Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 89: Năm năm trước ta từng bệnh nặng, sau khi tỉnh lại mơ hồ đã quên gì đó.




Buổi trưa một khắc, buổi trưa hai khắc, buổi trưa ba khắc …

Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, sao giờ Mùi còn chưa đến nữa! Thật sự là nôn nóng muốn đòi mạng!

Y lắc lư trong phòng mấy vòng như kiến bò trên chảo nóng, rốt cục đợi không nổi bèn trực tiếp đẩy cửa, định tới dưới chân núi chờ trước nửa canh giờ.

Mặc dù đã hẹn giờ Mùi, nhưng y thân là tiền bối, qua đó sớm cũng không hề gì, còn có thể tỏ ra mình hòa ái dễ gần …

Chắc … chắc là vậy đi! An ủi bản thân xong Thẩm Thanh Huyền liền xuất môn. Thật ra trên đường y đã nghĩ thông, dù y tới chờ dưới chân núi thì làm được gì? Dù sao Cố Kiến Thâm cũng không tới sớm, không ai biết y đợi người ta, so với ở trong phòng khó chịu, còn không bằng mau chóng qua đó!

Y an tâm nghĩ thế, ở Thượng Tín phong gần hai mươi năm, chưa bao giờ y lại nóng lòng xuống núi như hôm nay, cũng chưa bao giờ cảm thấy Thượng Tín phong lại cao đến vậy, xuống núi chậm chừng này?

May mà không ai thấy bộ dáng vội vã của y, nếu để thất sư huynh hay thập nhất sư huynh quen thuộc với y bắt gặp, không chừng đã nghĩ y chuẩn bị làm chuyện xấu gì đó.

Thẩm Thanh Huyền rốt cục xuống tới chân núi, đệ tử đồng môn thấy y đều nhao nhao chào hỏi, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười ứng đối, tâm trạng tốt vô cùng.

Y định tìm một nơi kín đáo ẩn núp, chờ Cố Kiến Thâm tới y lại đi ra, như thế thì không còn giống như đang nôn nóng nữa.

Nào ngờ y vừa nghĩ, đã bắt gặp một vệt đỏ sẫm …

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Không thể nào, chẳng lẽ Cố Kiến Thâm? Hắn …

Thẩm Thanh Huyền cố ý nhìn thời gian, cực kỳ chắn chắn, cách giờ Mùi họ hẹn còn những nửa canh giờ!

Chẳng lẽ Cố Kiến Thâm cũng giống y, không kịp đợi trong phòng nên tới đây sớm?

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền chợt thấy trong lòng ngọt lịm, như thể trước khi xuất môn được đút cho viên kẹo, sau khi tới nơi, toàn bộ kẹo tan chảy thành nước khắc vào trong tim, ngọt ngào không sao tả xiết.

Y rất vui, song lại thấy sao mà ngượng ngùng, lỡ đâu Cố Kiến Thâm tới đây có việc phải làm, y gấp gáp đi ra chẳng phải bại lộ rồi sao?

Dù hắn không có việc gì làm mà thật sự tới đây chờ y, vậy y ra ngoài chẳng phải đồng nghĩa y cũng nôn nóng muốn gặp hắn sao?

Thẩm Thanh Huyền thấy mặt nóng phát ngốt, muốn ra lại không dám, không đi lại cứ muốn ra ngoài … Sau khi xoắn xuýt cả buổi y bất chấp nhắm mắt, quyết tâm, đi ra ngoài!

Mặc kệ hắn thế nào, y muốn gặp hắn đó, để hắn biết thì có làm sao?

Thẩm Thanh Huyền vừa xuất hiện, Cố Kiến Thâm lập tức nhìn thấy y.

Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Ngươi tới rồi à?”

Cố Kiến Thâm nói: “Vừa mới tới.”

Nhưng thực ra hắn đã tới một lúc lâu rồi, gần như Thẩm Thanh Huyền chân trước vừa tới, hắn đã theo ngay phía sau.

Thẩm Thanh Huyền vờ vịt bảo: “Ta không đến trễ chứ?” Y rốt cục nghĩ ra diệu kế để hóa giải lúng túng, “Chắc đã tới giờ Mùi rồi nhỉ!”

Nói xong y lại làm bộ làm tịch xem khuê biểu(*), lại giả đò kinh ngạc nói: “Ây, ta nhìn lầm giờ sao? Còn tưởng rằng đến muộn, không ngờ lại sớm nửa canh giờ!”

(*) Đ đo bóng nng đ tính gi thi xưa

Cố Kiến Thâm nói: “Đúng vậy, thời gian còn sớm.”

Thẩm Thanh Huyền cố ý hỏi hắn: “Thế sao ngươi tới sớm vậy?”

Y cứ ngỡ Cố Kiến Thâm sẽ tìm lý do gì đó để giải thích, ngờ đâu Cố Kiến Thâm thẳng thắn: “Bên ta không có việc gì làm nên tới sớm chờ ngươi.”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền xốn xang, nói: “Vậy thì ngươi tới cũng quá sớm rồi.”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta nghĩ biết đâu ngươi nhớ nhầm thời gian, ta có thể được gặp ngươi sớm.”

Mặt Thẩm Thanh Huyền nóng bừng, phân không rõ là hắn đang bỡn cợt mình hay thật lòng nghĩ vậy, y nhịn không được dòm hắn: “Ngươi đang cười nhạo ta sao?”

Cố Kiến Thâm nói: “Không phải, ta chẳng qua không đành lòng bỏ qua cơ hội một phần vạn này.”

Thẩm Thanh Huyền bị những lời hắn nói khiến cho mặt càng nóng hơn, y đáp: “Vậy vận may của ngươi tốt thật đó!”

Cố Kiến Thâm nói: “Ừ, thật sự quá tốt.” Hắn dùng ngữ điệu bình thản, nhưng từng câu nói lại lộ rõ thân thiết, làm người nghe cảm nhận được thỏa mãn và may mắn trong lòng hắn.

Kỳ lạ thay Thẩm Thanh Huyền lại phảng phất cảm thấy hắn nói “thật sự quá tốt” là đang ám chỉ gặp gỡ y …

Hmm …

Thẩm Thanh Huyền bị da mặt dày của bản thân làm cho kinh sợ! Sao lại không biết xấu hổ mà nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền vội vàng ngăn cản suy nghĩ sai lệch rơi rớt của mình!

Y nói: “Chúng ta đi thôi, dù sao cũng đã gặp nhau, mặc kệ giờ giấc đi.”

Cố Kiến Thâm tất nhiên đồng ý.

Thẩm Thanh Huyền không quan tâm tư viện Cố Kiến Thâm ở đâu, cũng chẳng để bụng tư viện hắn thế nào, y chỉ muốn được ở cùng hắn, cho nên ở đâu cũng được.

Nhưng từng bước y đi lại có cảm giác quen thuộc chẳng rõ vì sao, như thể trước kia y từng tới, hơn nữa còn rất thích ghé thăm.

Y dạo quanh một lượt, tò mò hỏi: “Chỗ này … là nơi ở tạp dịch đúng không?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Phải.”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Sao tư viện của ngươi lại ở chỗ tạp dịch?”

Cố Kiến Thâm nói: “Khiến sư thúc chê cười, trước kia ta chỉ là tạp dịch trong nhà ăn ở Thượng Đức phong, sau này tình cờ có cơ duyên nên mới thông qua khảo hạch nhập môn, bái nhập Thượng Đức phong.”

“Hóa ra là vậy.” Thẩm Thanh Huyền cảm thấy rất thú vị, “Thiên kiêu của Thượng Đức phong lại xuất thân từ tạp dịch ư?” Nếu lời này do người khác nói thì có thể nghĩ người ta đang trào phúng, nhưng y lại nói rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không khiến người nghe khó chịu.

Huống hồ bất kể y nói gì, Cố Kiến Thâm đều cảm thấy rất êm tai.

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Nếu ngươi từng làm ở nhà ăn, vậy cũng biết nấu ăn đúng không?”

Y nói xong mới nhận ra mình hơi mạo phạm, tuy Cố Kiến Thâm là hậu bối của mình, nhưng cũng là người nổi bật trong lớp trẻ ở Vạn Pháp tông, rất có uy vọng, bản thân nên chú ý lời ăn tiếng nói.

Ngờ đâu Cố Kiến Thâm không hề tức giận, ngược lại còn nói: “Biết sơ sơ, nếu sư thúc không chê, ta làm cho ngươi nếm thử nhé.”

Thẩm Thanh Huyền đã là người tích cốc, còn cần ăn gì nữa? Nhưng nghe Cố Kiến Thâm nói, trong lòng y lại thấy chờ mong.

Y nói: “Liệu có làm phiền ngươi lắm không?”

Cố Kiến Thâm lắc đầu đáp: “Đã lâu không làm, chỉ mong không khiến ngươi thất vọng.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Tuyệt đối sẽ không.”

Khi hai người trò chuyện thì đã tới tiểu viện. Viện tử của tạp dịch phần lớn đều nhỏ hẹp hẻo lánh, cực kỳ đơn sơ. Thẩm Thanh Huyền vốn không có nhận xét gì đối với chỗ này, hiện giờ y tâm tâm niệm niệm mỗi mình Cố Kiến Thâm, hơi đâu mà quan tâm những thứ khác.

Song vừa tiến vào, y lập tức sững sờ, sao căn phòng này lại xinh đẹp đến vậy!

Thẩm Thanh Huyền từng nghĩ, nếu là động phủ sư phụ cho mình, y nhất định phải trang trí thật đẹp, mà hình tượng trong đầu không khác nơi này cho lắm!

Chỉ là động phủ của y nhất định sẽ rộng và lớn hơn, nhưng gia cụ chắc chắn sẽ giống thế này!

Thẩm Thanh Huyền nhất thời vui sướng, chỉ biết Cố Kiến Thâm không chỉ khiến y thích mà ngay cả căn phòng này cũng hợp ý y đến vậy, thật sự là không thể tốt hơn!

Cố Kiến Thâm nói: “Vào ngồi đi.”

Thẩm Thanh Huyền quan sát chung quanh, càng nhìn càng động lòng, nhịn không được nói: “Gian phòng này của ngươi thật đẹp.”

Cố Kiến Thâm bật cười không nói gì.

Thẩm Thanh Huyền ngó nghiêng bốn phía, đột nhiên thấy hai cái giường đặt sát vào nhau, y sửng sốt: “Đây …”

Cố Kiến Thâm nói: “Chưa từng có ai khác ở đây.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy tại sao lại có hai giường?”

Cố Kiến Thâm lắc đầu, trong mắt lộ vẻ chua xót, hắn khẽ nói: “Ta không nhớ nữa.”

Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ: “Cái này mà cũng không nhớ ư?”

Cố Kiến Thâm nói: “Năm năm trước ta từng bệnh nặng một trận, sau khi tỉnh lại mơ hồ quên một số việc.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy người khác không biết ư? Đã có giường ở đây, chắc là của bạn cùng phòng ngươi nhỉ?”

Cố Kiến Thâm lắc đầu nói: “Khi đó ta vừa mới nhập môn, các sư huynh chưa thân quen với ta nên cũng không biết tiểu viện này.”

Ngay cả tiểu viện này họ còn không biết, đương nhiên cũng không biết người từng ở trước kia là ai.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy người đó chưa từng tới tìm ngươi sao?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Không có.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Thế thì thật kỳ lạ, theo lý thuyết các ngươi hẳn là bằng hữu rất quen thuộc, sao bất thình lình cắt đứt liên lạc?” Y thầm nghĩ có phải xảy ra chuyện bất trắc gì không? Song lại không nỡ khiến Cố Kiến Thâm đau lòng, vì vậy không nhắc nữa.

Cố Kiến Thâm nói: “Ta nghĩ có lẽ không có một người như thế tồn tại.”

Hắn nói vậy làm Thẩm Thanh Huyền thấy mê man: “Có ý gì?”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta đã hỏi rất nhiều người, ai cũng bảo ta luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ gần gũi với ai, khi ở nơi tạp dịch cũng sống một mình, bày trí trong phòng này nhất định do ta sửa lại sau khi nhập môn, khi đó lại càng không thể có người ở đây cùng ta.”

Hắn nói rất có lý, song Thẩm Thanh Huyền vẫn không rõ: “Nếu không có ai, vậy tại sao phải đặt hai cái giường ở đó?”

Cố Kiến Thâm nhìn y, rũ mắt nói: “Ta cũng không ở đây, sắp xếp như vậy chắc để an ủi bản thân.”

Trong giọng nói hiện rõ vẻ mất mát, dường như còn hơi buồn bã, Thẩm Thanh Huyền đau lòng một cách khó hiểu, nói: “Thật ra ngươi chỉ chuẩn bị trước thôi.”

Cố Kiến Thâm sửng sốt, không hiểu ý y.

Thẩm Thanh Huyền cong mắt nói: “… Chờ có người tới ngủ giường của ngươi!”

Cố Kiến Thâm nhìn y trân trân, mãi thật lâu mà chẳng nói gì.

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy mình hơi quá lời, nhưng thực sự nhịn không được, y lại khẽ nói: “Chẳng hạn như ta …”

Bốn chữ vô cùng đơn giản như va vào trái tim, giờ khắc này, Cố Kiến Thâm thực sự cho rằng căn phòng này được chuẩn bị vì y, hắn vẫn luôn chờ y.

Thẩm Thanh Huyền nói xong bắt đầu tỏ ra ngại ngùng, y đổi đề tài: “Ta còn cơ hội nếm thử tay nghề của ngươi không?”

Cố Kiến Thâm lập tức hoàn hồn, nói: “Ngươi chờ ta một lát, ta sẽ xong ngay đây.”

Thẩm Thanh Huyền không rõ vì sao trong đầu lại lóe lên một ý niệm, y nói: “Ngươi biết nướng thịt không?”

Cố Kiến Thâm ngẩn ra.

Thẩm Thanh Huyền tưởng hắn không biết, lập tức sửa lời: “Ngươi làm món sở trường của mình là được, gì ta cũng ăn.”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta còn định hỏi ngươi muốn ăn thịt nướng không.”

Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Trùng hợp vậy ư?”

Nụ cười trên khóe miệng Cố Kiến Thâm càng sâu thêm, nhìn Thẩm Thanh Huyền ngày càng dịu dàng.

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy mặt nóng lên, thầm nghĩ: Hai người họ thật sự có duyên phận sao, đúng là thú vị!

Cố Kiến Thâm ra phía sau, một hồi mới đi ra.

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền đã tích cốc, nhưng miệng vẫn còn thèm ăn, nhìn thịt nướng ngoài giòn trong mềm này liền thích: “Trông ngon thật đó.”

Cố Kiến Thâm nói: “Coi chừng nóng.”

Thẩm Thanh Huyền đã gắp một miếng bỏ vào trong miệng … Hương vị xa xôi lại quen thuộc một cách khó hiểu tản ra trên đầu lưỡi, như thể tưởng niệm thật lâu rốt cục đã tìm về được …

Thẩm Thanh Huyền ăn vài miếng lại ăn không vô nữa, dường như có gì đó nghẹn ngay họng, không ngừng vọt lên trên: nảy lên chóp mũi, chóp mũi chua xót; nảy lên hốc mắt, hốc mắt ửng đỏ, cuối cùng còn bá đạo chiếm cứ toàn bộ đại não.

Thấy y khác thường, Cố Kiến Thâm hỏi han: “Ngươi sao vậy, không ngon ư?”

Thẩm Thanh Huyền mất thật lâu mới hoàn hồn lại, y nói: “Ngon lắm.” Rất ngon, ngon không cách nào hình dung. Kỳ thật không nhất định là thịt nướng ngon, chỉ là tâm nguyện đã đạt được, cho nên cảm thấy thật hạnh phúc.

Cố Kiến Thâm cười nói: “Ngươi thích thì tốt rồi.”

Thẩm Thanh Huyền ăn rất nhiều, ăn xong, tâm trạng y phấn chấn hơn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta có thể tới tìm ngươi nữa không?”

Cố Kiến Thâm đáp rất mau: “Đương nhiên.”

“Vậy …”

“Ngươi …”

Hai người đồng thời mở miệng và cũng đồng thời ngừng lại, Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi nói trước đi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi trước đi …”

Cố Kiến Thâm đắn đo, rốt cục vẫn nói: “Ngày mai sau khi tan học …”

Hai mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức sáng lên: “Rảnh!”

Cố Kiến Thâm bật cười, nói: “Ta ở đây chờ ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền cong tít mắt, nói: “Ngày mai ta sẽ không nhớ nhầm thời gian nữa đâu.” Dù sao giờ học là cố định, nếu y trốn tiết nhất định sẽ bị đánh.

Cố Kiến Thâm mím môi cười: “Ta hiểu.”

Khi Thẩm Thanh Huyền trở lại Thượng Tín phong thì trời đã khuya, y lăn qua lộn lại ngủ không yên, ngập tràn tâm trí đều là Cố Kiến Thâm, một hồi nghĩ tới gian phòng kia, chốc thì nghĩ thịt nướng, lát lại nghĩ tới đôi mắt, mũi, miệng, tóc, thậm chí là xiêm y của hắn …

Nghĩ vu vơ, khóe miệng y không kìm được cong lên, y bó chặt mình trong chăn, lăn qua bên này, rồi lại lộn từ bên kia qua, tóc tai rối bời, nhưng dung mạo khiến lòng người kinh diễm hơn bao giờ hết.

Y không biết mình ngủ lúc nào, may mà với cảnh giới hiện giờ của mình, y không cần lo vấn đề giấc ngủ nữa, đừng nói một đêm không ngủ, dù một tháng không ngủ cũng chẳng thành vấn đề.

Hiện giờ y không phải đi Ngộ Đạo đường, mà là theo sư phụ học.

Thế nên y không trộm gà bắt chó được, nếu không chuyên tâm, thước sẽ quất sang, đau tới mức tâm can run rẩy.

May mà sau khi tập trung, thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng ngồi không yên, vội vàng lao ra cửa.

Thất sư huynh bị y đụng phải, tức thì trừng y: “Đã bao tuổi rồi, còn hấp ta hấp tấp.”

Thẩm Thanh Huyền chỉ muốn chuồn cho lẹ, trả lời cho có lệ: “Xin lỗi thất sư huynh, ta có việc gấp, đi trước!”

Thất sư huynh lầm bầm: “Nhóc hỗn đản.”

Thẩm Thanh Huyền rất nhanh đã tới tiểu viện tạp dịch, đẩy cửa vào, lòng dạt dào chờ mong, kết quả trong phòng chẳng có ai.

Cố Kiến Thâm còn chưa tới sao?

Y thấy hơi mất mát, nhưng cũng không vội, lần này đổi lại y chờ hắn đi.

Y thích căn phòng này, ngồi ở đây đã thấy vui vẻ rồi!

Thẩm Thanh Huyền dạo quanh một vòng, lúc này mới thấy hạc giấy trên bàn, y vừa vào, hạc giấy liền bay lên, rơi xuống lòng bàn tay y.

Hạc giấy mở ra thành một lá thư, Thẩm Thanh Huyền tập trung nhìn, phát hiện thì ra Cố Kiến Thâm để lại cho y.

—— Thật xin lỗi, lâm thời nhận được nhiệm vụ tông môn, phải ra ngoài một chuyến, ta sẽ mau chóng quay về.

Vậy mà Cố Kiến Thâm ra ngoài rồi, Thẩm Thanh Huyền nhất thời mất mát khôn tả, y cứ tưởng chờ một lát là hắn sẽ về, nhưng nếu rời khỏi tông môn, vậy phải mấy ngày mới về được.

Người ra ngoài rồi, y có nôn nóng cũng chẳng ích gì … Thẩm Thanh Huyền vốn định rời đi, nhưng thật sự rất thích phòng này, nên dứt khoát ở đây đợi người luôn.

Mấy ngày sau, nếu không có việc gì làm y sẽ chạy tới nơi tạp dịch này nhìn thử, dẫu biết rõ Cố Kiến Thâm sẽ không về, y vẫn không cản được bước chân mình.

Mới đầu y chỉ ngồi trên ghế, thỉnh thoảng có ngày tu hành mệt mỏi y sẽ nằm ngủ tại đây.

Y không phân biệt được đâu là giường của Cố Kiến Thâm, nhưng sau khi nằm xuống lại cảm thấy cái mình nằm nhất định là của hắn.

Bất giác, một cảm giác khô nóng bốc lên tim, hai gò má y ửng đỏ, bọc chặt chăn, dường như làm vậy là có thể ngăn trái tim đang đập thình thịch.

Thẩm Thanh Huyền ngủ thiếp đi, thậm chí không biết nửa đêm Cố Kiến Thâm đã quay về.

Cố Kiến Thâm vừa vào nhà, lập tức nhìn thấy cái người vận áo trắng mỏng manh, lộ ra cánh tay trơn nhẵn, quấn chặt chăn hắn, ngủ say chẳng hề phòng bị – người mà hắn luôn nhớ nhung suốt bao ngày nay.