói với anh, “Cậu đừng đau lòng quá, cậu ấy quên đi cậu không phải vì không thương, mà là bởi quá yêu, lúc nguy hiểm tiến đến, thân thể và suy nghĩ của cậu ấy phản ứng đồng bộ, thay cậu chặn đi đống thủy tinh vỡ ra, đầu óc thì muốn giấu cậu đi, cậu ấy thật sự yêu cậu, hai người là cặp đôi đồng tính đầu tiên mà tôi biết, đã thay đổi rất nhiều ấn tượng của một người cổ hủ như tôi, chúc cả hai hạnh phúc.”

Thích Tích gặp miếng thịt bò bỏ vào bát Lục Bắc Nghiêu, cố nén cười: “Được, em tin anh.”

Đúng vậy, có một người như thế, Thích Tích đã sớm không oán không cầu.

~

Đau khổ thế gian không tính là gì, bởi linh hồn của anh chưa từng rời xa em dẫu chỉ một ngày.