[Đam Mỹ] Người Thứ Ba

Chương 2




Thích Tích đang tắm.

Lục Bắc Nghiêu nằm trên giường mình, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ.

Thích Tích nấu cơm, vòng eo mảnh khảnh bị tạp dề quấn quanh, Thích Tích cúi người lộ ra cần cổ trắng nõn nấp sau vạt áo, lại thêm cả bờ mông căng tròn vểnh lên của Thích Tích.

Hắn hình như từng bóp, từng hôn, từng ôm, thậm chí từng tiến vào.

Hắn như lờ mờ nhận ra xúc cảm trên tay mình khi chạm vào da thịt ấy, tiếng nước đột nhiên trở nên mập mờ, thân mình Lục Bắc Nghiêu hơi nóng lên, hắn không thể ngăn mình nghĩ thêm.

Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, dù cho hắn bị tai nạn thương tổn trí nhớ, thì Lục Bắc Nghiêu biết mình chắc chắn không có khả năng là một người bắt cá hai tay, hắn không có khả năng từng chạm vào Thích Tích, người yêu của hắn đang ở nước ngoài cơ mà.

Hắn cầm cuốn sách ở đầu giường, buộc mình phải tập trung chú ý.

Chưa đầy vài phút sau, Thích Tích tắm xong bèn mở cửa đi ra, quả nhiên anh không mặc đồ ngủ, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Lục Bắc Nghiêu bị kích động, cố ra vẻ bình tĩnh mà nhắc nhở: “Tôi nói này, cậu biết rõ tính hướng của hai ta rồi thì không thể chú ý hình tượng của mình chút sao?”

Tay lau tóc của Thích Tích dừng lại, anh cười ngắm người trên giường, bỗng dưng cất bước tới gần, kéo sách trong tay Lục Bắc Nghiêu xuống, anh nâng một chân quỳ gối lên giường, ghé sát lại gần hắn, “Hình tượng của em thì làm sao? Không lẽ anh có hứng thú với em ư?”

Nói xong bỗng đưa mắt nhìn xuống dưới thân Lục Bắc nghiêu.

Trên người Thích Tích có hơi ấm xen lẫn mùi của sữa tắm thơm ngát, nhẹ nhàng tràn vào mũi Lục Bắc Nghiêu, hắn không tự chủ được mà quét nhìn anh từ cần cổ thon dài xuống tới xương quai xanh, thấp nữa là hai chấm đỏ ửng nho nhỏ, xuống nữa thì… Hả? Trên lưng Thích Tích có một đường sẹo.

Thích Tích bị thương lúc nào chứ?

Điều này khiến cho suy nghĩ của Lục Bắc Nghiêu quay về trong nháy mắt, hắn hắng giọng dời mắt sang bên cạnh, “Tôi có bạn trai rồi, mong cậu tự trọng.”

Thích Tích bật cười, nhún vai đứng dậy khỏi giường, “Đêm nay em vẫn ngủ phòng khách à?”

“Không lẽ ở đây?” Lục Bắc Nghiêu hoàn toàn không hiểu vấn đề Thích Tích hỏi có nghĩa là gì, anh không ngủ phòng khách thì chẳng nhẽ ngủ phòng chính? Ngủ cùng với mình?

Lại nói hôm hắn vừa xuất viện, Thích Tích nằm ở trên giường của hắn, Lục Bắc Nghiêu đi ra từ phòng tắm, Thích Tích đã ngủ mê man, phản ứng đầu tiên của Lục Bắc Nghiêu là cảm thấy dáng vẻ này rất quen thuộc, phản ứng thứ hai là kinh hãi.

Người con trai này sao lại ngủ trên giường mình? Không phải nói chỉ là bạn cùng phòng thôi sao? Chẳng lẽ còn kiêm cả cùng giường?

Hắn tới trước giường lay Thích Tích tỉnh dậy, Thích Tích mờ mịt mở mắt ra, tự nhiên mà ôm tay Lục Bắc Nghiêu vào ngực, hai mắt nhắm nghiên không biết lầm bầm câu gì đó.

Lục Bắc Nghiêu đứng bên giường nháy mắt hóa đá, hắn vô định nhìn một bên mặt Thích Tích, cố gắng nghiên cứu quan hệ thật sự của cả hai từ khuôn mặt điềm tĩnh kia, nhưng hết cách rồi, đầu óc Lục Bắc Nghiêu rối loạn lắm, hắn chỉ có thể cảm nhận được cánh tay bị ôm vào ngực khiến tâm hắn mềm mại.

Hắn mặc niệm tên Thích Kha hai mươi lần trong cảm giác dằn vặt của sự phản bội, cuối cùng vẫn kiên định giữ mình, rút tay ra, lay Thích Tích tỉnh lại, nghiêm túc bảo anh rằng hai người chỉ là quan hệ cùng phòng, không nên ngủ chung giường.

Thích Tích dụi mắt ngồi dậy, vô tội nhìn Lục Bắc Nghiêu, hỏi hắn: “Anh không cho em ngủ ở đây sao?”

Lục Bắc Nghiêu hơi mềm lòng, trả lời lại: “Là không nên.”

Thích Tích như không nghe rõ, xác nhận lại lần nữa, “Anh không cho em ngủ ở đây? Chẳng lẽ anh bảo em tới phòng khách ngủ sao?”

Lúc này đây, Lục Bắc Nghiêu trông thấy đuôi mắt Thích Tích hơi đỏ lên, trong đồng tử như có ánh nước.

Lục Bắc Nghiêu luống cuống tay chân, vô thức muốn ôm anh.

Nhưng Thích Tích đã xuống giường, anh cầm lấy gối của mình, chỉ vào Lục Bắc Nghiêu nói, “Đi trải chăn đệm cho em.”

Lục Bắc Nghiêu vậy mà chạy tới phòng khách, lấy một bộ khăn trải giường sạch sẽ, lại ôm thêm một bộ chăn bày ra trên giường.

Làm xong hắn mới ngẫm lại, đây là phòng hắn, Thích Tích chỉ ở nhờ, vì cớ gì mà mình phải vui tươi hớn hở trải giường cho anh?

Nhưng hắn không nghĩ ra được nguyên nhân. Thích Tích dựa vào cửa nhìn hắn, dáng vẻ ấy khiến Lục Bắc Nghiêu rối rắm, hắn không biết nói gì để hòa hoãn không khí, chờ sắp xếp xong, Thích Tích lặng im bò lên giường nằm xuống, Lục Bắc Nghiêu trông mà trong lòng khó chịu một hồi.

Tựa như bây giờ, hắn nhìn Thích Tích bi thương đứng cạnh giường, Lục Bắc Nghiêu không rõ tại sao lòng mình rất khó chịu.

“Lục Bắc Nghiêu anh…” Ngày nào đó anh nhớ lại, anh có quỳ xuống giặt đồ một tháng cũng không xua được tức giận của em đâu, Thích Tích mắng trong lòng.

Anh dùng tới cả sắc dụ rồi, mà tên khốn kia vẫn vẻ mặt chính trực không nhận ra sao.

Trong lòng Thích Tích chua vô cùng, không biết phải biểu đạt với Lục Bắc Nghiêu ra sao, nói tức giận thì chẳng thà là đau lòng.

Lục Bắc Nghiêu không đáp một lời, Thích Tích đành phải quay người về phòng khách, ánh mắt xéo qua phần dưới thân Lục Bắc Nghiêu, quần ngủ rộng thùng thình cũng không che được động tĩnh của chỗ đó.

Anh biết Lục Bắc Nghiêu nhất định sẽ sinh ra phản ứng, anh mà quấn khăn tắm đứng trước mặt Lục Bắc Nghiêu thì chẳng khác gì lễ mừng năm mới với hắn, không nổi phản ứng mới lạ đấy.

Thích Tích lưu luyến liếc mắt, anh rất nhớ Tiểu Tiểu Nghiêu.