Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 133: Kỳ nghỉ phép trên hải đảo




Cố Kiến Thâm biết thế là không đúng, hắn ép mình dời mắt nhưng cứ như bị hút lấy, không thể nào làm được.

Ngón chân xinh đẹp trong những hạt cát màu vàng, trông như ngọc trai được đào từ biển sâu, vô tội ném lên bờ cát, hỗn độn cùng vỏ sò.

Hắn muốn nhặt nó lên, hắn không muốn bị nó làm điêu đứng, hắn …

“Sao vậy?” Giọng nói của Thẩm Thanh Huyền chợt gọi tâm hồn hắn về.

Thân thể Cố Kiến Thâm lập tức cứng đờ, thế mới nhận ra mình đã cúi người duỗi tay tới.

Chỉ thiếu chút nữa là đã chạm vào, chỉ thiếu chút nữa đã … Phía sau Cố Kiến Thâm đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn cứng ngắc cầm một mảnh vỏ sò màu bạc nằm bên chân Thẩm Thanh Huyền, nói: “Thật, thật đẹp.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn theo hướng hắn, nhất thời lộ vẻ mặt ghét bỏ, đẹp chỗ nào?

Cố Kiến Thâm hoàn toàn không dám chuyển mắt, hắn nhìn chòng chọc vỏ sò trong tay, cứ như đang nhìn một thứ trân bảo hiếm có trên đời, hắn bình tĩnh dùng miệng miêu tả đường nét xinh đẹp của chiếc vỏ sò này, song trong đầu đều là “ngọc trai” còn xinh đẹp hơn nó gấp trăm ngàn lần.

Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn chẳng hay biết gì, chuyện này cũng không trách y được, bàn về trình độ giấu tâm sự, trải mắt khắp tam giới chẳng ai hơn được Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền tưởng hắn thích vỏ sò này thật nên thử suy tư, thế mà lại thấy có lý.

Sở thích của Cố Kiến Thâm vốn theo phong cách của Vạn Tú sơn, khác biệt hoàn toàn với y, trước kia luôn đón ý nói hùa với sở thích của y, hiện giờ phong ấn ký ức lại không có y đi đầu, cho nên người này bại lộ bản tính?

Một vỏ sò nát như thế lại yêu thích không buông tay, Thẩm Thanh Huyền nói: “Nếu con thích thì về bố sai người tặng cho con một hộp …”

Y còn chưa nói xong, Cố Kiến Thâm bỗng nhiên bảo: “Ngọc trai được không?”

Thẩm Thanh Huyền nghe không hiểu: “Hả?”

Cố Kiến Thâm thấy miệng khô lưỡi khô một cách khó hiểu, hắn rũ mắt bảo: “Có thể tặng con một hộp ngọc trai không?” Tầm mắt của hắn lại rơi trên ngón chân xinh đẹp mịn màng kia, chậm chạp nói, “Ngọc trai, màu trắng, lớn bằng ngón cái.”

Sở thích kiểu gì vậy? Thôi thôi, hiếm khi Cố Kiến Thâm muốn thứ gì từ y, Thẩm Thanh Huyền nuông chiều nói: “Được!”

Cố Kiến Thâm mỉm cười, không rõ đến cùng mình đang nghĩ gì.

Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Con cũng cởi giày đi, giẫm trên này dễ chịu lắm.”

Cố Kiến Thâm chần chờ, Thẩm Thanh Huyền lại giục nên hắn cởi giày ra, cùng y giẫm lên bờ cát.

Cố Kiến Thâm cảm thấy mình bệnh rồi, hắn đi phía sau Thẩm Thanh Huyền, giẫm lên từng nơi mà Thẩm Thanh Huyền đã đi, giống như … giống như … đang giẫm lên da thịt trắng nõn của y.

“Đi nhanh chút nào.” Thẩm Thanh Huyền gọi hắn.

Cố Kiến Thâm bị bắt thóp, cảm giác khô nóng trào lên ngực, hô hấp trở nên dồn dập.

Thẩm Thanh Huyền chộp tay hắn, bỗng nhiên rơi vào bàn tay mát lạnh khiến Cố Kiến Thâm như bị phỏng tới nơi.

Hắn toan giãy ra, Thẩm Thanh Huyền đã dùng sức nắm chặt rồi bảo: “Đằng trước có rất nhiều vỏ sò, nếu con thích thì bố con mình đi nhặt vài cái thật đẹp đi!”

Cố Kiến Thâm ngu ngơ đáp: “Dạ … được.”

Thẩm Thanh Huyền vì khiến Cố Kiến Thâm vui mà cố gắng tìm vỏ sò hắn thích.

Tiêu chuẩn là … cái y cảm thấy cực xấu, sau đó đưa cho Cố Kiến Thâm: “Đẹp không?”

Cố Kiến Thâm: “Đẹp.”

Quả thế – Thẩm Thanh Huyền thần nghĩ, tiếp tục đi tìm vỏ sò xấu xí.

Hết cách rồi, tình yêu là vậy đấy, phải biết cách bao dung lẫn nhau, y không thể để Cố Kiến Thâm luôn chiều mình, y cũng muốn nhân cơ hội chiều chuộng hắn.

Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền thấy lòng ngọt ngào quá đỗi, nhìn vỏ sò xấu xí này cũng thuận mắt hơn!

Hai người nhặt rất nhiều, tạm thời không biết tâm trạng Cố Kiến Thâm thế nào, chứ Thẩm Thanh Huyền thì khá là vui vẻ.

Sắc trời dần sập tối, hai người bắt đầu sắp xếp chỗ ở trên đảo.

Mặc dù là đảo nhiệt đới nhưng ban đêm vẫn khá lạnh, chẳng qua cái lạnh này rất dễ chịu, mang theo mùi hương loảng thoảng của biển, khiến người cảm thấy bình yên đến lạ.

Khổ nỗi đã chạy suốt một ngày, ban đêm phải nghỉ ngơi trước đã.

Hôm sau, kỳ nghỉ chính thức bắt đầu.

Thẩm Thanh Huyền dậy thật sớm, làm một bữa sáng đơn giản, Cố Kiến Thâm đi ra thấy y được tạp dề ôm lấy mà ngẩn người.

Thẩm Thanh Huyền: “Đi rửa mặt rồi dùng bữa.”

Cố Kiến Thâm đi tới: “Con … tới phụ.”

Thẩm Thanh Huyền: “Không cần, con chờ ăn là được.”

Cố Kiến Thâm đồng ý, đi rửa mặt rồi lại nhịn không được quay đầu nhìn, thấy một Thẩm Thanh Huyền bận rộn như thế làm đầu óc chìm ngập trong những mớ suy nghĩ hoang đường cùng cực.

Hắn không muốn tiếp tục nghĩ nữa, bèn thở sâu, định dùng nước lạnh thổi lý trí mình về.

Thẩm Thanh Huyền vừa ngâm nga vừa chiên trứng ốp la, hồn nhiên không biết “bé đáng yêu” nhà mình đã có bản lĩnh như thế.

Khi Cố Kiến Thâm đi ra thì bữa sáng đã được dọn lên bàn.

Phòng ăn được xây rất đẹp, hai bên để trống, quay đầu có thể trông thấy biển, xanh lam và vàng hòa quyện với nhau, tạo nên cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Thanh Huyền: “Nếm thử xem, lâu rồi bố không làm.”

Cố Kiến Thâm hoàn hồn, thấp giọng: “Không ngờ bố còn biết nấu cơm.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Trước kia bố chỉ biết nấu mì.” Hiện giờ Tôn chủ đại nhân đã biết thứ kia không phải để không mà ăn, sau khi nấu chín thì mì thịt bò dưa chua rất là thơm.

Cố Kiến Thâm cười bảo: “Thì ra bố cũng từng ăn thứ này.” Từ lúc Cố Kiến Thâm hiểu chuyện thì Thẩm Thanh Huyền đã về với hình thức sống trong nhung lục, hệt như một quý công tử tao nhã không dính nước mùa xuân.

Thẩm Thanh Huyền: “Trước khi con được sinh ra thì bố nghèo lắm.”

Cố Kiến Thâm tò mò: “Nghèo ư?”

“Ừ …” Nghe hắn hỏi làm Thẩm Thanh Huyền rất hoài niệm, y bảo, “Lúc mẹ con mang thai, hai người cùng sống trong một làng chài nhỏ, nhưng nơi đó rất đẹp, giống ở đây vậy, bước ra ngoài sẽ thấy biển ngay.”

Cố Kiến Thâm nghe y nói xong, lòng hiếu kỳ bỗng dưng tan biến, hoàn toàn không muốn nghe tiếp nữa.

Thẩm Thanh Huyền lại rất thích khoảng thời gian ấy, nói tiếp: “Mẹ con nấu ăn rất ngon, có điều sau khi thai lớn bố chẳng dám để chị ấy vào phòng bếp nữa, dọa người lắm kìa, người chỉ nhỏ bằng ấy mà vác cái bụng thật to …” Mẹ là một sinh vật thần kỳ và vĩ đại, sống trăm triệu năm, Thẩm Thanh Huyền cũng hiểu tiếp nối sinh mạng là một chuyện kỳ diệu thế nào.

Cố Kiến Thâm nghe y nói mà miệng toàn đắng chát, hoàn toàn không nhấm nháp được mỹ thực trước mặt.

Thẩm Thanh Huyền lại như mở máy hát, nói luyên thuyên: “Sau khi con ra đời, chúng ta …” Y nhớ đến bé con hồi ấy cứ bám y mãi không buông, chợt thấy buồn cười, nhịn không được muốn nói thêm vài câu.

Cố Kiến Thâm bất chợt buông dao nĩa: “Con no rồi.”

Thẩm Thanh Huyền nói một nửa, còn chưa được tận hứng nhưng cũng đành dừng lại, y nhìn Cố Kiến Thâm bằng ánh mắt nghi hoặc.

Cố Kiến Thâm đứng dậy nói: “Con ra bên ngoài một chút.” Dứt lời, hắn xoay người ra cửa.

Thẩm Thanh Huyền nhìn chén đĩa của Cố Kiến Thâm, sandwich bên trên chỉ được cắn một xíu …

Là y làm dở không hợp khẩu vị của hắn sao? Thẩm Thanh Huyền cắn thử, có tệ lắm đâu.

Vậy hắn bị làm sao? Phiền y lải nhải à?

Đau lòng thế, Thẩm Thanh Huyền đã xem rất nhiều sách dạy con, sợ mình bất cẩn thành một “ông già” bị ghét, dù gì chuyến này y muốn yêu đương với hắn, nhưng hai người lại chênh nhau tới mười bảy tuổi … Cố Kiến Thâm không có ký ức có ghét y hay không thì khó mà nói.

Ở hiện thế có câu “ba năm cách một đời”, hai người họ chênh mười bảy tuổi, chẳng khác nào cách nhau gần sáu đời, có thúc ngựa cũng theo không kịp!

Thẩm Thanh Huyền cũng ăn không vô nữa, ôm tâm trạng phức tạp quay về phòng, nhìn bản thân trong gương.

Dù là thể xác phàm thế, nhưng y vẫn có pháp môn giữ gìn tuổi trẻ.

Theo lý thì … đâu có già đâu QAQ?

Thẩm Thanh Huyền xoắn xuýt, chưa bao giờ thấy nhiệm vụ khó khăn như lúc này.

Đầu tiên phải để Cố Kiến Thâm xem y là cha, sau đó còn phải nảy sinh tình cảm lệch lạc với y.

Nhưng mức độ phải thế nào? Làm sao mới có thể nắm bắt một cách hoàn mỹ?

Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng rõ nữa.

Cố Kiến Thâm bỏ của chạy lấy người, đi được mấy bước đã thấy hối hận không thôi, nhưng hắn không muốn về để nghe y kể chuyện quá khứ, ngay cả một câu cũng không muốn.

Vậy mà trong đầu hắn đã phác họa ra cảnh tượng ấy rồi.

Đôi tình nhân trẻ tuổi bỏ trốn đến đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ, vì tình yêu mà chẳng màng thứ gì, chỉ cần được ở bên nhau thì dù cuộc sống có khó khăn thế nào, họ vẫn thấy ngọt ngào không gì sánh bằng.

Đây … đây là bố mẹ hắn, là tình yêu của họ.

Cố Kiến Thâm cảm thấy mình điên rồi, hoàn toàn điên rồi.

Hắn không thể dằn nén nỗi cay đắng trong lồng ngực, như đã mất đi người quan trọng nhất, người mình khát vọng cả đời nhất … Linh hồn đang kêu gào không cam lòng, cơn tuyệt vọng không cách nào hình dung ấy khiến trước mắt hắn chỉ còn lại u ám.

Vì sao lại thế, vì sao lại trở nên thế này?

Cố Kiến Thâm chất vấn bản thân, lại chẳng thể tự mình tìm được đáp án.

Hắn lẻ loi ngồi trên bờ biển, nhận ra thời gian mình mong chờ đã lâu đã trở thành luyện ngục đáng sợ nhất.

Thẩm Thanh Huyền cuống tới mức gọi điện cho trung tâm nghiên cứu thanh thiếu niên, tư vấn cho y nên làm gì để không bị con mình ghét …

Sau đó vẫn do Cố Kiến Thâm tỉnh táo lại, mặc dù khó chịu, nhưng hiếm khi có được kỳ nghỉ, lại còn được ở riêng với y trong thời gian dài, hắn không muốn bỏ qua như thế.

Cố Kiến Thâm tìm Thẩm Thanh Huyền: “Chỗ này có cho lặn không?”

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền cứ lo mình bị xem là cha già, nghe hắn hỏi liền đáp ngay: “Lặn sâu cũng được.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Vậy chúng ta đi lặn đi.”

Thẩm Thanh Huyền vội đáp: “Ừ!”

Đi lặn đương nhiên phải thay quần áo, toàn bộ quá trình Cố Kiến Thâm đều nhìn không chớp mắt, vẫn cứ bình tĩnh như chưa thấy gì.

Thẩm Thanh Huyền hồn nhiên không lo, bảo người đưa trang bị rồi cùng Cố Kiến Thâm xuống nước.

Đáy biển rất đẹp, ngay cả Thẩm Thanh Huyền ghét màu lam cũng thấy hứng thú không thôi.

Bởi vì trong sắc xanh ẩn chứa biết bao điều xinh đẹp, có cá nhiệt đới đỏ và vàng tươi, những rặng san hô với ánh vàng rực rỡ tựa như hoàng kim chìm vào đáy biển.

Hai người chơi đùa thật vui, sau khi lên bờ, bầu không khí gượng gạo trước đó đã dịu hơn rất nhiều.

Thẩm Thanh Huyền cẩn trọng từng lời, không dám nói thêm gì, chỉ tán gẫu theo đề tài của Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm cũng dần dần bình tĩnh trở lại, hưởng thụ khoảng thời gian yên bình thoáng chốc này.

Ngày cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền đã thả lỏng bèn nói với vẻ đầy hứng thú: “Chúng ta thi đấu đi?”

Cố Kiến Thâm hỏi: “Đấu gì?”

Thẩm Thanh Huyền: “Đương nhiên là bơi lội.”

Cố Kiến Thâm tiếp tục hỏi: “Thi làm sao?”

Thẩm Thanh Huyền chỉ phía trước: “Thấy đảo nhỏ kia không? Chúng ta bơi từ đây sang đó, xem tốc độ ai nhanh hơn.”

Cố Kiến Thâm cũng bắt đầu thấy hứng thú: “Được!”

Thẩm Thanh Huyền: “Con đừng xem thường bố, nhất định bố sẽ thắng.”

Cố Kiến Thâm: “Con cũng sẽ không thua.”

Thẩm Thanh Huyền cởi cúc áo: “Tới nào, chúng ta cùng phân cao thấp!”

Vì cớ gì đột nhiên muốn thi bơi với Cố Kiến Thâm? Hành động này không hề tự tiện, mà đã được y nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều ngày.

Ngẫm kĩ lại mới thấy xót xa trong lòng, Tôn chủ đại nhân vạn vạn tuổi thế mà có một ngày sợ già.

Phải biết ở giới tu chân, tuổi tác là một phần mị lực, không phải ai cũng có thể sống lâu được như y đâu.