Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 156: Cố Kiến Thâm: €�Ngươi có người yêu chưa?”




Đây đã lần thứ ba Thẩm Thanh Huyền thấy câu này, nói đúng hơn hai lần trước là nghe thấy.

Một lần ở Vọng Tẫn Tinh Hải, bọn họ vạn vạn tuổi gặp nhau lần đầu, Cố Kiến Thâm dùng câu thơ này để miêu tả y.

Lúc ấy y còn trêu ngược lại hắn một câu.

Thật ra đó không phải lần đầu họ gặp mặt, cũng không phải lần đầu Cố Kiến Thâm nói câu ấy.

Vào lúc này — trước khi thành thánh, hai người gặp lại sau khi mất trí nhớ — mới là lần đầu Cố Kiến Thâm nói ra tám chữ này.

Lần vào ảo cảnh trước đó, Thẩm Thanh Huyền mô phỏng lại quá trình hai người tương phùng, lúc ấy Cố Kiến Thâm đã nói giống hệt như bây giờ.

Nhưng lần đó không phải thật, lần gặp lại chân chính là bây giờ mới đúng.

(Mình tóm tắt lại để mọi người đỡ nhầm lẫn về thời niên thiếu. Thực tế: Thẩm Thanh Huyền gặp Cố Kiến Thâm, sợ thân với Cố Kiến Thâm làm hại hắn nên chủ động rời xa. Cố Kiến Thâm tự phấn đấu trở thành đệ tử của phong chủ Thượng Đức, đủ khả năng sóng vai với Thẩm Thanh Huyền. Sau đó Thẩm Thanh Huyền mới bị Xa Ngọc Trạch bắt và giết hại, từ đó hai người quên nhau, Thẩm Thanh Huyền tu Phong Tâm quyết, Cố Kiến Thâm gánh tội cho phong chủ Thượng Đức. Nên thực tế, lần thứ hai Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm gặp nhau là ở Lan Phất quốc, chứ không hề có chuyện yêu nhau ngay sau khi mất trí nhớ)

Đã qua hai ngàn năm, lại vẫn chấp mê với lần gặp gỡ ngây ngô thời niên thiếu, ngẫm kĩ lại, Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy trong lòng chua xót lại tràn đầy vị ngọt, thật sự khó thể kể rõ.

Hạc giấy này vẫn còn lưu lại linh khí, hiển nhiên có thể bay về. Nếu y đáp lại một câu, nó sẽ gửi về chỗ Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền mím môi cười, cầm bút viết xuống: “Hồng diễm móc đọng sương, Vu sơn uổng sầu thương.”

Y nhấc tay, giấy trắng biến hình, hạc giấy béo lướt qua cửa sổ bay ra ngoài.

Thẩm Thanh Huyền không nhịn được phỉ nhổ: Sao gấp xấu quá vậy? Cơ mà vẫn đáng yêu.

Hiện giờ y biết yêu đương có chọn lọc lắm.

Không lâu sau, hạc giấy béo lại lấy đầu chạm vào khung cửa.

Thẩm Thanh Huyền mở cho nó một khe hở, nó lập tức chui vào hóa thành trang giấy trắng.

Bên trên là câu: “Ngươi biết ta là ai không?”

Thẩm Thanh Huyền đương nhiên biết hắn là ai, không chỉ biết hắn là ai, còn biết hắn … ờm … tóm lại là biết rất rất rất nhiều.

Đương nhiên là Thẩm Thanh Huyền của bây giờ thì không biết, y trả lời: “Ngươi là ai?”

Hạc giấy mập đã ngựa quen đường cũ, uốn éo chen chúc, thuận lợi lọ dọ vào, trên đó lại có thêm hàng chữ: “Ai truyền tin cho ngươi ngươi cũng trả lời người ta vậy ư?”

Mùi chua sắp nổi bong bóng tràn khắp trang giấy luôn rồi.

Thẩm Thanh Huyền không kìm được khóe miệng của mình bèn dứt khoát cong môi, trả lời Cố Kiến Thâm: “Chẳng lẽ không phải ngươi trêu chọc ta trước sao?”

Hạc giấy mập mang theo mùi giấm chua bay về: “Ta đang tán thưởng ngươi.”

Bên dưới hàng chữ này rõ ràng có chữ khác, chỉ tiếc đã bị bôi, nhưng Thẩm Thanh Huyền kinh nghiệm đầy mình, một bụng pháp môn, y thi thuật, lập tức thấy rõ hàng chữ bị Cố Kiến Thâm bôi đi — Người khác trêu đùa ngươi, ngươi cũng trêu lại người ta ư?

Thẩm Thanh Huyền trực tiếp cười thành tiếng, tên khốn này, hai người chỉ mới gặp mặt, hắn đã bắt đầu quản ba quản bốn rồi à?

Có thể thấy Cố Kiến Thâm viết xong mới cảm thấy không ổn, cho nên bôi, sửa lại thành một câu bình thường hơn, chỉ tiếc đã bị Thẩm Thanh Huyền nhìn thấu.

Thẩm Thanh Huyền sợ hù hắn, cho nên vờ như không thấy, lại trả lời: “Vậy là hôm nay chúng ta đã gặp mặt?”

Cố Kiến Thâm tự tin một cách ngây thơ mà cho rằng Thẩm Thanh Huyền đoán không ra mình là ai, cho nên trả lời: “Nhìn lướt qua trong biển người, rung động như gặp tiên nhân.”

Thẩm Thanh Huyền chọc hắn: “Nữ tử có thể viết ra lời này, thật lợi hại.”

Nhìn hàng chữ này xong, lão Cố đau tim!

Trêu nhau nửa ngày, ngay cả tính hướng cũng không hợp thì nên làm sao?

Đương nhiên chút đau khổ ấy không quật ngã được hắn, hắn hỏi lại: “Ngươi cho rằng ta là nữ nhân?”

Thẩm Thanh Huyền lại cười nói: “Nếu như phải, có lẽ ta sẽ xé con hạc giấy này.”

Cố Kiến Thâm mừng rỡ: “Vì sao?”

Thẩm Thanh Huyền trả lời cực kỳ bình tĩnh: “Bởi vì ta thích nam nhân.”

Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm giấy trắng mực đen, hơn nửa ngày mới hồi phục lại.

Thẩm Thanh Huyền gần như có thể đoán ra Cố Kiến Thâm bên kia đang làm gì, nhất định là muốn cười không dám cười, ánh mắt rất xinh đẹp, đẹp giống như triều dương và tịch dương vậy.

Y tưởng tượng tới mức nhộn nhạo trong lòng, thật muốn đi gặp hắn quá …

Hạc giấy lại bay tới, Cố Kiến Thâm viết: “Hiện giờ ngươi có người yêu chưa?”

Đúng là bạo dạn! Thẩm Thanh Huyền đang định viết, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Thẩm Thanh Huyền giật mình, vội vàng giấu hạc giấy vào ống tay áo.

“A Thanh, ngủ chưa?”

Là thất sư huynh, Thẩm Thanh Huyền đứng dậy nói: “Chưa ạ.”

Thất sư huynh nói: “Vậy ta vào được không?”

Thẩm Thanh Huyền mở cửa cho hắn: “Có chuyện gì không?”

Trong tay thất sư huynh bưng một cái khay, trên đó đặt bình ngọc, hắn nói: “Nào, uống cái này đi.”

Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn đã biết đây là thuốc giải độc, chẳng qua y làm bộ như không biết: “Đây là gì thế?”

Thất sư huynh: “Thuốc bổ, mấy ngày sắp tới chúng ta phải làm liên tục, sợ ngươi chịu không nổi.”

Thẩm Thanh Huyền “không hề nghi ngờ hắn”: “Vẫn là sư huynh suy nghĩ chu đáo.”

Thất sư huynh rót cho y, Thẩm Thanh Huyền uống một hơi cạn sạch, thất sư huynh thở phào, sắc mặt thả lỏng hơn: “Ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Vâng, sư huynh cũng nghỉ ngơi sớm.”

Thế rồi thất sư huynh rời đi.

Mặc dù không nói rõ, nhưng Thẩm Thanh Huyền cũng biết nguyên do.

Lan Phất vương rất nhiệt tình với họ, chiêu đãi cực kỳ chu toàn, kề cận cả ngày, nào là giới thiệu phong thổ, nào là mời nếm rượu ngon món ngon, niềm nở hiếu khách vô cùng.

Nhưng thực tế Lan Phất quốc rất phản đối chuyện bày trận lần này, ai biết được niềm nở hiếu khách kia có phải là bẫy không?

Tóm lại cẩn thận vẫn hơn, dùng thuốc giải độc cũng để lo trước khỏi họa.

Còn vì sao thất sư huynh không nói với y, có lẽ do băn khoăn “tính nết đơn thuần” của y, sợ y thiếu kiên nhẫn.

Nói cẩn thận thì Thẩm Thanh Huyền hiện giờ đơn thuần thật, vì dù gì cũng xa quần thể loài người đã lâu, không xã giao, sống một mình trong thời gian dài, nhất định trên phương diện đối nhân xử thế sẽ bị lạc nửa nhịp.

Một lần chậm trễ này làm Cố nào đó mất kiên nhẫn, thế là lại thêm một con hạc béo dùng đầu đụng vào cửa sổ.

Thẩm Thanh Huyền vội vàng mở kẽ hở lùa nó vào.

Hạc giấy béo biến thành trang giấy, một hàng chữ hiện ra: “Đã có chưa?”

Nhìn ba chữ này, Thẩm Thanh Huyền chẳng hiểu ra sao, có cái gì?

Y mở hạc giấy trước đó, giờ mới nhớ trước khi sư huynh đến Cố Kiến Thâm đã hỏi gì.

Hỏi y đã có người yêu chưa?

Thẩm Thanh Huyền sợ hắn sốt ruột nên vội vàng trả lời: “Hồi nãy sư huynh của ta tới.”

Hạc béo rất nhanh lại bay về, bên trên vẫn là câu nói ấy: “Ngươi đã có người yêu chưa?”

Gấp cái gì! Thẩm Thanh Huyền không muốn hắn nghĩ nhiều, bèn vung tuyệt bút, tặng hắn hai chữ: “Không có.”

Sau đó hạc giấy không bay tới nữa …

Thẩm Thanh Huyền mở cửa sổ đợi cả buổi mà chẳng thấy gì, thành thử hơi giận, tên khốn này … biết y chưa có người yêu không phải nên chủ động thêm sao? Sao tự dưng cắt đứt rồi?

Y đợi một hồi cũng chẳng đợi được hạc giấy, thế là đóng cửa, không đợi!

Y định ngồi xuống nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ lại truyền tới tiếng đùng đùng đùng.

Thẩm Thanh Huyền bước tới, thả cho hạc giấy béo bay vào.

Lần này có nhiều chữ hơn, Cố Kiến Thâm viết: “Vừa nãy có người tới nên chậm trễ một chút, ngươi chưa nghỉ ngơi đâu nhỉ?”

Thẩm Thanh Huyền hiểu, dự là cũng có người đến đưa thuốc giải độc cho Cố Kiến Thâm, dẫu sao họ cũng hành động cùng nhau, hơn nữa hắn còn là con bạn cũ được sư phụ cố tình dặn dò, nhất định phải được quan tâm.

Thẩm Thanh Huyền cố ý nói: “Nghỉ ngơi rồi.”

Theo lý thuyết y không nên trả lời, nhưng Thẩm Thanh Huyền hiểu Cố Kiến Thâm, chắc mẩm hắn sẽ “vượt khó mà lên”.

Quả nhiên, Cố Kiến Thâm hỏi y: “Ta có thể liên lạc với ngươi nữa không?”

Thẩm Thanh Huyền nhịn cười hỏi hắn: “Vì sao ngươi muốn liên lạc với ta?”

Cố Kiến Thâm trả lời: “Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã muốn nói chuyện với ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền cong môi, đầy hứng thú viết xuống: “Vậy sao ngươi không giáp mặt nói chuyện với ta?”

Lần này Cố Kiến Thâm gửi tới một con hạc béo xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể đang tỏ ra thẹn thùng: “Ngoại hình ta kỳ quái lắm, sợ ngươi ghét.”

Nhìn thấy lời này, trái tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại vì đau lòng.

Y cực thích tóc đỏ mắt đỏ của hắn, nhưng thực tế Cố Kiến Thâm vẫn vì nó mà tự ti.

Thẩm Thanh Huyền không tiện biểu hiện mình đã biết hắn là ai, đành nói: “Ngươi trông thế nào?”

Cố Kiến Thâm hỏi ngược lại y: “Ngươi thích kiểu người gì?”

Thích ngươi đó, chưa bao giờ thay đổi, từ trước đến giờ vẫn cực kỳ thích ngươi.

Dĩ nhiên Thẩm Thanh Huyền không thể nói thế, y nhoẻn miệng cười, cố tình viết: “Không nói cho ngươi.”

Cố Kiến Thâm nhìn bốn chữ này rồi thì hết kìm lòng nổi, hắn ra khỏi phòng, che giấu khí tức lẻn tới ngoài phòng Thẩm Thanh Huyền, nhìn xuyên qua cửa sổ thật lâu, đáng tiếc không thấy được người mình muốn gặp.

Thế nhưng hắn có thể cảm nhận được sự hiện hữu của  y, một sự an tâm như mất đi rồi có lại khiến hắn khó thể hình dung.

Hắn rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, ngoài ánh sáng mặt trăng trên đó thì không còn gì cả, hắn siết chặt tay, cảm nhận được sự thoả mãn trước giờ chưa từng có.

Thật kỳ lạ, mà cũng thật ấm áp.

Cố Kiến Thâm cứ đứng đợi bên ngoài một đêm như thế, chỉ tiếc Thẩm Thanh Huyền không hề nhận ra.

Xem ra, giai đoạn hiện giờ tu vi Cố Kiến Thâm cao hơn Thẩm Thanh Huyền một chút.

Hôm sau, Thẩm Thanh Huyền nhìn hạc giấy giấu trong ngực, trong lòng là một mảnh mềm mại.

Năm đó họ cũng giống như vậy ư?

Biết đâu đó không phải đêm đầu tiên họ trò chuyện nhiều đến thế, nhưng dựa theo tính bám riết không tha của Cố Kiến Thâm, nhất định không ngừng gửi hạc béo tới bán manh, gõ vào song cửa phòng Thẩm Thanh Huyền từ sớm tới tối.

Thật ra đó là một chiêu hay, đối với Thẩm Thanh Huyền hiện giờ thì đó là chiêu tốt nhất.

Quả thật Cố Kiến Thâm sợ dung mạo mình khiến Thẩm Thanh Huyền không thích, cho nên dùng hạc giấy rào đón trước.

Nhưng lại đánh bậy đánh bạ gây chú ý với Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền gần hai ngàn tuổi đã khác hoàn toàn với hồi mười mấy tuổi rồi.

Liên Hoa đạo quân hiện giờ — vì tu Phong Tâm quyết, nên đã là đạo quân chân chính.

Không biết tình không hiểu yêu, thậm chí ghét đông người, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không thích.

Lẻ loi đã lâu, bất thình lình thấy một con hạc giấy, xem một phong thơ, cảm giác ấy rất đỗi kỳ lạ, nhưng không quá bài xích.

Y không cần gặp mặt mọi người, không cần mở miệng, chỉ cần nâng bút, tùy ý viết mấy từ.

Không hề cố kỵ, cũng không cần thiết phải cố kỵ.

Thường xuyên qua lại, có lẽ hai người càng nói càng ăn ý … Đợi khi Cố Kiến Thâm thuận lợi đào ra được Thẩm Thanh Huyền thích đỏ vàng, hắn sẽ bại lộ thân phận, thế là hai người bắt đầu gần gũi với nhau.

Thẩm Thanh Huyền lờ mờ tìm lại một phần ký ức mất đi của họ — ngây ngô nhưng đầy ắp ngọt ngào, nuôi dưỡng tình yêu đã định của đời này.

___

Lan Phất vương quá mức nhiệt tình, hôm qua đã chu đáo đến vậy, không ngờ hôm nay lại mời bọn họ dạo quanh Lan Phất quốc một vòng.

Thịnh tình không thể chối từ, mọi người cùng ra ngoài, thất sư huynh hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi đi không?”

Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm đang nhìn lén y, y nhìn không chớp mắt nói: “Ta không đi.”

Lan Phất vương nghe thế bèn vội vàng lại đây mời y.

Thất sư huynh nói thay y: “Sư đệ ta không thích náo nhiệt, bệ hạ đừng nên làm khó y.”

Hắn đã nói vậy rồi, Lan Phất vương tất nhiên không tiện miễn cưỡng nữa.

Đoàn người họ rời đi, Thẩm Thanh Huyền lưu ý động tĩnh của Cố Kiến Thâm, phát hiện hắn dù đã đi nhưng lại mượn cớ quay về.

Khóe môi y cong lên, giả vờ như không biết, thủng thẳng ra khỏi cung không mục đích, có vẻ như muốn đi dạo một mình.

Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm đang theo sau y, y cố tình đến một nơi vắng vẻ.

Làm thể nào để tạo cơ hội cho Cố Kiến Thâm, khiến hắn lộ diện đây?

Tôn chủ đại nhân vắt hết óc nghiêm túc tự hỏi