*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành phố du lịch Đông Nam Á, tiếng súng hỗn loạn vang lên.
Randall chậm rãi đổi một băng đạn khác, súng lục phát ra một tiếng “crack” nhẹ, truy binh phía sau đã giảm đi một nửa. Hắn chợt lách người, giấu mình dưới góc tối của những kiến trúc cổ xưa hoa lệ, mùi thuốc súng hòa cùng khói lửa hoàn toàn che lấp đi cái vị đạm bạc của nước mưa. Thanh niên tóc vàng hít sâu một hơi.
Hắn cẩn thận ló đầu ra quan sát hướng đi của kẻ địch, đôi mắt xanh lam trong bóng tối tỏa ra quang mang thẫm màu, lập lòe tỏa sáng. Hắn khẽ liếm môi, tựa hồ cảm thấy thực vừa lòng với tình trạng trước mắt.
Trận chiến này cũng không duy trì trong thời gian quá dài, hắn cũng không cần đụng tới súng nữa, thanh niên di chuyển với tốc độ rất nhanh, truy binh chẳng bao lâu đã bị vứt lại phía sau. Randall thả chậm bước chân, không khí ban đêm mát mẻ khiến người ta vui vẻ thoải mái, thanh niên tóc vàng híp mắt hưởng thụ rồi thở dài một hơi.
Hương vị tự do, thật tốt mà.
Hắn dắt súng lục sang hông, áo phông trắng buông xuống che đi vũ khí kim loại đó. Randall cẩn thận chà xát vết máu dính trên góc áo, sau đó đi vào một khách sạn nhỏ.
Đêm khuya, khách sạn đã sớm đóng cửa, ông chủ người Châu Á đứng sau quầy tiếp tân gà gật muốn ngủ. Gã ngẩng đầu lên nhìn lướt qua vị khách về muộn này, rồi lại uể oải dời mắt đi đánh một cái ngáp. Hiện tại không phải mùa du lịch nên du khách không nhiều lắm, nhưng đất nước nhỏ thuộc Đông Nam Á này lại là nơi đủ mọi hạng người thường xuyên lui tới. Ông chủ khách sạn kiến thức kha khá, tự nhiên hiểu rõ làm sao bo bo giữ mình.
Thanh niên tóc vàng cười cười với gã, bước nhanh lên lầu. Nam nhân thân hình cao lớn thế nhưng bước chân lại vô cùng nhẹ nhàng, cầu thang gỗ cũ kỹ dưới chân hắn không phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Có vẻ tâm trạng của hắn không tệ.
Randall ngã lên chiếc giường đơn cót két rung động trong phòng khách sạn, ngáp một cái, mùi thuốc súng vẫn còn vương lại trong lòng bàn tay, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu đánh úp lại. —— gần đây hình như hắn càng ngày càng dễ buồn ngủ thì phải. Quả nhiên trở nên lười biếng gì gì đó, đúng là một chuyện dễ dàng mà.
Đặc công tóc vàng nghĩ vậy, mi mắt đã từ từ khép lại che đi đồng tử xanh biếc, đầu hắn cọ tới cọ lui trên chiếc gối lông dơ hầy, mái tóc vàng lộn xộn cọ xát trên vải. Động tác cuối cùng của người đàn ông là nhét súng lục xuống dưới gối đầu, tay phải vói vào, mở chốt bảo hiểm.
Sau đó hô hấp hắn dần dần bình ổn. Thanh niên tóc vàng nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ hẹp, thân thể cao lớn hơi cuộn tròn, nhưng dường như lại ngủ đến vô cùng no say.
Cùng lúc đó.
Thời gian kể từ lúc Breakpoint no.3 tự tiện cắt đứt liên lạc với Bộ chỉ huy đặc biệt đã qua ba mươi sáu tiếng. Người đàn ông tóc đen nheo mắt, lắng nghe người dẫn đầu tiểu tổ chiến đấu bên kia báo cáo qua bộ đàm.
Đội thanh trừ đã xác định được vị trí của Breakpoint no.3, cái giá bỏ ra là bốn người chết hai người bị thương, tên đặc công phản bội kia lần thứ hai biến mất trong một ngõ hẻm nào đó tại đất nước nhỏ bé vùng Đông Nam Á.
Giọng Bruce nhàn nhạt: “Đội A rút về nghỉ ngơi hồi sức, đội B đội C lập tức xuất phát.” Y nhìn thoáng qua những điểm sáng thể hiện vị trí các đặc công trên màn hình máy tính, khựng lại hai giây, vẻ mặt không đổi.
Randall James, đã chính thức trở thành mục tiêu thanh trừ của Bộ chỉ huy đặc biệt.
Bruce ngồi sau bàn làm việc, ánh mặt trời ấm áp giăng kín cả một căn phòng rộng lớn nhưng dường như lại không thể xua tan đi nét băng lãnh cô độc bám trên người nam nhân. Y đóng ngăn kéo, trên khuỷu tay trái có một vết chích nhỏ khó phát hiện. Nam nhân tóc đen mím môi, y có thể cảm giác được nước thuốc tuôn trào trong mạch máu, chất lỏng lạnh lẽo tựa hồ có thể đóng băng toàn thân.
Thí nghiệm Breakpoint đến giai đoạn cuối cùng, trưởng quan CIA cấp cao cũng không thể không bỏ ra phần nhiều thời gian đứng trong phòng thí nghiệm, —— ngoải ra còn có vài đặc công Omega tùy thời đều có thể tiến vào kì phát tình.
Những Omega mạnh mẽ, xinh đẹp, thuần phục đó, pheromones tản ra trên người bọn họ không lúc nào không kích thích cảm quan của Alpha. Rất nhiều người đoán rằng đây là nguyên nhân chính khiến trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt mấy ngày gần đây trở nên vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Nhưng mùi vị của những Omega đó nhiều nhất chỉ khiến cảm quan sắc bén của y cảm thấy khó chịu, còn đối với người kia, y chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến máu toàn thân đều chậm rãi sôi sục. Bruce biết đó là vì cái gì.
Rõ ràng những đặc công Omega đó cùng chú báo không nghe lời kia đều giống nhau, nhưng Bruce lại không thể ngăn mình nghĩ đến cuộc hoan ái gần như điên cuồng kia, cùng việc sau khi y tỉnh lại, chỉ còn lại căn phòng trống rỗng ngập ánh chiều tà.
Nam nhân tóc đen nhấc điện thoại, “Gọi đặc công Amanda đến văn phòng tôi.”
Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang.
“Mời vào.”
Thanh âm Bruce không chút phập phồng, tựa như một loại máy móc nào đó, Amanda cố gắng khắc chế hai tay khẩn trương đến độ run rẩy của mình, vặn ra tay nắm cửa bước vào văn phòng.
Ngón tay nữ đặc công phất qua vạt áo tây trang, cô nhìn Bruce, nhẹ hít một hơi: “Trưởng quan, đặc công Amanda đã có mặt theo chỉ lệnh.”
Bruce ngẩng đầu, y buông tài liệu trong tay xuống sau đó chuyên chú quan sát Amanda. Nữ đặc công còn rất trẻ, tố chất tư tưởng không tệ, sự khẩn trương được ngụy trang rất khá, nhưng y vẫn nhìn ra được một chút thấp thỏm cùng với hưng phấn trong đôi mắt nâu nhạt của Amanda.
Amanda chớp mắt, cô biết Bruce - trưởng quan tối cao của Bộ chỉ huy đặc biệt, đang đánh giá mình, ánh mắt như hóa thành thực thể. Nữ đặc công đứng nghiêm, cô nhìn thẳng Bruce, trên mặt người đàn ông tóc đen không nhìn ra chút manh mối nào.
Sau vài giây trầm mặc, Bruce rốt cục mở miệng: “Tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cô, Amanda.” Y hơi thả thậm lại tốc độ khi nhắc đến tên nữ đặc công, Amanda ngay lập tức hiểu được mức độ quan trọng của việc này.
“Rõ, trưởng quan.” Nữ đặc công một chữ cũng không hỏi nhiều, lẳng lặng chờ Bruce hạ mệnh lệnh.
Trong mắt nam nhân tóc đen lóe lên vài phần tán thưởng vô cùng rõ ràng. Đặc công trẻ này có tiềm lực rất ưu tú, cô có gan nhìn thẳng vào y, Bruce thấy được sự hưng phấn mơ hồ và nóng lòng muốn thử trong đôi mắt nâu ấy. Có thể khắc chế dã tâm của mình, ở tầm tuổi của cô cũng được xem như trầm ổn.
“Kỹ thuật bắn súng không tệ.” Bruce bỗng đổi đề tài.
Amanda sửng sốt, cô nở một nụ cười xán lạn, đáp: “Cảm ơn trưởng quan khích lệ.”
Bruce thản nhiên nhìn cô, “Thời gian cô trở thành đặc công chính thức chưa phải là lâu,” người đàn ông tóc đen cúi đầu nhìn thoáng qua vài tờ tư liệu trên tay, nói: “Thành tích trong kỳ đặc huấn cũng rất tốt.”
Amanda vừa mới thả lỏng được một chút, sau đó liền nhận ra thứ trong tay Bruce lúc này là hồ sơ của chính mình, nhất thời không biết tiếp lời ra sao.
Mà trưởng quan của cô dường như chợt nhìn thấy gì đó, ánh mắt ngưng lại trên tập hồ sơ kia, không tiếp tục nói chuyện. Amanda không biết có phải y cố ý tạm dừng hay không, cũng không dám lên tiếng.
Bruce nheo mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt của người đàn ông gần như sắc bén. Amanda chỉ cảm thấy ánh mắt Bruce mang theo áp bức khiến đồng tử cô cố định tại một chỗ, tiếp đấy y không chút lưu tình nhìn thẳng vào tận sâu trong đó. Bruce quan sát đôi mắt của nữ đặc công, sau đó lên tiếng: “Huấn luyện viên của cô đánh giá cô rất tốt.”
Amanda có chút vui vẻ cong khóe môi. Bình xét tốt nghiệp của bọn họ đều do chính tay đặc công huấn luyện điền, nhưng đối với đặc công thông qua sát hạch, những lời nhận xét đó cũng giống như hồ sơ của họ, đều được giữ bí mật, ngay cả chính bản thân họ cũng không biết. Amanda không biết người đàn ông tóc vàng kia cho mình đánh giá như thế nào, chợt cảm thấy thực tò mò.
Ánh mắt Bruce sau vài giây liền khôi phục bình thản vốn có, y nói: “Cậu ta rất thích cô.”
Nữ đặc công lộ ra một nụ cười theo bản năng, nhưng cô chợt nhận ra điều gì đó, rùng mình một cái, đáp: “Có thể được huấn luyện viên tán thưởng là vinh hạnh của tôi.”
Amanda là một cô gái thông minh, cô muốn tiến xa hơn trên con đường này, đương nhiên hiểu rõ mình có thể hay không nên dính dáng đến người nào, mà người thanh niên tóc vàng có thể tùy tiện ra vào văn phòng của trưởng quan cấp cao, có thể nói chuyện không chút kiêng dè với nữ phó quan bên cạnh y là một trong số đó.
Cho dù hết thảy về đặc công tóc vàng kia đều mang theo một loại sắc thái thần bí và cấm kỵ, nhưng cũng không khó để Amanda thấy được tầm quan trọng của hắn đối với Bộ chỉ huy đặc biệt và cá nhân Bruce.
Bruce tựa hồ vô cùng hài lòng với sự cẩn trọng của nữ đặc công, y thản nhiên nói: “Cô rất ưu tú, Amanda. Hiện có một nhiệm vụ muốn giao cho cô, hy vọng cô sẽ không khiến tôi thất vọng.”
“Thời gian Breakpoint no.3 rời khỏi bộ chỉ huy đặc biệt đã vượt quá 24 tiếng, tiểu đội thanh trừ đã được phái ra.” Nam nhân tóc đen thong dong nhìn Amanda, nữ đặc công hơi mở lớn hai mắt, nhìn qua có vẻ ngờ vực.
Bruce cong khóe môi, y nói: “Nhiệm vụ của cô, là tìm được hắn trước tiểu đội thanh trừ, bí mật mang hắn về Bộ chỉ huy đặc biệt.” Nam nhân tóc đen tạm dừng một giây, “Còn sống.”
Amanda thần sắc nghiêm túc.
—— A, có lẽ người thanh niên tóc vàng kia đối với trưởng quan của cô, so với cô nghĩ còn quan trọng hơn nhiều.
“Đã rõ.” Amanda đáp, sau khi Bruce gật đầu đồng ý liền xoay người rời đi.
Bruce lần nữa cúi đầu, nheo mắt.
Thành tích của nữ đặc công trong tập hồ sơ đặc biệt tốt, mỗi hạng mục đều được huấn luyện viên cho điểm cao, chỉ là trong phần lý do huấn luyện viên cho điểm ở dưới cùng lại chỉ có độc một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết bằng vài từ đơn không chút nổi bật.
“She has beautiful eyes.” (Vì lí do này mà anh nhìn người ta bằng ánh mắt soi mói tâm hồn như thế sao...)
Thị trấn nhỏ Đông Nam Á.
Mặt trời ló dạng từ rất sớm, không khí nóng ẩm cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của Randall. Hắn dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, mặt trời đã lên cao, cửa tiệm bán đồ lưu niệm dưới đường đã có người ghé thăm, âm thanh huyên náo từ cửa sổ truyền đến. Thanh niên tóc vàng rút lại cánh tay để dưới gối, từng vệt đỏ sậm hằn lên trên bàn tay phải cầm súng suốt đêm, hắn xoa bóp cánh tay để máu lưu thông trở lại, sau đó động tác lưu loát kiểm tra súng đạn.
Khi đi ngủ nam thanh niên vẫn mặc nguyên kiện quần dài áo phông như cũ, tỉnh dậy là có thể ngay lập tức rời đi. Ánh mặt trời chói mắt, Randall vừa đứng dậy liền cảm thấy tạp âm ong ong trong đầu tăng mạnh, cảm giác hoa mắt chóng mặt ngay lập tức tập kích lại đây.
“Shit!”
Thanh niên nghiến răng nghiến lợi cố gắng đứng vững thân thể, hắn nhắm chặt hai mắt, tầng sương mù trong đầu rốt cục chậm rãi tản đi. Randall chớp chớp mắt, biểu tình có chút khó coi. Hắn không muốn đi sâu tìm hiểu kỹ xem cơ thể mình rốt cục xảy ra vấn đề gì, thích ngủ và chóng mặt cũng không phải là chuyện tốt với một đặc công.
Randall moi từ chiếc balo tùy thân rách rưới ra một cái bọc nhỏ, tung hứng trên tay hai lần rồi nhét vào ngực áo. Hắn lảo đảo rời khỏi khách sạn.
Ban đêm đúng là thời gian náo nhiệt nhất ở quán bar, đủ mọi loại người tụ tập dưới ánh đèn ảm đạm mập mờ, thanh niên tóc vàng ngồi sau một chiếc bàn nhỏ trong góc khuất nhất, nhấm nháp cocktail trên tay. Hắn nhàm chán liếc nhìn đám người quay cuồng trên sàn nhảy, dường như không hề chú ý tới ánh mắt ở một góc khác thỉnh thoảng lại quan sát mình.
Mấy phút sau.
Một người đàn ông để ria mép đến cạnh bàn ngồi xuống: “Sao không tới chơi một chút?” Gương mặt gã mang nét của người Châu Á, tiếng anh coi như trôi chảy.
Randall cười cười, đáp: “Tôi đến đã rất lâu rồi.” Ý cười của hắn cũng không tràn đến trong mắt, đồng tử xanh biếc dưới ánh sáng mê loạn trong quán bar hiện ra một chút thần bí.
Ria mép trưng ra biểu tình hối lỗi: “Dẫu sao thì hàng anh muốn sang tay cũng là đồ hiếm mà.”
Thanh niên tóc vàng khẽ nhếch chân mày, nói: “Tôi dĩ nhiên là có thành ý.” Hắn nhìn ria mép ngồi đối diện, “Tiền chuyển vào tài khoản này.” Hắn đẩy mảnh giấy trước mặt mình cho đối phương, mặt trên là một dãy số.
Ria mép cũng nghiêm túc, chỉ hỏi: “Đồ có mang đến không?” Sau khi có được câu trả lời khẳng định thuyết phục liền bắt đầu nhập lại dãy số viết trên mảnh giấy ăn kém chất lượng của quán bar để chuyển khoản.
Randall gọi điện xác nhận tiền đã được chuyển tới tải khoản, hắn móc chiếc túi vải nhung tinh xảo từ túi áo trong ném cho ria mép đối diện. Đối phương ước lượng thử, lại đem đồ bên trong đổ ra xem vài lần, những viên đá sáng trong suốt dưới ánh đèn u ám vẫn như cũ chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ. Gã hài lòng cất cái túi đi, ánh mắt vô thức đảo qua chiếc điện thoại duy nhất trên tay thanh niên tóc vàng, cười cười, “Mấy ngày này cũng không yên ổn, nếu muốn đi, thì phải nhanh mới được.”
Randall lộ ra một nụ cười giả tạo, “Cảm ơn.”
Đám người này đều là lũ rắn độc, tự nhiên biết rõ gần đây trên địa bàn nhiều ra những nhân vật nào. Bọn họ không muốn một đám đặc công nước ngoài dấy lên gió tanh mưa máu tại nơi này.
Thanh niên tóc vàng nhìn tên ria mép dẫn theo bảy, tám thủ hạ ẩn trong các góc rời khỏi quán bar, hắn rốt cục nhíu mày, âm nhạc trong quán bar bỗng trở nên đinh tai nhức óc, tiếng vang từ chiếc subwoofer* khiến đầu hắn đau đớn như bị kim châm, hắn cắn chặt răng, âm thanh máu lưu động trở nên vô cùng rõ ràng, tựa như có thứ gì rục rịch chờ đợi phá xác mà ra. Thanh niên tóc vàng xoay mặt đi, đem biểu tình thống khổ đến vặn vẹo của bản thân giấu trong bóng tối của ánh đèn. Hai tay Randall chậm rãi bấu chặt vào cạnh bàn, hắn gắng sức nhịn xuống, ngón tay thon dài hiện lên màu xanh bất thường.
*Loa siêu trầm subwoofer, là loa mà bình thường mọi người hay dùng để phóng đại tiếng bass.
—— Thực sự kỳ lạ.
Theo lẽ thường tình thì kỳ phát tình hẳn là đã chấm dứt, hai lần ở sa mạc và nhà Bruce đã thực ngoài ý muốn, nhưng tình huống lúc này đây lại càng bất thường. Thứ dục vọng này không quá mức nóng bỏng, Randall không biết thiên tính của Omega ngoài khát vọng dương v*t của Alpha thì còn có ham muốn với những thứ gì, ít nhất hắn chưa bao giờ có cảm giác như hiện tại.
Mãnh liệt, có phần không giống với thiên tính khát cầu của Omega, lại bức thiết như muốn bảo vệ điều gì đó.
Dục vọng dâng trào rất nhanh mà phai nhạt, cảm giác ấm áp chậm rãi lan tràn toàn thân, mang theo một chút cảm giác ngứa ngáy, Randall bất an hơi cựa quậy thân thể, hắn khắc chế tiếng rên rỉ sắp lao ra khỏi cổ họng, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, thả viên thuốc màu trắng trong ly cocktail. Thanh niên tóc vàng ngửa đầu uống cạn ly chất lỏng màu sắc xinh đẹp như nước trái cây kia. Hắn khe khẽ thở dốc, chiếc ly thủy tinh kia bị nắm rất chặt, chiếc ly đế cao mỏng manh phát ra một tiếng “rắc” nhỏ.