[Đam Mỹ] Người Thứ Ba

Chương 6




Sau khi Thích Tích rời đi vẫn không thấy về, Lục Bắc Nghiêu hơi bận lòng, sắp mười hai giờ đêm rồi, Lục Bắc Nghiêu bỗng muốn gọi cho Thích Tích, nhưng hắn phát hiện mình không nhớ số của anh.

Bình thường chỉ cần Thích Tích không đi làm thì sẽ im lặng ở nhà chẳng đi đâu cả, Lục Bắc Nghiêu cũng không cần phải gọi điện nhắn tin hay gì.

Mở điện thoại ra tìm kiếm, biết đâu hắn có lưu số của người nọ, dẫu gì cũng là bạn cùng phòng mà.

Sau khi xuất viện Lục Bắc Nghiêu dốc lòng làm việc, rất ít khi dùng điện thoại, cũng chẳng liên hệ với ai ngoài mấy đồng nghiệp.

Anh mở danh bạ ra, kéo kéo xuống, vốn muốn tìm Thích Tích, thế mà lại thình lình trông thấy hai chữ – vợ yêu!

Lúc hắn nhấn vào, thế mà lại không phải số của Thích Kha, sau khi Thích Kha đi Anh đã đổi số rồi, Lục Bắc Nghiêu luôn nhớ kỹ trong lòng, nhưng chuỗi số lạ lẫm này là của ai?

Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn nhấn một cái, rất nhanh đã tiếp.

Đầu bên kia điện thoại khá ầm ĩ, Lục Bắc Nghiêu nghe nửa phút cũng không nghe thấy một câu nói rõ ràng.

Ngay khi hắn định bụng cúp máy thì đầu bên kia chợt yên tĩnh hơn nhiều, trong điện thoại truyền tới một giọng nam trẻ tuổi, “Chào ngài, ngài biết chủ nhân điện thoại này sao? Cậu ấy uống rượu say rồi, nói chẳng rõ gì cả, tôi không liên lạc được với ai khác, nếu ngài là bạn cậu ấy, tới đón cậu ấy được không? Ở quán bar Hoa Điền đường 31 phường Ấn.”

Chẳng lẽ…?

Lục Bắc Nghiêu hơi sợ hãi đáp án kia.

Hắn hy vọng người kia là Thích Kha, nhưng trong lòng hắn lại bảo không thể nào là Thích Kha.

Hắn hy vọng người kia không phải Thích Tích, nhưng hắn có dự cảm mãnh liệt, người kia chính là Thích Tích.

Hắn cầm áo khoác và chìa khóa xe rời nhà.

Lúc tiến vào thang máy có một bà cô trung niên, bà cô ngẩng dầu thấy Lục Bắc Nghiêu, kinh hãi nói: “Ngài Lục? Trễ thế còn đi đâu vậy?”

“Có chút chuyện, bà Lưu thì sao? Cũng muốn ra ngoài à?”

“Chó nhà tôi ngã bệnh, cả người nóng ran, đành phải đưa nó tới phòng khám thú cưng để chuyền nước.”

“Bây giờ phòng khám thú cưng vẫn mở cửa sao?”

“Ài, chủ phòng khám là bạn tôi, hắn đang đợi trong tiệm.”

“Vậy là được rồi.” Lục Bắc Nghiêu vừa dứt lời thì từ trong ngực bà Lưu chui ra một cái đầu xù lông, há miệng run rẩy nhìn thoáng qua Lục Bắc Nghiêu, rồi lại chui về.

Ngực Lục Bắc Nghiêu chấn động, cảm thấy mình đã từng thấy đâu đó, nhưng chưa kịp nghĩ sâu thì thang máy đã dến dưới tầng hầm, bà Lưu chào tạm biệt hắn xong bèn đi trước.

Lấy xe, chạy như bay về phía quán bar, Lục Bắc Nghiêu lo sợ một đường, vừa tiến vào cửa đã thấy một người quen thuộc nằm bên ghế salon.

“Ngài tới đón người ạ?” Thấy hướng mắt của Lục Bắc Nghiêu, nhân viên phục vụ đi tới hỏi.

Lục Bắc Nghiêu đỡ Thích Tích dậy, anh say đến gần như bất tỉnh nhân sự, cả người đều dựa hết lên trước ngực hắn.

Nhân viên phục vụ sợ hãi hỏi: “Ngài là bạn trai cậu ấy sao?”

Lục Bắc Nghiêu bị Thích Tích quấn lấy đến thân không mang nổi mình ốc, chẳng hiểu nhân viên phục vụ đang nói cái gì, “Sao cơ?”

“Nãy ngài gọi điện tới, trên di động anh đây hiện lên chữ… darling.”

Lục Bắc Nghiêu như bị sét đánh.

Hắn đặt cho Thích Tích là vợ yêu, Thích Tích đặt cho hắn là darling.

Nói là bạn cùng phòng, ai mà tin nổi?

Rốt cuộc Thích Tích giấu hắn điều gì? Sao quan hệ giữa hai người lại hỗn loạn như vậy?

Hắn lướt qua nhân viên đang bát quái, nói cảm ơn, sau đó ôm Thích Tích ra khỏi quán bar.

Thích Tích uống say không hề ngoan ngoãn chút nào, giãy giụa không ngừng trong ngực Lục Bắc Nghiêu. Lục Bắc Nghiêu cảm thấy sau lưng mình bắt đầu đau, vội mở cửa xe ra ném Thích Tích vào.

Thích Tích bất ngờ bị ngã xuống ghế ngồi, vừa cứng vừa lạnh, rất không thoải mái.

Chờ Lục Bắc Nghiêu lên xe, Thích Tích một phát bắt lấy cánh tay của hắn đặt lên mông mình, trong miệng lẩm bẩm: “Chồng, đau quá, xoa xoa.”

Bình thường đêm buông, tinh lực của Lục Bắc Nghiêu sẽ dâng lên mười phần, giờ này lại bình tĩnh bất ngờ, mặc cho Thích Tích giày vò ra sao cũng bất động sừng sững, Thích Tích không được ôm hôn xoa nên sinh ra hờn dỗi, nhắm mắt lại đập một cái lên cổ Lục Bắc Nghiêu, hung dữ nói: “Lục-Bắc-Nghiêu! Đêm nay có muốn lên giường em nữa không?”

Lục Bắc Nghiêu buộc mình phải hít sâu một hơi, giật tay Thích Tích ra chuẩn bị lái xe.

Xe còn chưa nổ máy, đã nghe thấy âm thanh nức nở nho nhỏ đè nén của người bên cạnh.

Lần này Lục Bắc Nghiêu mới hoảng hồn, bình thường Thích Tích luôn yên tĩnh đạm mạc, thỉnh thoảng mới đỏ mắt trừng Lục Bắc Nghiêu, nhưng tới bây giờ hắn cũng chưa từng tận mắt thấy anh khóc.

Thân hình Thích Tích hơi gầy, còn rất trắng nữa, anh luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, khá kiệm lời, cũng không hay cười, như kiểu không gì trong xã hội có thể làm anh giận, khiến người ta có cảm giác anh là sương khói không màng thế sự, người ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ anh đã hai bảy, nhiều nhất cũng chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp.

Anh núp ở ghế phụ, cúi đầu khóc, tiếng càng lúc càng lớn, Lục Bắc Nghiêu chỉ vừa nghe anh khóc đã cảm thấy mình là một tội nhân, dù hắn không biết mình làm sai cái gì. Hắn buông tay khỏi tay lái, muốn dỗ dành Thích Tích, rồi lại không dám.

Bản năng của Lục Bắc Nghiêu liên tục thúc giục hắn mau ôm lấy anh.

Lục Bắc Nghiêu còn chưa đưa ra quyết định, Thích Tích đã tự nhào người tới, dụi đầu vào cổ Lục Bắc Nghiêu mà khóc.

“Lục Bắc Nghiêu sao anh có thể quên mất em?”

Cả người Lục Bắc Nghiêu cứng ngắc, hắn nghe thấy Thích Tích nói tiếp: “Sao anh nỡ lòng làm vậy? Anh có biết thời gian qua em khổ thế nào không, nguyên tháng trời anh coi em như người xa lạ, ngay cả một cái ôm một nụ hôn cũng không cho em…”

Thích Tích níu lấy áo Lục Bắc Nghiêu, tiếp tục lên án: “Ban đầu là anh trêu em trước, tại sao bây giờ lại quên mất em chứ?”

Thích Tích buông lời bèn dứt khoát ngồi dậy tách hai chân ra đè lên đùi Lục Bắc Nghiêu, không chừa lại khe hở nào.

“Anh không muốn em sao? Anh muốn tại sao không chạm vào em? Ai con mẹ nó thèm thủ thân như ngọc cả đời với anh chứ?”

Bàn tay Thích Tích chạm vào bụng dưới của Lục Bắc Nghiêu, muốn xuống nữa nhưng bị hắn bắt được.

“Tích Tích…” Lục Bắc Nghiêu nghe thấy mình gọi tên Thích Tích, giọng nói trầm thấp lấp kín một tầng dục vọng.

Phản ứng không lừa người, bản năng càng không lừa người.

Rất nhiều ký ức cuồn cuộn ùa về.

~

“Lục Bắc Nghiêu, cậu tập viết còn không biết xấu hổ mà gian lận? Quan trọng là cậu đã gian lận rồi còn sai tận mười lăm từ? Đứng lại cho tôi, mau viết phạt hai mười trang mỗi từ đơn.”

“Học bá tha mạng.”

“Lục Bắc Nghiêu, tan học rồi sao không về nhà mà còn bất hòa với người ta?”

“Ai bảo học bá muốn ở lại trường tự học chứ, tôi sợ cậu học một mình sẽ sợ, nên ngồi chờ cậu.”

“Lục Bắc Nghiêu, mấy gói khoai tây chiên này có phải cậu bỏ vào không?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao?’

“Tôi thấy cậu rất dễ nhìn, kết bạn đi!”

“Lục Bắc Nghiêu, cậu làm gì mà cứ bám lấy tôi chứ?”

“Tôi không biết nữa, tôi chỉ muốn ở gần cậu.”

“Lục Bắc Nghiêu chúng ta như vậy hoàn toàn không bình thường.”

“Có gì không bình thường? Tôi thích cậu nên mới đối tốt với cậu.”

“Lục Bắc Nghiêu, cậu biết chúng ta đang làm gì không?”

“Biết chứ, chúng ta đều là nam, nhưng tôi thích cậu, Tích Tích, tôi sẽ mãi mãi thích cậu.”

Tích Tích… Tích Tích…

Trong đầu Lục Bắc Nghiêu tràn về ký ức ban sơ, ngày đó vừa khai giảng năm hai, Lục Bắc Nghiêu nhìn danh sách chia lớp, thấy tên mình nằm cuối cùng của lớp 3*, bèn cà lơ cà phất xách cặp đi về ban ba.

*chia lớp kiểu 11-3, 11-2,…

Có chút hiểu lầm giữa mấy người cùng lớp, cãi nhau đến đau đầu.

Có một người mắt híp thấy Lục Bắc Nghiêu dựa vào bên cửa sổ bèn gọi: “Anh Nghiêu thật khéo quá, hai ta lại chung lớp!”

Nghe thấy tên Lục Bắc Nghiêu, rất nhiều người vội vã chạy qua.

Lục Bắc Nghiêu rất có phong độ của một đại ca mà phất tay, trực tiếp ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Hắn vô định nhìn quanh lớp mình, cuối cùng dừng ánh nhìn tại một người ngồi phía trước.

Nam sinh mặc một bộ quần áo trắng đen, phần gáy trắng nõn thon dài, tóc ngắn ngủn nhưng thoạt nhìn rất mềm mại, anh im lặng ngồi, mặc kệ người ta nói chuyện, tư thế đoan chính, cúi đầu đọc sách.

Lục Bắc Nghiêu cảm thấy anh vô cùng giả tạo, hơn nữa hắn không quen nhìn mấy thằng ẻo lả lại mềm mại yếu ớt kia, vừa vào lớp hắn đã rất khó chịu, muốn tìm người xử lý một chút.

Hắn đá bàn, lưu manh gọi: “Oắt con!”

Nam sinh không biết có phải không nghe thấy hay không thèm để ý.

Lục Bắc nghiêu nổi giận, nắm tóc Thích Tích giật hai cái.

Nam sinh cuối cùng cũng chịu quay đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng hệt như nai con, ánh nhìn trong veo mềm mại, trong đấy còn lóe lên một ít tức giận.

Lục Bắc Nghiêu đột nhiên sững sờ.

Hắn đứng hình nhìn chằm chằm nam sinh gần nửa phút.

Lát sau, hắn vươn tay ra đầy khiêu khích giữa không trung, duỗi năm ngón trước mặt nam sinh.

“Xin chào, tôi là Lục Bắc Nghiêu.”

Nam sinh không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, không hiểu mà thu lại sự tức giận, cố giả bộ trấn tĩnh, duỗi tay mình ra.

Hai tay nắm lại, Lục Bắc Nghiêu nghe thấy nam sinh nói: “Xin chào, mình là Thích Tích.”