Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega

Chương 6: Thẩm mỹ của Randall




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MarS

Beta: Míu

Trận chiến này chưa đến 2 phút đã chấm dứt. Randall buông cây súng trường AK-47 trong tay xuống, thản nhiên bước qua những thi thể đầy những vết đạn máu tươi vẫn đang ồ ạt chảy, cúi người nhặt từ dưới đất lên thiết bị truyền tin vốn nằm trong lỗ tai vừa bị chính mình cọ rớt.

Kênh thông tấn hoàn toàn yên tĩnh.

Randall thở dài, hắn vẫn là một bộ dáng không nhanh không chậm, lẩm bẩm một câu như đang độc thoại: “Thẩm vấn kết thúc”.

Trong tai nghe lại tiếp tục an tĩnh hai giây, sau đó một thanh âm truyền đến, sau khoảng yên lặng quá lâu có vẻ có chút đột ngột.

“Lần sau không được làm rơi thiết bị truyền tin của cậu, đặc công.”

Randall thấp giọng cười rộ lên, hắn vươn tay phủi phủi bụi đất trên người, lại không cẩn thận đụng trúng vết thương trên bụng, nam nhân không tiếng động hấp khí, sau đó nói: “Tôi tiếp nhận phê bình, sir”. Nhưng không có ý định hối cải. 

Thanh âm Bruce Stewart truyền tới rõ ràng: “Mr.James, tôi yêu cầu cậu rời khỏi căn phòng đó ngay lập tức.”

Randall nhún vai: “Đã rõ, trưởng quan.”

Trong tai nghe an tĩnh trở lại.

Trận chiến sinh tồn kịch liệt vừa rồi dĩ nhiên đã kinh động đến những kẻ còn lại trong căn cứ du kích này, tiếng bước chân dồn dập hướng về phòng tra tấn truyền đến.

Đặc công tóc vàng nhìn ngó xung quanh, phòng tra tấn cải tạo từ nhà xưởng cũ đơn sơ nhưng bền chắc, trên mọi cửa sổ đều được lắp những thanh sắt to bằng ngón cái, có muốn chạy trốn cũng không hề dễ dàng. Tiếp đấy ánh mắt của hắn dừng ở góc phòng. Một miệng cống nhỏ bị chiếc bàn cũ che khuất hơi hé ra.

Thanh niên bước nhanh qua, ném cái bàn ra chỗ khác, nắp cống làm bằng thép hoàn toàn lộ ra, phía trên chỉ có một ổ khóa lớn, rãnh khớp cùng với tay cầm để mở đã loang lổ vết rỉ sét, rất có thể trước kia được tạo ra để chuyển hàng hóa sản xuất ra bên ngoài. (để tuồn trộm hàng hóa ra bên ngoài) 

Randall rút súng lục nã một phát đạn vào ổ khóa, tàn lửa nhỏ vụn rơi trên tay hắn. Nam nhân tiến lên vài bước, dùng sức kéo mạnh tay cầm. Năm tháng lâu dần, cánh cửa thép kia đã rỉ sét hơn phân nửa, thanh niên dùng cả hai tay, cơ bắp trên cánh tay gồng lên có phần hơi đáng sợ, khẽ run nhè nhẹ. Randall chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, máu trong người cũng bởi vì dùng sức mà sôi trào.

Cuối cùng nắp cống kia cũng chậm rãi mở ra.

Randall có thể nghe được tiếng chuông không ngừng rung lên nhanh chóng tập kích não bộ, âm thanh cảnh báo “reng reng” khiến trước mắt hắn hiện ra vô vàn đốm sáng đủ mọi màu sắc. (hiểu đơn giản là hoa mắt...)

Thanh niên cố không thở dốc, lập tức chui vào đường ống chật hẹp tối đen như mực kia, bò về phía trước.

Đường ống phía sau cánh cửa chật hẹp bức bối, không khí loãng, Randall nghe được tiếng tim đập “bang bang” trong lồng ngực, đại não trống rỗng, lại càng không ngừng đẩy nhanh tốc độ.

—— Ngay cả chuột sống trong đường ống cũng phải kinh ngạc vì tốc độ của nhân loại này.

Cuối cùng phía trước cũng xuất hiện ánh sáng, Randall dồn sức bò thật nhanh về phía trước, sau đó dùng lực đẩy ra cửa lưới sắt đã hoen rỉ cuối đường ống. Hắn hiện tại giống như hạt gạo trân châu* cuối cùng cũng đến lúc nảy mầm tham lam hít thở không khí 

Randall hít một ngụm khí lớn, không khí nóng bỏng làm khí quản của hắn ngưa ngứa, nhưng giờ phút này, cảm giác tốt đẹp khi không khí tràn ngập buồng phổi đã khiến chút khó chịu đó trở nên nhỏ bé không đáng kể. Tuy nhiên hiện tại hắn vẫn chưa có thời gian để hưởng thụ chút không khí xa xỉ này.

Y phục trên người thanh niên tại màn chiến đấu nhanh gọn dứt khoát vừa rồi ấy vậy mà lại không hề tổn hại dù chỉ một chút, chỉ có thể dùng một từ “thần kỳ” để hình dung, song lại vì bò trong đường ống mà rách tả tơi. Một mảnh vải rũ trên bả vai của hắn, trông vô cùng chật vật.

Randall bật dậy từ trên mặt đất. Hắn dùng tốc độ khó tin chạy thật nhanh về trước. Cùng lúc đó, hai chiếc phi cơ không người lái xé gió bay tới, cánh máy bay màu xám bạc dưới ánh mặt trời sa mạc phản xạ ra quang mang chói mắt. 

“A1 khóa mục tiêu”

“A2 khóa mục tiêu”

“A1, bắn!”

“A2, bắn!”


Randall không hề hao tâm tốn sức ngẩng đầu nhìn thử, tên lửa phóng vụt đi trong không trung tạo ra âm thanh gần như tiếng rít, kéo theo phía sau một đường khói thật dài cắt ngang bầu trời trong xanh.

“Ầm”

Sóng xung kích lan ra mãnh liệt, đặc công tóc vàng bị hất văng ra xa, sau đó rơi thật mạnh xuống phía trước.

Cát vàng ào ạt rơi xuống, Randall lắc lắc mái tóc, nhìn những hạt cát màu sắc không khác tóc mình là bao từ trên đầu rớt xuống. Cả người hắn bị vụ nổ mạnh vừa rồi ép xuống mặt đất, toàn thân đau nhức, quay đầu lại nhìn, khoảng cách từ đây đến chỗ mình vừa đứng cũng phải ba đến bốn thước.

Ngọn lửa hừng hực dấy lên cao ngút trời, Randall xoay người trên nền cát nóng bỏng, nhìn địa phương quỷ quái vừa nãy còn đặc biệt âm u cách đó không xa giờ hóa thành một biển lửa, bỗng nhiên cười phá lên.

“Hahaha...haha...”

Không biết là bởi vì được buông lỏng sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, hay là khoái cảm kỳ dị khi nhìn địch nhân hôi phi yên diệt, thanh niên nằm trên mặt đất cười đến phát nghẹn. Hắn vỗ ngực thuận khí, nhìn từng làn khói dày đặc dọa người từ từ bốc lên che kín bầu trời sa mạc màu xanh lam.

Biểu tình trên mặt đặc công vừa rồi suýt chút nữa bị người một nhà cho ăn một tên lửa thăng thiên vô cùng khoái trá, đôi mắt cũng phủ lên một màu xanh thăm thẳm. Giành giật sinh tử tại đường ống vận chuyển, sức nóng gay gắt của sa mạc, ngọn lửa hừng hực cháy ngút trời, đất cát và hơi lửa đập mạnh vào mặt. Toàn bộ đều cực kì tuyệt vời.

Liếm liếm vết máu tươi, mùi tử vong lượn lờ sát chóp mũi, lúc này mới có cảm giác như người còn đang sống. Randall vừa lòng nghĩ, đây mới đúng là một ngày tốt đẹp.

Hắn phá lên cười.

Trong tai nghe phát ra tạp âm ồn ào, chắc là bị rớt hỏng. Randall không chút do dự gỡ xuống thiết bị truyền tin, thuận tay vứt đi luôn.

Hắn cần phải trở về, nếu không chỉ sợ trưởng quan của hắn sẽ phải viết rất nhiều báo cáo. 

Thanh niên tóc vàng dứt khoát đứng dậy, đôi giày mới đi được vài ngày mà giờ đã cũ mèm nện trên nền cát, thân ảnh từ từ tiêu thất.

Phía sau hắn là ngọn lửa đang điên cuồng cắn nuốt mọi thứ, đạn dược khắp nơi nổ mạnh, tạo thành một luồng nhiệt lưu nóng bỏng, đất cát cuồn cuộn xoay vòng.

Thiết bị truyền tin màu da nhanh chóng bị bão cát vùi lấp.

“Mục tiêu đã bị phá hủy.”

“Nhắc lại, mục tiêu đã bị phá hủy.”


Tổng cục CIA.

Bruce ngồi ở ghế dựa trong phòng làm việc, sắc mặt bình thản tắt đi thiết bị thu hình trực tiếp, cảnh sa mạc chìm trong biển lửa bị thay bằng màn hình xanh thẫm của máy tính để bàn. Tai nghe truyền đến tạp âm “rè rè”, nam nhân tháo thứ đồ chơi nhỏ bé kia xuống, giơ tay nhìn đồng hồ.

Bruce đứng dậy, y mặc một bộ tây trang đen cao cấp được thiết kế riêng, đường may khéo léo làm thân hình càng thêm cao ráo. Ngón tay nam nhân lướt qua vạt áo âu phục, trông có chút thờ ơ.

“Rầm” - Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, hành động thô lỗ đến trình độ này chứng tỏ tâm trạng người mở cửa đang cực kì khó chịu.

Bruce nhíu mày, y nhìn vị “khách không mời” vừa xông vào phòng làm việc của mình.

Quản lý căn cứ CIA khu vực Trung Đông John Clark nổi giận đùng đùng bước vào văn phòng của Bruce, áo khoác màu đen kiểu dáng thông dụng chưa cài hết vì động tác của gã mà đung đưa phần phật.

“Ngài Stewart, tôi hi vọng có thể được nghe giải thích từ Bộ chỉ huy đặc biệt về vụ nổ vừa rồi?” 

Bruce chăm chú nhìn Clark vài giây, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Về chuyện này, ngài Clark, tôi không thể đứng nhìn đặc công của tôi bị kẻ thù tra tấn.”

Clark nở nụ cười giả tạo: “Nếu tôi nhớ không nhầm, ngài là quan chức tình báo CIA tối cao.”

Bruce đáp lại: “Clark, đấy không phải là cách mở đầu tốt đẹp đâu.” Một câu nói ngắn gọn, nhưng cũng chỉ ra rõ kết cục của cuộc nói chuyện này.

John Clark bỗng nghẹn lời. Y vừa mới nhắc nhở chính gã, gã đang cùng ai nói chuyện. Bruce Stewart chỉ hạ một mệnh lệnh, liền điều động ra hai phi cơ không người lái ném bom nổ tung “Hắc Sa” - nơi gã khổ tâm kinh doanh đã hơn một năm, mà người này đây chính là chỉ huy trực tiếp của Bộ chỉ huy đặc biệt, lại là CIA cấp cao. Tất nhiên y biết “Hắc Sa” thật ra chính là thế lực CIA bồi dưỡng tại khu I, cũng rõ ràng đằng sau đó có biết bao dây dưa giữa lợi ích và đấu tranh của các cấp cao phía trên.

Thế nhưng vẫn bị hai quả tên lửa cho nổ tung trong nháy mắt. Có thể là do “đặc công bị kẻ thù tra tấn” kia hoặc đơn giản chỉ là do y muốn vậy.

Người nói một câu lại nắm trong tay quyền sinh sát của biết bao sinh mệnh, hoặc chỉ phất tay cũng có thể khiến một tổ chức khổng lồ biến mất trên bản đồ, người như vậy, tất nhiên sẽ làm người khác thấy sợ hãi.

Bruce hơi mỉm cười, ngữ khí của y nghe vào cũng rất thành khẩn trấn an: “Tôi biết khu Trung Đông gần đây đang trong giai đoạn khó khăn, nhưng tôi biết rõ thành tích của ngài, tôi cho rằng tổng cục cũng vậy.”

John Clark vì ngữ khí của nam nhân mà thoáng run rẩy. Thời gian gã làm việc cho CIA không phải là ngắn, không biết đã trải qua biết bao tinh phong huyết vũ mới leo lên được vị trí quản lý, lại càng hiểu rõ, có một vài nhân vật chỉ cần động một đầu ngón tay, chính gã cũng có thể bị giết chết đến tro cốt cũng không còn. 

Lời của Bruce nửa đầu uy hiếp, nửa sau lại dụ dỗ. Ngắn gọn rõ ràng, đủ khiến cho Clark vốn nổi giận đùng đùng một chữ cũng nói không nên lời. Gã tính đến khởi binh vấn tội, không nghĩ tới lại bị hoàn toàn áp đảo bởi cái người bên ngoài thì cùng cấp bậc với mình, một mặt cảm thấy yên lòng, một mặt thì sau lưng phát lạnh.

Nam nhân tóc đen nhìn người phụ trách khu Trung Đông có phần xấu hổ lúng túng đang chết lặng trong phòng làm việc của mình, mỉm cười nói: “Nếu ngài không còn việc nào khác muốn bàn, tôi còn phải tham dự một cuộc họp tham mưu, ngài Clark.”

John Clark bước thật nhanh ra khỏi văn phòng, trong ngực tràn đầy phẫn nộ vì thất bại, cùng với một phần kinh sợ không muốn thừa nhận, cố gắng điều chỉnh dáng đi của bản thân sao cho không giống như đang chạy trối chết.

“Hắc Sa” không thể lưu lại. Trên thực tế, tổ chức vũ trang địa phương mà CIA nắm giữ trong tay này hiện tại đem đến nhiều uy hiếp hơn là ích lợi. Nếu để truyền thông biết được CIA bồi dưỡng lực lượng địa phương tại khu I với mục đích làm gián điệp, chỉ sợ lại dấy lên một hồi sóng to gió lớn, mà danh dự của cục đã không thể chịu thêm càng nhiều khảo nghiệm.

Clark đã hy vọng nhờ vào việc “Hắc Sa” đem bán vẽ giả bán cho người Nga, coi như “Hắc Sa” vẫn còn chút ít tác dụng. Chỉ là, đối với Bruce mà nói, như vậy thôi vẫn chưa đủ.

Nam nhân tại hội nghị quan chức cấp cao không chút để ý vuốt nhẹ đầu ngón tay. Bruce có chút phiền não, y biết rõ là vì cái gì. Trong đầu y vẫn còn ngưng đọng lại hình ảnh trên màn hình máy tính lúc đó, đặc công tóc vàng giữa biển lửa mênh mông cát bụi phá lên cười, trong ánh mắt ánh lên màu xanh thẳm của bầu trời, nhưng hoàn toàn trống rỗng. 

Hội nghị kết thúc cũng đã gần chín giờ tối, Bruce ngồi ở đầu chiếc bàn dài, tay đặt trên mặt bàn gỗ lim bóng loáng. Ngón tay nam nhân thon dài, làn da có chút tái nhợt. Ánh mắt y đảo qua chiếc nhẫn màu bạc trên ngón áp út, trong đầu chợt nghĩ, có lẽ y thực sự nên tìm một nơi để phơi nắng.

Tuy vậy khiếu thẩm mỹ của Mr.James vẫn không nên tán thành. 

Hết chương 6

     _Góc lảm nhảm_

MarS: Câu cuối của anh Bruce là có ý gì đấy  ( ̄-ƪ ̄) 

Míu:  Ờ thì ý là bạn James chê anh già trắng quá, nên phơi nắng cho đen bớt. Anh tuy nghĩ hay nên đi phơi nắng thật, nhưng lại bồi thêm câu không thể tán thành khiếu thẩm mỹ của bạn James, đại khái mặt trong như đã mặt ngoài còn e:))nghe cưng chiều rõ thấy mọe luôn =)) à, về cái vụ xưng cậu James và James tiên sinh, tôi nghĩ những lúc anh già nói mỉa kiểu này để James tiên sinh nghe có vẻ.... Tình thú hơn chăng ~(‾▿‾~)

MarS: *Gật* Ồ thế ra anh không chỉ băng sơn mà còn là ngạo kiều ╮(╯_╰)╭ 

_Góc Chú Thích_

*Gạo trân châu.