Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 171: Nhìn như nhất kiến chung tình, thật ra lại khắc cốt ghi tâm




Hai người đều nhớ lại, thực ra Thẩm Thanh Huyền có thể về hiện thực, trở lại bên cạnh Cố Kiến Thâm, hôn hắn rồi ôm hắn một cái, tâm sự với hắn là được rồi.

Nhưng y không ra ngoài, y không chỉ muốn đến xem Cố Kiến Thâm, mà còn muốn đi tìm hắn.

Tiếc nuối mấy ngàn năm trước đã hình thành, dù có cải biến tâm cảnh cũng không thay đổi được sự thật.

Thế nhưng tâm cảnh và sự thật nào có khác biệt nhiều đến thế?

Chung quy vẫn là một sự tiếc nuối, thay vì mặc kệ không quan tâm, không bằng đi thay đổi, để mỗi khi nhớ lại có thể cảm nhận được vài điều khác biệt, giúp cho tiếc nuối không còn tiếc nuối như trước, cũng như mất mát không còn mất mát như trước.

Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh nói: “Ra đi.”

Thẩm Thanh Huyền: “Chờ chút.”

Cố Kiến Thâm: “…”

Thẩm Thanh Huyền dịu dàng nói: “Để ta nhìn ngươi thêm chút nữa.”

Cố Kiến Thâm không lên tiếng.

Thẩm Thanh Huyền bước thật chậm, hướng về Tâm Vực trong ký ức.

Y trong tâm cảnh vẫn còn chịu phản phệ của Phong Tâm quyết, hệt như năm đó, bước từng bước già nua, làn da mất đi nhẵn nhũi, thân thể trở nên mỏi mệt, sự vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ và thảm đạm.

Năm đó y đã bất an, đã không có dũng khí, đã không tin tưởng, có lẽ có liên quan đến việc mình già đi.

Biến thành bộ dạng này trong một đêm, sao y còn không biết xấu hổ đến gặp người yêu hãy còn đang hào hoa phong nhã?

Đứng nhìn từ xa lại còn nghe được lời như thế, y làm gì còn dũng khí để truy vấn và nghi ngờ?

Sợ hãi tích lũy tới đỉnh điểm cũng vì một câu “chưa từng gặp” mà triệt để sụp đổ, công kích cả người y.  

Người có tính gàn bướng luôn sẽ có khuyết điểm như thế, bọn họ có thể vì một chuyện mình tin tưởng mà không hề sợ hãi, biết dũng cảm, liều lĩnh tiến tới.

Nhưng quá cứng rắn sẽ dễ bị thua thiệt, một khi tín ngưỡng sụp đổ, những thứ từng vứt bỏ trước đó lũ lượt kéo tới, cười nhạo, châm chọc, ăn mòn y.

Người vốn dĩ dũng cảm chẳng sợ gì, thoáng chốc trở thành kẻ nhát gan yếu đuối nhất.

Không dám bước một bước, không dám nói một câu, chỉ có thể trở về lãnh địa của mình, lụn bại mà liếm miệng vết thương một cách vô ích.

Thẩm Thanh Huyền bước về phía Lan Phất quốc, tìm được cục nắm Tiểu Bạch bị bỏ rơi.

Đám bánh trôi của thế giới thứ ba dại khờ ngây thơ, không hiểu lòng người, cũng không hiểu tình đời, chúng nó sống vui vẻ ở thế giới nhỏ của riêng mình.

Đến thế giới xa lạ này, bánh trôi Tiểu Bạch bàng hoàng mê man, nhưng may mắn thay, vẫn còn hai người mà nó quen biết.

Song rất nhanh, một trong họ đã rời bỏ nó, cục nắm nhỏ mờ mịt bất lực nhìn vô số nhân loại, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Đây không phải thế giới của nó, không phải đồng loại của nó, hai người quen thuộc duy nhất của nó cũng rời bỏ nó.

Nó nên làm gì bây giờ?

Thẩm Thanh Huyền đau lòng nâng nó lên: “Ổn rồi ổn rồi, không sao nữa rồi.”

Mặc dù biết đây là Tiểu Hạ Đình trong tâm cảnh, nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ này theo họ chịu tội, Thẩm Thanh Huyền cứ thấy trong lòng áy náy vô cùng.

Y không nhớ được gì, sau này thu Hạ Đình làm đồ đệ, mặc dù vẫn đối xử tốt với hắn, nhưng cũng khá lãnh đạm.

Hạ Đình cũng không còn bất lực nhỏ bé như trước, y lại khóa tim mình, mặc dù nghiêm túc dạy hắn, cho hắn những gì tốt nhất, nhưng đến cùng vẫn không giống với hứa hẹn ban đầu.

Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài, thấp giọng: “Để ngươi uất ức rồi.”

Cục nắm vừa khai trí, chỉ biết y là người quen, chỉ biết người bỏ đi đã quay về, cho nên nó dính sát vào y, sợ y ghét, sợ y lại rời xa nó, vì thế bất an nhỏ giọng nức nở.

Năm đó Thẩm Thanh Huyền không nhận ra, nhưng giờ y đã biết rồi.

“Khóc đi.” Thẩm Thanh Huyền dỗ nó, “Khóc cũng không sao.”

Suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cực kỳ bé nhỏ, nghe y nói, bất an cùng sợ hãi bị dồn nén triệt để vỡ òa.

Nó rúc trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Huyền mà gào khóc.

Thẩm Thanh Huyền nhìn nó bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Đừng sợ, mọi chuyện đều qua cả rồi.”

An ủi cục nắm nhỏ xong, Thẩm Thanh Huyền mang nó cùng tiến vào Tinh Hải, vượt qua Vọng Tẫn, đi tới Tâm Vực.

Suốt đường đi, y đã trở thành một lão nhân gần đất xa trời.

Lúc ấy Thẩm Thanh Huyền không hề nhìn bản thân lấy một lần, hiện giờ lại nghiêm túc quan sát thật kĩ.

Bất kể thế nào, già rồi sẽ không còn đẹp nữa.

Người cũng vậy, động vật cũng thế, dù có là thực vật, một khi già sẽ khiến người ta nhượng bộ lui binh.

Thẩm Thanh Huyền lẳng lặng nhìn bản thân trong thủy kính, không hề chớp mắt.

Chính vào lúc này, Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh mở miệng: “Rất đẹp.”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn chọc cười: “Ngươi đùa vui thật đó.”

Cố Kiến Thâm: “Bất kể em biến thành dáng vẻ nào, em vẫn đều rất đẹp.”

Thẩm Thanh Huyền: “Lời ngon tiếng ngọt.”

Cố Kiến Thâm không nói gì nữa.

Thẩm Thanh Huyền chọc hắn: “Tối nay ta mang bộ dạng này tới yến hội tìm ngươi, ngươi nói ngươi có cho người đuổi ta ra không?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Sẽ không.”

Thẩm Thanh Huyền: “Không sao cả, đuổi ta ta cũng sẽ không giận, dù sao ngươi đã quên ta, mà ta lại biến thành thế này.”

Mặc dù họ đã quên đối phương nhiều lần, lại yêu nhau nhiều lần, nhưng mỗi khi gặp lại, y vẫn luôn trong thời điểm đẹp nhất, có thể khiến Cố Kiến Thâm yêu ngay cũng vì có tư sắc của riêng mình, nhưng ngoại hình hiện giờ …

Thật ra Thẩm Thanh Huyền không muốn đến gặp Cố Kiến Thâm trong dáng vẻ này, đợi yến hội bắt đầu, y sẽ nhờ Cố Kiến Thâm ngoại tâm cảnh giúp, dù gì cũng đã thế rồi, nhờ hắn biến về thời trẻ cũng không khó.

Y muốn mang đến ấm áp cho Cố Kiến Thâm trong tâm cảnh, chứ không phải tới dọa hắn.

Thế nhưng hiện giờ y không nhắc, chủ yếu vì muốn nhìn kĩ bản thân lúc này, một lần nữa đi trên đoạn đường này, cũng vì để giải thoát bản thân khỏi bất an.

Mọi thứ đều đã qua, không có gì đáng để sợ.

Thẩm Thanh Huyền rất nâng niu cục nắm nhỏ, vừa nghĩ đến năm đó nó run bần bật đi theo mình, y vô cùng đau lòng, không nhịn được muốn bồi thường cho nó.

Thật ra Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ đang bù lại tiếc nuối trong lòng mình, Hạ Đình ngoài đời không có phần ký ức này.

Nhưng khi trở lại hiện thực, hắn vẫn ngoan ngoãn đợi bọn họ.

Giải khóa trái tim, tìm về cảm tình, y sẽ trở thành người sư phụ thật tốt, cho họ quan tâm và che chở chân chính.

Thẩm Thanh Huyền tùy ý đi dạo ở Tâm Vực, chờ đợi cơ hội gặp mặt với Cố Kiến Thâm.

Theo lý y nên đợi đến khi yến hội bắt đầu, trà trộn vào đám đông đến gặp hắn như năm đó.

Nhưng lần này …

Y cùng lắm chỉ đi mua túi càn khôn cho cục nắm chơi, khi xuất môn lại nhìn thấy nam tử hồng y kia.

Thẩm Thanh Huyền: “!” Y vội vàng hỏi Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh: “Sao lại thế này?”

Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bất kể em biến thành dáng vẻ gì, ta vẫn sẽ nhận ra em.”

Thẩm Thanh Huyền chấn động, y quay đầu, phát hiện Cố Kiến Thâm trong tâm cảnh đang nhìn y.

Trùng hợp thay, vì Thẩm Thanh Huyền ngẩn người nên bị người đi đường va trúng, thân thể y hiện giờ chật vật thế kia, làm sao giữ thăng bằng được? Cho nên chuẩn bị ngã xuống.

Cố Kiến Thâm nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ y: “Cẩn thận.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Mắc, mắc cỡ quá! Y hầu như cúi đầu theo bản năng.

Chung quanh có người nhận ra Cố Kiến Thâm, bọn họ thốt lên: “Thánh nhân Cửu Uyên!”

Cố Kiến Thâm nắm tay Thẩm Thanh Huyền, thấp giọng: “Ở đây nhiều người, chúng ta đến nơi khác.”

Dứt lời, hắn đã mang Thẩm Thanh Huyền rời khỏi nơi đám đông nhộn nhịp.

Chỉ bị kéo chạy đi mà Thẩm Thanh Huyền đã thở hổn hển, đúng kiểu “lớn tuổi rồi hết xài được”.

Cố Kiến Thâm cẩn thận thu xếp cho y ngồi trên nhuyễn tháp: “Ngại quá, không làm ngươi bị thương chứ?”  

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu.

Cố Kiến Thâm nhìn y một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: “Chúng ta … trước kia có phải từng gặp nhau không?”

Thẩm Thanh Huyền siết chặt tay, hỏi Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh: “Có phải ngươi điều khiển hắn không!”

Cố Kiến Thâm: “Ta chỉ có thể đưa hắn tới trước mặt em, còn những việc khác, ta không can thiệp được.”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền run lên, khẽ nói: “Ngươi biết ta sẽ không dùng bộ dạng này tới gặp ngươi?”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Đừng sợ, cho dù em biến thành dáng vẻ gì, chỉ cần em đến bên cạnh ta, để ta thấy em, ta sẽ không buông tay em.”

Thoáng chốc, trong lồng ngực Thẩm Thanh Huyền tràn đầy mật ngọt mềm mại, nhịn không được nói: “Khốn nạn!”

Cuối cùng vẫn bị Cố Kiến Thâm nhìn thấu tâm sự của y rồi …

Thẩm Thanh Huyền không chịu rời tâm cảnh, muốn đến gặp Cố Kiến Thâm Tâm Vực một lần, tất nhiên vì cảm thấy hai người bỏ lỡ nhau như thế quá đáng tiếc, muốn ở trong này bù đắp. Nhưng thực ra do y vẫn còn khúc mắc.

Y không muốn gặp Cố Kiến Thâm trong dáng vẻ này, vì y cho rằng nếu Cố Kiến Thâm nhìn thấy sẽ bị hắn đối xử lạnh lùng, và hắn sẽ không nhìn y thêm một lần nào nữa.

Câu “mây thưa che trăng, gió cuốn tuyết hoa” kia không phải dành cho một lão nhân gần đất xa trời.

Hiển nhiên Cố Kiến Thâm biết Thẩm Thanh Huyền băn khoăn điều gì, cho nên hắn dẫn Cố Kiến Thâm trong tâm cảnh tới trước mặt y, để họ gặp mặt nhau trong tình huống đó.

Có nói nhiều thêm nữa cũng không bằng dùng hành động để chứng minh.

— Bất kể em biến thành dáng vẻ gì, em vẫn luôn xinh đẹp.

Đây không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là tiếng lòng chân thật của hắn.

Mặc dù hắn đã quên y, quên những kỉ niệm hai người bên nhau, nhưng lại không quên tình yêu dành cho y.

Ký ức có thể biến mất, nhưng tình cảm khắc trong linh hồn lại rất rõ ràng.

Lần này đến lần khác, nó không ngừng chất chồng, không ngừng tích lũy, tưởng như nhất kiến chung tình, thực ra lại khắc cốt ghi tâm.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười từ đáy lòng, hỏi Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh: “Ngươi không sợ ngươi trong này chê ta sao?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Sẽ không, ta hiểu bản thân ta mà.”

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy hứng thú, y nói: “Vậy để ta xem, đối mặt với ta thế này, ngươi sẽ làm gì.”

Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh không nói gì.

Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm đối diện, khẽ nói: “Chúng ta chưa từng gặp.”

“Phải không?” Cố Kiến Thâm nói, “Nhưng ta thấy rất quen thuộc.”

Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi còn trẻ, như ta thì …”

“Không được nói thế,” Cố Kiến Thâm bảo, “Biết đâu tuổi ta lớn hơn ngươi rất nhiều.”

Tiếc quá, ngươi nhỏ hơn ta đó! Ây không … Thẩm Thanh Huyền nhớ rồi, hình như Cố Kiến Thâm không có nhỏ hơn y, chênh lệch một tuổi kia là do y cưỡng ép thêm cho mình!

Thẩm Thanh Huyền nghĩ lại đã thấy chột dạ, quyết định vĩnh viễn giữ bí mật nhỏ này.

Cố Kiến Thâm quan sát y một lúc, lại nói: “Ta không tinh thông y thuật, nhưng xem ra linh điền ngươi đang bị tắc, là bị tâm pháp phản phệ ư?”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm lại bảo: “Nghĩa phụ ta tinh thông y thuật, nếu ngươi không ngại, ta mang ngươi cho người nhìn thử, được không?”

Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy ta như vậy rất dọa người sao?”

Tầm mắt Cố Kiến Thâm không hề trốn tránh, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, sau khi nhìn thật lâu mới ngượng ngùng đáp: “Ta thấy … ngươi khi còn trẻ nhất định rất đẹp.”

Thẩm Thanh Huyền bị hành động của hắn chấn động thật mạnh vào tim.

Y mỉm cười, gương mặt già nua lộ ra nụ cười thanh khiết và thư thái.

Thẩm Thanh Huyền dịu dàng nói: “Ngươi có thể ngồi cùng ta một lúc không?”

Cố Kiến Thâm không rõ nguyên nhân: “Sao thế?”

Thẩm Thanh Huyền: “Ngồi là được rồi.”

Cố Kiến Thâm lộ ra vẻ nghi ngờ: “Trước kia chúng ta quen nhau, đúng không?”

Đúng vậy … quen nhau, quen nhau qua biết bao nhiêu lần.