Nhà tù dành riêng cho trọng phạm của Bộ chỉ huy đặc biệt kín bưng không một kẽ hở, bốn vách tường được bọc bởi thép tấm dày và kính chống đạn, chưa kể còn được phủ thêm song sắt dày đặc phía ngoài. Roth nghiêng đầu đầy tò mò nhìn người đàn ông đứng cách gã một tấm kính và một tầng chấn song bằng sắt kia, “Ngài biết rồi?”
Bruce lạnh lùng nói: “Ông chắc hẳn phải biết nguyên nhân mình vẫn còn sống được đến tận bây giờ.”
Roth nhún vai: “Một câu nói của cậu là đủ để quyết định sống chết của cái thân này, Stewart.” Gã nhìn Bruce bằng vẻ mặt sốt ruột: “Cậu cũng biết, nghiên cứu của tôi rất nhanh liền sẽ có đột phá, thế nhưng cậu lại đặt dấu chấm hết cho nó.”
Bruce liếc gã một cái, y không hề có ý định giải thích nguyên nhân thực sự khiến kế hoạch breakpoint bị bãi bỏ cho kẻ kiên trước mặt.
Roth tiếp tục tự biên tự diễn: “Kế hoạch của tôi có chỗ nào không tốt sao, vì sao cậu lại cứ thế mà gạt bỏ nó?” Ngữ khí của gã vẫn bình ổn, nhưng hai mắt đã phủ kín điên cuồng cùng với phẫn nộ. “Chẳng mấy chốc thứ thuốc tôi tạo ra sẽ có thể hoàn toàn xóa bỏ tình cảm của mấy Omega đó, bọn họ sẽ trở thành thứ vũ khí cường đại nhất, sắc bén nhất trên thế giới này! Một vài lần thất bại không thể chứng minh được gì hết!”
Bruce nhìn Beta đã gần phát điên trước mặt, chẳng buồn che giấu chán ghét trong mắt.
Roth xuyên qua tấm kính thủy tinh có hơi sáng loáng nhìn người đàn ông tóc đen thần sắc lãnh đạm, cười khằng khặc:“Ồ, tôi biết là vì cái gì rồi.”
“Là vì tiểu sủng vật tóc vàng đáng yêu kia của cậu, không phải sao?! Cậu sợ nghiên cứu của tôi khiến hắn mất đi tình cảm, khiến hắn không bao giờ quanh quẩn bên chân cậu van cầu cậu ban tặng cho chút ấm áp nữa?! Bruce Stewart, tôi quả thực không ngờ được trong đầu cậu lại có thứ ý tưởng dơ bẩn đáng ghê tởm như vậy, cậu thật đáng thương ——”
Tiếng hò hét của Roth bất chợt im bặt, gã gắt gao dán vào lưng ghế, cả người bắt đầu run rẩy kịch liệt, hô hấp trở nên ồ ồ, những âm tiết nhỏ vụn không rõ phát ra từ trong cổ họng. Nắm tay Bruce chậm rãi nhấc lên từ trên một cái nút điều khiển phía ngoài phòng giam, sau đó thản nhiên tắt đi thiết bị truyền âm. Dù sao thì tiếng kêu thảm thiết khi bị điện cao thế chạy xuyên thân thể cũng chẳng dễ nghe chút nào.
Một cuộc tra tấn bằng điện giật kết thúc. Cả người Roth như bị vớt ra từ trong nước, vô lực ngồi phịch trên chiếc ghế được gắn liền với sàn nhà, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Thân thể gã vẫn còn co giật, điên cuồng trong mắt rút đi không ít.
Bruce chờ Roth bình phục, sau đó mở loa phát thanh, giọng nói trầm lạnh của nam nhân truyền vào nhà giam.
“Chú ý lời nói của ông, Roth.”
Roth miễn cưỡng nở nụ cười trào phúng, nói câu được câu không: “T...tôi chẳng qua chỉ là ăn ngay nói thật...trưởng quan thân mến ạ...đ...đến tận lúc này rồi mà ngài vẫn không thể chấp nhận được sự thật là ngài đã yêu phải sủng vật của mình sao...”
Thanh âm Bruce bình ổn, “Em ấy không phải là sủng vật.”
Camera trong phòng theo dõi đã sớm bị tắt đi, không ai lớn mật tới nỗi đi giám sát quá trình phỏng vấn của người đứng đầu Bộ chỉ huy đặc biệt với Roth. Bruce chậm rãi nói tiếp: “Em ấy là bạn lữ của tôi.”
Y không ngại để cho Roth biết tầm quan trọng của Randall đối với mình, một khi Bruce đã có gan dám thừa nhận, tức là y có mười phần nắm chắc không ai có thể dùng nó để uy hiếp chế ngự y. Kế hoạch Breakpoint đã bị chôn vùi vĩnh viễn, liên kết giữa y và thanh niên tóc vàng kia đã không còn là nhược điểm cần phải che giấu nữa.
Sức mạnh của thiên tính khiến y cũng theo đó mà trở nên cường đại.
Roth theo bản năng trừng lớn hai mắt. Gã biết Omega xinh đẹp kia bị dấu hiệu, lại không ngờ tới Bruce Stewart sẽ chính mồm thừa nhận quan hệ giữa mình và đối phương, chưa kể đến nhất cử nhất động nhất ngôn nhất ngữ của y đều được phủ thêm một tầng ý muốn bảo hộ mãnh liệt.
Alpha cường đại trước mắt này bởi vì thiên tính mà triệt để thức tỉnh.
“Thâm tình của ngài cũng thực khiến người cảm động mà...Chỉ là, không biết vị kia có biết ngài vì hắn nên mới đem toàn bộ kế hoạch Breakpoint dâng lên cho tôi làm thí nghiệm hay không?”
Bruce khẽ nheo mắt, y thản nhiên đưa tay ấn xuống nút điều khiển điện một lần nữa,
"A —— "
Roth hét lên một tiếng thảm thiết khản đặc, giờ đây gã giống như một con cá hấp hối, cả người run rẩy kịch liệt trên ghế, dưỡng khí tựa như một khát cầu xa vời. Bruce chờ một lúc lâu rồi mới nhấn xuống nút dừng.
Hừ, Bruce sẽ không để cho Roth cứ thế mà chết chỉ với hai lần điện giật. Cái loại tra tấn bức cung dày vò tinh thần người khác này y đã thật lâu không đụng tới, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hai tay trưởng quan tối cao Bộ chỉ huy đặc biệt hoàn toàn không dính máu. Ưu điểm của y chính là khiến người sống không bằng chết, chưa kể y lại còn có một cặp mắt có thể dễ dàng nhìn thấu nhược điểm của người khác.
Nhưng cũng vì thế mà y rõ ràng hơn ai hết, nếu mất đi thanh niên tóc vàng kia, trên người y sẽ phát sinh điều gì.
Không một ai sẽ thích cái khả năng này.
Roth đã vô pháp tiếp tục phát ra tiếng nói, gã cảm giác đầu lưỡi mình đã dính chặt vào biểu mô trong khoang miệng, không khí cùng với nước giờ đây đã trở thành thứ khát vọng xa xỉ, chỉ có đau đớn và run rẩy khi bị điện giật vĩnh viễn đọng lại trên dây thần kinh, tựa như một thứ giòi bọ ăn sâu vào trong xương tủy.
Bruce mở miệng, y lời ít ý nhiều: “Điện giật có thể phá hủy ý chí của phần lớn số người.” Ánh mắt y quét qua nụ cười có phần khinh miệt trên mặt Roth, sau đó lại nói thêm một câu: “Tất nhiên não bộ của những kẻ đó cũng không ngoại lệ.”
Nụ cười trên mặt Roth cương lại, kế đấy liền trở nên vặn vẹo.
“...Không, không, mày không thể làm như vậy!!!” Roth nghiến răng nghiến lợi nói. Thanh âm gã run rẩy khản đặc, lại tựa như thều thào không rõ.
Bruce giống như ngay cả nhìn phản ứng của gã cũng chẳng muốn, y chậm rãi nói: “Không nghĩ ra cách để cứu sống em ấy thì não bộ của ông lưu lại cũng là vô dụng.” Người đàn ông tóc đen tắt thiết bị truyền âm, sau đó xoay người rời khỏi. Nhà khoa học điên kia không tiếng động phẫn nộ gào thét sau lưng y, điên cuồng trong mắt dần dần bị thay thế bởi tuyệt vọng.
Bụng Randall càng ngày càng lớn, nhóc con trong bụng cũng ngày càng sinh động, máy thai —— mà thôi, mặc kệ mấy vị bác sĩ kia gọi cái hành động gây sức ép trong bụng cha mình này là gì đi chăng nữa, nó khiến tinh thần Randall trở nên chập chùng thất thường. Hắn phát hiện tinh thần của mình căng thẳng gần như đạt đến mức độ cao nhất từ trước tới giờ. Hắn cảm thấy có chút vui sướng đến bật cười —— cũng không phải là vì trong bụng mình có một sinh mệnh khỏe mạnh đâu.
Được rồi, hắn thừa nhận, bản thân hắn giờ đây ngay cả mạnh miệng bạo biện cũng có thể dễ dàng nhìn thấu.
Hắn uể oải ngáp một cái, chậm rãi thả lỏng sống lưng, hình ảnh nhảy múa trên màn hình TV khiến mi mắt hắn không tự chủ được mà khép lại, trong phòng khách thực an tĩnh. Tay Randall vô thức đặt lên phần bụng nhô cao. Trong này tồn tại một sinh mệnh, là con của hắn và Bruce Stewart – người thân cận nhất với hắn trên thế giới này.
Thanh niên tóc vàng hai mắt khẽ híp, ngoài cửa truyền đến tiếng dừng xe ô tô, hắn lại mãnh liệt mở bừng mắt. Trong đồng tử xanh biếc như ngọc phủ lên một tầng mịt mờ ảm đạm. Việc này đã trở thành quen thuộc với hắn, mệt nhọc bám trên người tựa như bóng với hình, hắn biết chính mình đang suy nhược dần, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà suy nhược. Đứa bé này là do hắn dùng tính mạng của mình để đổi lấy.
Bruce vừa bước vào liền nhìn thấy đặc công của y nhìn về phía cửa chính, một bộ đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì.
Cả người Randall dựa trên ghế sofa, bụng nhô lên cao cao, gò má vốn dĩ đường nét rõ ràng dưới ánh sáng ảm đạm liền trở nên mờ mờ ảo ảo, nhìn qua lại gầy đến mức khiến người kinh sợ. Randall đã quen với cường đại, cũng giống như y đã quen dùng cái lãnh khốc chó má của chính mình đi giải quyết mọi vấn đề.
Cả hai người bọn họ đều không hề có thói quen đối mặt với cảm xúc quá mức mềm mại.
Báo con của y đang nhanh chóng suy nhược, hắn mất đi răng nanh vuốt nhọn, cũng không còn có thể lẩn trốn nhanh như gió, những gì hắn có bây giờ là một bạn lữ, người đã chính tay đeo lên chiếc vòng cổ trói buộc hắn, cùng với một đứa bé đang từng ngày hấp thụ sinh mệnh của hắn.
Hắn mất đi năng lực tự bảo hộ mình, cũng mất đi năng lực bảo hộ an toàn cho đứa bé. Cho dù có là vương bài đặc công cũng sẽ cảm thấy bất an.
Mà việc bảo vệ Omega đang bất an của chính mình, khiến hắn cảm nhận được an toàn, vốn là chức trách ngay từ khi sinh ra của một Alpha.