Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 154: Hai ngàn tuổi thì sao …




Thẩm Thanh Huyền theo Vương Khanh lên núi, trên đường lại gặp mấy đệ tử, mọi người thấy y đều khom mình hành lễ, không dám nhìn nhiều.

Thẩm Thanh Huyền đã quen cảnh này rồi, vạn vạn năm qua cứ vậy mà sống, không đáng để lưu tâm.

Nhưng khi quay ngược về thời gian này, y rõ ràng nhận ra nỗi mất mát từ sâu trong nội tâm.

Được người kính ngưỡng, được người tôn trọng, đồng thời cũng bị người xa cách.

Đến Thượng Tín phong, thất sư huynh ra đón: “Ngươi còn biết đường về à?”

Thất sư huynh vẫn là cái kiểu ấy, trừng người tới mang theo chút giận dữ, nhưng y rất hiểu cái tính khẩu xà tâm phật của sư huynh nhà mình.

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Sư huynh.”

Thất sư huynh kéo tay y, nói: “Hết chuyện làm lại trốn trong kim ngân ổ kia, coi chừng sư phụ biết lại giáo huấn ngươi cho coi!”

Thẩm Thanh Huyền: “Sư huynh nhất định đừng nói cho sư phụ đó.”

Thất sư huynh: “Ta không nói, nhưng ngươi cũng phải nghiêm túc, rõ ràng có nền tảng tốt, sao không cố gắng mau chóng thành thánh!”

Thẩm Thanh Huyền luôn miệng đáp: “Ta nghiêm túc lắm đó.”

Thất sư huynh tức giận: “Ta tin rồi!”

Hai người vào phòng, thất sư huynh biết y thích trà, cố ý lấy hồng trà trân quý đã lâu, rồi sai người nấu Thần Lộ thủy, tự tay mình pha trà cho y.

Thẩm Thanh Huyền cảm động trong lòng, vội vàng nói: “Sư huynh để đó, ta làm cho.”

“Ngươi đừng phá hư trà ngon của ta.” Thất sư huynh pha trà ngon, rót cho y một chén, rồi ngồi xuống bắt đầu tán gẫu với y.

Hai ngàn năm, đối với giới tu chân cũng là thế sự xoay vần.

Sư huynh đệ bọn họ có mười chín người, ở lại chỉ còn bốn.

Tình hình những phong khác cũng tương tự, dù có thu đồ đệ bao nhiêu thì kết quả vẫn giống nhau …

Tu chân đại đạo càng đi càng hẹp, người có thể trụ lại quá ít, bị đào thải còn nhiều hơn.

Hai vị sư huynh khác quanh năm đều ở bên ngoài, thất sư huynh là người duy nhất thân với Thẩm Thanh Huyền, mà Thẩm Thanh Huyền cũng là tiểu sư đệ duy nhất lão thất có thể thấy mặt.

Người cùng thế hệ lần lượt rời đi, hắn lo nếu một ngày nào đó mình đi, tiểu thập cửu sẽ trở thành người cô đơn.

Thế nhưng … Thẩm Thanh Huyền lại không thể thu đồ đệ.

Nghĩ đến đây, trong lòng thất sư huynh tràn đầy chua xót, hắn nói: “Mặc dù không nên nuông chiều ngươi, nhưng mấy thứ này để đây chỉ tổ chiếm chỗ, ngươi mau đem đi đi.”

Nói xong hắn đứng dậy, cầm hai túi càn khôn lại đây, ném cho Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền vừa thấy, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

Trong hai túi to đầy ắp kim thạch hồng ngọc, tất cả đều là món Thẩm Thanh Huyền thích.

Y nhớ rồi, ký ức về khoảng thời gian này lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.

Y bế quan mấy trăm năm, vừa ra ngoài liền gặp thất sư huynh, hắn đã cho mình hai túi càn khôn như thế.

Trong túi to đều là thứ Thẩm Thanh Huyền yêu thích.

Kim ngân ổ kia, thất sư huynh của y thật sự góp sức không ít.

Nhiêu đó không phải chỉ tích lũy một lần, mà là gom góp không ngừng suốt thời gian mấy trăm năm.

Là thất sư huynh quan tâm sư đệ duy nhất, là huynh trưởng dung túng thương yêu ấu đệ …

Thẩm Thanh Huyền: “Sư huynh tốt với ta quá.”

Nghe y nói, tính biệt nữu của thất sư huynh lại lộ ra: “Cũng chỉ có ngươi mới thích mấy thứ này, ta chỉ tiện tay thu thập, thay vì ném còn không bằng cho ngươi.”

Tiện tay thu thập mà nhiều vậy à? Nếu ngươi muốn vứt thật, sao còn dùng túi càn khôn quý giá này đựng chúng.

Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài, cảm thấy mình hồi đó thật chẳng hiểu chuyện tí nào.

Khi còn bé được sư huynh quan tâm, hơn hai ngàn tuổi vẫn được cưng như thế, nhưng y đã làm được gì cho các sư huynh?

Dường như chưa từng làm gì … Ngay cả ký ức y còn mơ hồ, thật sự quá hổ thẹn!

Thất sư huynh lại bảo: “Ngươi nhanh cất đi, lỡ bị sư phụ bắt gặp cũng đừng bảo là ta cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền mím môi: “Nhất định nói là ngươi cho.”

Thất sư huynh cả giận: “Cái tên nhà ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền toét miệng cười, thất sư huynh sững sờ: “A Thanh …”

Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài truyền tới một giọng nam hùng hậu: “Liên Hoa về rồi à?”

Lời chưa dứt thì người đã vào.

Đó là một nam tử cao tám thước, ngoại hình thô kệch, ánh mắt đen bóng, mũi cao môi dày, trông có vẻ cởi mở và ôn hòa.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi mới nhớ đây là ai … Sư huynh bên Thượng Thủy phong, hiện giờ là đường chủ Chấp Pháp đường.

Y gọi hắn: “Thiên Thụy sư huynh.”

Nghiêm Thiên Thụy cười ha ha: “Đã mấy trăm năm không gặp, đệ vẫn y hệt như ngày nào.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Không phải vậy còn có thể thế nào?”

Nghiêm Thiên Thụy nói: “Đây là chuyện tốt, chuyện tốt!”

Bọn họ nói chuyện phiếm mấy câu, tầm mắt thất sư huynh luôn không nhịn được dao động trên người Thẩm Thanh Huyền, mặt mày trĩu nặng nhưng không nói ra.

Trò chuyện xong, Nghiêm Thiên Thụy nói rõ ý đồ đến: “Liên Hoa quay về đúng lúc lắm, mấy ngày nữa chúng ta đến Lan Phất quốc một chuyến.”

Nghe nói tới Lan Phất quốc, trái tim Thẩm Thanh Huyền lập tức treo lên.

Nào ngờ y chưa kịp mở miệng, thất sư huynh đã nhíu mày nói: “Không cần y đi.”

Nghiêm Thiên Thụy: “Lúc ta đến đây, trùng hợp gặp chưởng môn sư thúc, cho nên đã hỏi ý kiến ông, ông đã đồng ý rồi.”

Thất sư huynh kinh ngạc: “Sư phụ ta đồng ý cho A Thanh đi Lan Phất quốc ư?”

Nghiêm Thiên Thụy: “Đồng ý! Có y đi chúng ta có thể tiết kiệm được sức hơn!”

Thất sư huynh sốt ruột: “Nhưng mà …”

Nghiêm Thiên Thụy ngắt lời hắn, nhìn Thẩm Thanh Huyền rồi bảo: “Liên Hoa sư đệ, mấy ngày nữa bọn ta đến Lan Phất Quốc bày trận, đệ đi không?”

Nghe hắn hỏi làm Thẩm Thanh Huyền hơi do dự.

Y không nhớ chuyện lúc này, không hề có bất kỳ ấn tượng nào.

Năm đó y có đi không? Sao thất sư huynh lại tỏ vẻ không muốn y đi?

Nhưng sư phụ đã đồng ý rồi …

Y hẳn nên đi, vì sau cùng thì thời gian quá trùng hợp, chắc chắn chuyến này đi Lan Phất quốc, cho nên quả nhiên y đã quên đoạn ký ức này rồi sao?

Thẩm Thanh Huyền: “Dù gì ta cũng rảnh rỗi, có thể san sẻ giúp các sư huynh khiến ta rất vui.”

Thất sư huynh muốn nói lại thôi, Nghiêm Thiên Thụy vỗ vai hắn: “Được rồi, chưởng môn sư thúc cũng đã đồng ý, ngươi đừng lo.”

Thất sư huynh nhìn Thẩm Thanh Huyền, trong mắt đều là thái độ không đồng ý.

Thẩm Thanh Huyền không tiện nói chuyện với hắn ở đây, chỉ cho hắn một ánh mắt trấn an.

Nhưng nào ngờ ánh mắt này lại khiến thất sư huynh ngẩn ra.

Nghiêm Thiên Thụy nói với Thẩm Thanh Huyền: “Vậy đệ chờ ta thông báo, khoảng năm ngày sau chúng ta xuất phát.”

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Đi Lan Phất quốc bày trần? Bày trận gì thế?”

Nghiêm Thiên Thụy thở dài: “Đệ không biết đấy thôi, mấy trăm năm gần đây, bọn ta vẫn luôn có ý định phân Lan Phất quốc thành hai, ngăn cách hoàn toàn với phàm thế, chỉ có điều …”

Hắn kể rõ mười mươi.

Hóa ra lúc này giới tu chân đang thương lượng bố trí kết giới cho Lan Phất quốc.

Thật ra đây là chuyện tốt, bởi vì sự tồn tại của Lan Phất quốc, người phàm luôn muốn hướng tới giới tu chân, dù cho không có tiềm chất tu tiên cũng không bao giờ từ bỏ thủ đoạn đi vào Lan Phất quốc, tiến vào “tiên giới”.

Nhưng thực tế họ chỉ có thể vất vả cả đời, chịu khổ ở Lan Phất quốc, căn bản không có khả năng vào đại đạo.

Vì sự ưu thế đó, dẫn đến các tu sĩ có cảm giác ưu việt trời sinh.

Bọn họ cho rằng từ nhỏ mình tài trí hơn người, cho nên đối xử với phàm nhân không thể tu hành cực kỳ khắt khe, xảy ra không ít sự kiện khiến người sục sôi.

Bố trí kết giới, đối với giới tu chân hay phàm thế đều là chuyện tốt.

Có thể khiến phàm nhân không cần đặt cuộc sống ngắn ngủi của mình lên con đường tu hành vô vọng; cũng có thể khiến tu sĩ bình tĩnh chăm lo tu luyện, mà không phải làm những việc hoang đường vô độ kia.

Thế nhưng kết giới này không phải có thể bố trí dễ dàng như đã nói.

Hiện giờ giới tu chân đang đứng trước thời điểm khó xử nhất, các lão tiền bối ở Vạn Pháp tông, người thì bế quan người thì ngã xuống, có những người hơn ngàn năm không lộ diện, không ai rõ tình huống ra sao.

Người duy nhất thường xuyên lộ diện cũng chỉ có sư phụ của Thẩm Thanh Huyền.

Nhưng lão không thể rời khỏi Vạn Pháp tông, cho nên việc bày trận chỉ có thể dạy cho các đệ tử.

Mà tình trạng các đệ tử …

Nhìn Thẩm Thanh Huyền thì biết, ngay cả đứa ưu tú nhất là y mà giờ cũng chưa thành thánh, những đứa còn lại toàn là nửa cân tám lạng.

Cuối cùng chỉ còn cách phái thêm vài người, nhất định phải giải quyết chuyện này một cách chu toàn.

Cho nên Nghiêm Thiên Thụy vừa hay tin Thẩm Thanh Huyền đã trở lại, lập tức chạy sang đây, chính vì muốn bắt thanh niên khỏe mạnh đến hỗ trợ!

Thẩm Thanh Huyền nghe xong thì không cách nào từ chối được nữa, thế là mở miệng đồng ý.

Nghe nói sư phụ không bế quan, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên phải đến gặp sư phụ một lần.

Nghiêm Thiên Thụy dẫn y đi, thất sư huynh cũng đi theo, thấy hắn vẫn đang cau mày, Thẩm Thanh Huyền bèn gọi hắn: “Sư huynh?”

Thất sư huynh hoàn hồn, khẽ nói: “Sao sư phụ lại để ngươi đi Lan Phất quốc chứ …”

Thẩm Thanh Huyền khó hiểu, nhưng có Nghiêm Thiên Thụy ở đây, y không tiện biểu lộ ra ngoài.

Thất sư huynh cũng chỉ than một câu như thế, sau đó không nói thêm gì nữa.

Bọn họ đến tiền thính, Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy sư phụ mình từ đằng xa …

Chuyến này khiến y xúc động rất nhiều lần, dù gì đây cũng là tâm cảnh, còn sư phụ ngoài đời đã phi thăng từ lâu.

Chỉ tiếc ngay sau đó, mọi xúc động của y đều vỗ cánh bay đi.

Chưởng môn sư tôn nhấc ngón tay xách y qua: “Tiểu tử nhà ngươi, có phải lại ham chơi không?”

Hai ngàn tuổi thì sao? Ở trước mặt sư phụ y vẫn là tôm pipi!

(*Tôm pipi là ngôn ngữ mạng bắt nguồn từ game Vua YGOcore bên Trung, còn cụ thểnghĩa như nào thì t quên cmnr =)))))) nhưng đặt trong ngữ cảnh này chắc là dù Tôn chủđã hai ngàn tuổi nhưng trong mắt sư phụ vẫn là đứa nhóc nghịch ngợm)

Mặt già Thẩm Thanh Huyền đỏ lên, nói lí nhí: “Sư phụ …”

Chưởng môn sư tôn lấy làm ngạc nhiên khi thấy y ngoan như thế, nhưng vẫn ném y đi: “Cho ngươi thời hạn một trăm năm, nếu còn không thành thánh thì coi chừng kim ngân ổ của ngươi đó.”

Lá gan nhỏ bé của Thẩm Thanh Huyền run lên, thật đau lòng …

Là do một trăm năm sau y không thành thánh, cho nên kim ngân ổ mới bị sư phụ chôn sao?

Thẩm Thanh Huyền bi thảm phát hiện, ngay cả đoạn ký ức này y cũng không nhớ.

Có lẽ do sư phụ nói mấy lời tương tự thế này quá nhiều, y nghe riết chai rồi, cho nên ngó lơ — không ngờ sư phụ chôn thiệt.

Lúc này, thất sư huynh nói: “Sư phụ, ta nghe Thiên Thụy sư huynh bảo, lần này đến Lan Phất quốc …”

Chưởng môn sư tôn đáp: “Để tiểu thập cửu đi đi.”

Thất sư huynh: “Nhưng mà …”

Chưởng môn sư tôn: “Không sao, chỉ tới đó bày trận, dù tốn chút thời gian nhưng không tới mức xảy ra chuyện.”

Dứt lời, lão nhìn Thẩm Thanh Huyền như có điều suy nghĩ.

Thẩm Thanh Huyền nhận ra, nhưng y không nhìn lại, chỉ xem như không biết.

Sư phụ đã nói vậy rồi, thất sư huynh chỉ có thể vâng theo.

Hành trình đã được quyết định, trước khi đi, chưởng môn sư tôn gọi thất sư huynh và Thẩm Thanh Huyền tới, dặn bọn họ: “Lần này tới Lan Phất quốc, có con một vị bạn cũ của ta đến giúp đỡ, các ngươi gặp chỉ cần khách sáo, không cần thâm giao.”

Nghe có vẻ kỳ lạ, thế mà thất sư huynh không hề tỏ ra nghi ngờ, còn đáp: “Sư phụ yên tâm, ta sẽ trông chừng sư đệ.”

Chưởng môn sư tôn lại nhìn sang Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi phải nghe lời sư huynh ngươi đó.”

Thẩm Thanh Huyền liên tục bày tỏ không thành vấn đề.

Y đã hai ngàn tuổi, còn bị sư phụ sư huynh lo này sợ kia, có phải mất mặt lắm không không?

Nào ngờ y vừa đi, sư phụ lại lén nói với thất sư huynh mấy lời.

Nếu là Thẩm Thanh Huyền hai ngàn tuổi, nhất định chẳng nghe được góc tường, nhưng hiện giờ thì quá dễ.

Y nghe sư phụ nói: “Ngươi đừng lo, ta thấy trạng thái của nó không tồi, Phong Tâm quyết không hà khắc thế đâu.”

Phong Tâm quyết …

Đầu Thẩm Thanh Huyền oang một tiếng, lúc này mới nhớ ra chuyện mình đã quên mấy ngàn năm.

Trước khi thành thánh, y tu Phong Tâm quyết quên tình diệt dục.