Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 197: Thứ đẹp nhất …




Dưới tình huống bình thường, nếu Thẩm Thanh Huyền lưu tâm có thể phát hiện ra huyễn thuật của Cố Kiến Thâm, cho nên không gạt được y. Song Cố Kiến Thâm vẫn dùng, một mặt vì muốn giấu Thẩm Thanh Huyền, mặt khác, hắn muốn mượn nó để kiểm tra tình trạng thân thể Thẩm Thanh Huyền.

Một huyễn thuật tinh diệu thế này, nếu thân thể Thẩm Thanh Huyền không bị tổn hại, nhất định đã có thể phát hiện, nhưng nếu có vấn đề, sợ rằng khó mà nhận ra.

Bằng cách này, hắn mới đưa ra được tính toán kế tiếp.

Thẩm Thanh Huyền ra ngoài tìm hắn, Cố Kiến Thâm giao Tiểu Kim cho Mộc Huân, theo y vào phòng.

Hai người vừa vào phòng, Thẩm Thanh Huyền lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Nhiệm vụ của ngươi là gì?”

Cố Kiến Thâm lấy ngọc giản đỏ ra, đồng thời nhìn chăm chú vào Thẩm Thanh Huyền. Thẩm Thanh Huyền không để ý lắm, xưa giờ Cố Kiến Thâm cũng hay nhìn y như thế nên đã thành quen.

Thẩm Thanh Huyền đọc nhiệm vụ trên ngọc giản đỏ: “Tín ngưỡng và Thẩm Thanh Huyền, chỉ được chọn một.” Y nhíu mày, nỉ non, “Là vậy ư?”

Cố Kiến Thâm nghiêm túc quan sát y, càng nhìn màu mắt càng tối. Thẩm Thanh Huyền không phát hiện huyễn thuật, y tin là thật, tỏ ra nghi ngờ là vì phỏng đoán của mình bị phủ định mà thôi.

Thẩm Thanh Huyền tức giận chọt ngọc giản đỏ: “Mi quả nhiên là tên vô lại ư!”

Y cứ tưởng nhiệm vụ trên ngọc giản đỏ sẽ tương tự như “Khiến Thẩm Thanh Huyền từ bỏ tín ngưỡng, hoặc từ bỏ Thẩm Thanh Huyền.”, bởi vì dựa theo nguyên tắc đền bồi, Thẩm Thanh Huyền nên bù đắp cho Cố Kiến Thâm, nhưng nhiệm vụ trên ngọc giản đỏ rõ ràng đang đày đọa Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Xem ra nó đã hạ quyết tâm bắt nạt ngươi rồi.”

Cố Kiến Thâm che giấu tình tự nơi đáy mắt, cười nói: “Không sao, dù gì cũng có thể giải quyết thông qua nhập thế.”

Ban đầu Thẩm Thanh Huyền không muốn nhập thế, nếu ngọc giản đỏ thực sự muốn y rời bỏ Thiên Đạo, y sẽ cố gắng thử Duy Tâm đ*o, bởi vì y biết mục đích thực sự của ngọc giản đỏ, nếu muốn bù đắp cho Cố Kiến Thâm, nhập thế không mang lại lợi ích gì, y phải trả một cái giá ngang bằng mới được.

Nhưng nhiệm vụ trước mắt phủ định suy nghĩ của Thẩm Thanh Huyền, không phải bồi thường, mà là dằn vặt.

Nếu muốn dằn vặt … thì cút sang một bên! Lần đầu tiên Thẩm Thanh Huyền ghét màu đỏ tới vậy đó.

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Nhiệm vụ của em là gì?”

Thẩm Thanh Huyền lấy ngọc giản Tiểu Bạch ra, trên đó viết: “Hai mươi chín, hiểu Cố Kiến Thâm bắt đầu từ con số 0.”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta còn gì mà em không biết?”

Thẩm Thanh Huyền: “… Duy Tâm đ*o.”

Cố Kiến Thâm cứng người, không đợi hắn mở miệng, Thẩm Thanh Huyền đã tự mình thở dài: “Chắc là ta nghĩ sai, có lẽ là ý trên mặt chữ.”

Nhiệm vụ trên hai ngọc giản luôn đi đôi với nhau, nhưng nhiệm vụ lần này thật kỳ lạ.

Ngọc giản đỏ: Hai mươi chín, tín ngưỡng và Thẩm Thanh Huyền, chỉ được chọn một.

Ngọc giản trắng: Hai mươi chín, hiểu Cố Kiến Thâm bắt đầu từ con số 0.

Y luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn không nhận ra vấn đề. Thẩm Thanh Huyền lẩm bẩm: “Ta nên hiểu ngươi bắt đầu từ số 0 như thế nào đây?”

Y xem không hiểu, nhưng Cố Kiến Thâm lại rất rõ ràng.

Bởi vì nhiệm vụ thật sự trên ngọc giản đỏ là: Hai mươi chín, vì tín ngưỡng của Thẩm Thanh Huyền, rời xa y.

Cho nên nhiệm vụ nó đưa ra chính là khiến Thẩm Thanh Huyền rời bỏ Thiên Đạo.

Kết hợp với nhiệm vụ trên ngọc giản trắng, hiểu Cố Kiến Thâm từ con số 0, chính là hiểu đạo tu hành của hắn!

Việc này không có khả năng. Hiện giờ muốn Thẩm Thanh Huyền từ bỏ Thiên Đạo còn nguy hiểm hơn bỏ Phong Tâm quyết trước khi thành thánh. Thời gian của họ không còn nhiều, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Thẩm Thanh Huyền không thể bắt đầu tiếp nhận Duy Tâm đ*o từ số 0!

Cách nghĩ của Cố Kiến Thâm là tạm thời cứ gạt y, xem liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ thông qua nhập thế hay không — tuy hắn cũng giống Thẩm Thanh Huyền cho rằng nhập thế không có tác dụng gì, nhưng vẫn phải thử mới biết. Dù thật sự không được, ít nhất cũng có thể giúp Thẩm Thanh Huyền củng cố đạo tâm.

Cố Kiến Thâm: “Nhập thế đi, khóa ký ức là có thể hiểu ta từ con số 0.”

Thẩm Thanh Huyền suy tư: “Ta khóa ký ức, vậy còn ngươi?” Tín ngưỡng và Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm phải chọn bên nào.

Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta cũng khóa ký ức.”

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, Cố Kiến Thâm lại nói: “Yên tâm, ta sẽ an bài một viên ngọc châu để chú ý mọi lúc, hạn định ba mươi năm, đến lúc đó dù nhiệm vụ có hoàn thành hay không cũng phải quay về.”

Thẩm Thanh Huyền cẩn thận hỏi: “Ba mươi năm đủ dùng không?”

Cố Kiến Thâm: “Nhiêu đó đủ rồi.” Bởi vì hắn sẽ không khóa ký ức.

Thẩm Thanh Huyền vẫn không yên lòng: “Chúng ta đều khóa ký ức, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn …”

Cố Kiến Thâm nói: “Vậy ta để lại thêm một viên ngọc châu cho thánh nhân Khinh Nhiễm, để ba mươi năm sau y đưa chúng ta về.”

Lần này Thẩm Thanh Huyền mới yên tâm: “Được … cứ vậy đi!”

Nhiệm vụ lần này thực sự cần cả hai mất trí nhớ, nếu không sẽ rất khó hoàn thành, bất kể là y hay Cố Kiến Thâm đều khó mà thực hiện được.

Nhưng một khi khóa ký ức thì dễ nói rồi, y có thể bắt đầu từ số 0, Cố Kiến Thâm cũng có thể lần nữa chọn tín ngưỡng cho mình.

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên nhận ra có gì không đúng lắm, song lại bị Cố Kiến Thâm cắt ngang, hắn hỏi y: “Có muốn đặt ra điều kiện gì không?”

Thẩm Thanh Huyền lập tức nói: “Chọn cho ta thể xác phù hợp với thẩm mỹ của ngươi.”

Cố Kiến Thâm bật cười: “Em ra sao ta đều thích mà.”

Thẩm Thanh Huyền không tán thành: “Đó là do ngươi chưa thấy ta mặc đồ sặc sỡ!”

Hồi còn ở Vạn Pháp tông, Thẩm Thanh Huyền đã bị thất sư huynh bắt mặc bạch y, lần đầu gặp tiểu đầu bếp cũng vận y phục trắng tinh mới khiến hắn nhìn ngẩn người.

Sau này khi gặp lại, y vẫn luôn trong dáng vẻ mà Cố Kiến Thâm yêu nhất.

Mặc dù y biết rõ dù mình biến thành gì Cố Kiến Thâm vẫn sẽ luôn thích y, nhưng tiền đề là không mất trí nhớ. Nếu gặp lại sau khi mất trí nhớ, y vẫn trong dáng vẻ hắn thích nhất thì có sức ảnh hưởng hơn.

Thấy hắn rề rề rà rà, Thẩm Thanh Huyền giục: “Đưa ngọc châu cho ta, ta đặt điều kiện!”

Cố Kiến Thâm ôm một đống chuyện, còn thêm một đống kế hoạch trong lòng, làm sao dám đưa cho y, đành nói: “Được rồi, tìm cái ta thích, rồi tìm cái em thích, được chưa?”

Thẩm Thanh Huyền không hề nghĩ nhiều, gật đầu: “Ừm!”

Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Không thêm điều kiện nào nữa?”

Thẩm Thanh Huyền: “Nhiêu đó thôi.” Đặt thêm điều kiện hay không không quan trọng lắm, kinh nghiệm nhập thế nhiều lần nói cho họ biết, có đặt cũng sẽ bị bẻ thành một kiểu khác, còn không bằng tùy duyên, dù ra sao họ cũng có thể ở bên nhau!

Trước khi nhập thế, Thẩm Thanh Huyền nói: “Chúng ta thi xem, ai tìm được đối phương trước.”

Cố Kiến Thâm: “Vậy em thua chắc rồi.”

Thẩm Thanh Huyền: “Chỉ cần ngươi không gian lận, ai thua ai thắng còn chưa nhất định.”

Cố Kiến Thâm sẽ không gian lận ư? Ngay từ đầu hắn đã “gian lận” rồi.

***

Thẩm Thanh Huyền sinh ra trên một hồ băng, hồ băng rộng mênh mông vô bờ, cảnh sắc cũng đơn điệu tẻ nhạt.

Cả nhà họ đều ở nơi này, ngoài Thẩm Thanh Huyền ra, bọn họ đều thích nhiệt độ và màu tuyết trắng đầy trời khắp đất này.

Lúc Thẩm Thanh Huyền mới sinh ra, cha mẹ y vô cùng kinh diễm, gọi y là đứa trẻ đẹp nhất từ trước tới giờ của hồ băng.

Thẩm Thanh Huyền cúi đầu nhìn bản thân, cảm thấy mình quá bình thường, có gì đâu mà đẹp … Hoặc nên hỏi y với họ có gì khác nhau? Không phải tất cả trông đều giống nhau sao. Nếu y đẹp nhất, vậy họ cũng đẹp nhất, chẳng phải tất cả đều đẹp nhất?

Nhưng cha mẹ lại khen y rằng: “Trắng như sương trong, sạch sẽ thuần khiết, hiếm thấy trên đời.”

Lời ca ngợi như điệu vịnh than khiến Thẩm Thanh Huyền run rẩy, y tỏ ra vô cùng chán ghét.

Anh chị của y cũng lớn tiếng khen y, nói y thật sự rất đẹp, trăm năm khó gặp!

Ngoài ra còn có bảy đại cô tám dì cả, láng giềng quê nhà của y, nói chung là người khắp hồ băng đều khen y không ngớt, hơn nữa còn khen tự đáy lòng, không chút kiệm lời, cực kỳ chân thành.

Điều này khiến Thẩm Thanh Huyền lấy làm khó hiểu, bọn họ luôn có thể phát hiện những vẻ đẹp nhỏ bé không đáng kể, song trong mắt Thẩm Thanh Huyền, y thật lòng cảm thấy mình không khác gì họ, chỉ là ai cũng khen như vậy nên y đành chấp nhận.

Bọn họ đều có màu trắng … đúng vậy, hồ băng đã trắng lắm rồi, vậy mà bọn họ toàn là màu trắng!

Cha mẹ thường bảo: “Đây là màu đẹp nhất trong thiên địa, mà con lại có màu đẹp nhất trong đẹp nhất.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Y chưa bao giờ rời khỏi hồ băng, nhưng y lại cảm thấy cha mẹ thiển cận, cho nên mới cho là như thế.

Thực ra Thẩm Thanh Huyền cũng không biết đẹp thực sự là gì, dù gì từ lúc y sinh ra tới giờ, y chỉ nhìn thấy tuyết trắng bạc, trắng lạnh và xanh trắng.

Bầu trời là thế, hồ cũng thế, mà núi lại là thế, tất cả đều giống nhau.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại không cho rằng thế là đẹp, nhất định phải có vẻ đẹp thực sự, chỉ là y chưa tìm ra mà thôi.

So với đồng tộc, Thẩm Thanh Huyền là một ngoại tộc. Y không thích nói chuyện với họ, cũng không thích nhìn họ, thậm chí không thích quấn chung với họ.

Nhưng y không thể rời khỏi hồ băng, cho nên hay nghe được vài chuyển vớ vẩn.

Tứ ca và Lục ca thích nhất là châu đầu ghé tai.

“Lão Ngũ đúng là không biết xấu hổ, thúy ngư nói anh biết, nó quấn trọn bảy người!”

Lục ca trợn mắt há mồm: “Anh ấy … anh ấy cuốn hết được ư?”

Tứ ca đáp: “Đã không biết xấu hổ thì có gì là làm không được!”

Lục ca nói: “Bảy người … anh ấy không sợ bị hút khô ư?”

Tứ ca nói: “Mày ngây thơ quá rồi, là nó hút khô người ta!”

Lục ca lúng túng: “Em vẫn nên cách xa anh ấy thì tốt hơn.”

Tứ ca nói: “Yên tâm, nó chướng mắt mày.”

Lục ca thấp giọng: “Em biết anh ấy vẫn luôn muốn quấn Tiểu Cửu.”

Thẩm Thanh Huyền xếp thứ chín, Cửu cũng là tên của y.

Tứ ca nói: “Ai mà chẳng muốn quấn Tiểu Cửu?”

Lục ca đỏ mặt: “Anh nói coi sao Tiểu Cửu không chịu cho người ta quấn?”

Tứ ca cười lạnh: “Lòng tự trọng quá cao.”

Lục ca lại bảo: “Em ấy không cho ai quấn, cũng không quấn người khác, nhưng em ấy không bị thiếu dinh dưỡng.”

Tứ ca nói: “Còn chưa tới tuổi, đến tuổi rồi, sợ rằng còn dữ hơn Tiểu Ngũ.”

Lục ca lại đỏ mặt: “Cũng không biết khi nào em ấy mới đến tuổi …”

Tứ ca hừ một tiếng: “Xem chút tiền đồ của mày kìa.”

Lục ca biện giải: “Nhưng em ấy thực sự rất đẹp.”

Tứ ca thở dài: “Đừng nghĩ lung tung, em ấy là con của thần, sẽ không ở hồ băng mãi.”

Thẩm Thanh Huyền rất quen với ba chữ “con của thần”, từ nhỏ y đã nghe rồi, hầu như người ở hồ băng đều gọi y như thế.

Con của thần, chính là người đẹp nhất trong hồ băng.

Trước khi Thẩm Thanh Huyền chưa sinh ra, không ai chịu thừa nhận người khác là con của thần, nhưng y vừa ra đời, mọi người đều nhất trí cho rằng, con của thần đã giáng lâm.

Thẩm Thanh Huyền không biết con của thần có sứ mệnh gì, y chỉ muốn rời khỏi hồ băng, thăm thú những vùng đất ngoài kia. Nơi đây thật là nhàm chán, buồn tẻ và nhạt nhẽo.

Nhưng bọn họ lại không thể rời khỏi hồ băng, bởi vì họ được sinh ra ở đây, và cũng chết đi ở nơi này. Sinh mệnh ngắn ngủi dường như chỉ để thắp sáng hồ bạc băng sắc này.

Chẳng biết qua lâu mau, khi nghe Lục ca cũng dây dưa không rõ với bảy tám người, cuộc sống Thẩm Thanh Huyền mới chào đón một bước ngoặt.

Cha mẹ y vui mừng nói: “Thần thị tới đây! Thần thị tới đây!”

Cả hồ băng đều gợn sóng, mọi người dồn dập hỏi: “Tiểu Cửu sắp đi rồi ư? Tiểu cửu sẽ đến bên cạnh thần ư?”

Cha mẹ Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng: “Nhất định là Tiểu Cửu, y chính là đóa tuyết liên đẹp nhất ở hồ băng chúng ta!”