Randall nhắm mắt theo đuôi Bruce tiến vào văn phòng đối phương, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân tóc đen mà ân cần đóng lại cửa phòng làm việc, trên mặt hắn trưng một nụ cười giả tạo nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Bruce hơi buông mắt: “Còn có chuyện gì khác sao, cậu James?” Y vừa cởi áo bành tô vừa bước tới bàn ngồi xuống, thuận tay khoác áo lên lưng ghế tựa.
Randall cười cười, hắn lắc lư đến trước mặt Bruce, đặt mông ngồi lên mép chiếc bàn làm việc siêu lớn. “Trưởng quan thật sự vô tình quá, không tính cho tôi biểu đạt một chút tình cảm mong nhớ à?”
Bruce thản nhiên nhìn người đặc công tóc vàng đang ngồi trên bàn của y, thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen bình thường, chất vải lại vừa vặn ôm sát đường cong xinh đẹp trên cơ thể. Chiếc áo đen bao lấy đôi bờ vai rộng, phần ngực hơi căng chật, hiện rõ cơ bắp phát triển, cổ áo phía dưới mở rộng, tựa hồ là để mặc thoải mái hơn, —— đương nhiên, cũng không loại trừ phương thức câu dẫn đơn giản mà hữu hiệu nào đó, làn da quá mức trắng nõn đối với một nam đặc công được phô ra, trên xương quai xanh cùng cần cổ có thể nhìn thấy những mạch máu màu thanh lam rất nhỏ, khiến người khác dễ dàng liên tưởng đến độ ấm và thanh âm dòng máu đang cuồn cuộn chảy trong đó.
Randall quan sát biểu tình của Bruce, sau vài giây đồng hồ trong đôi mắt lam sắc hiện lên một tia thất bại. —— Trưởng quan của hắn dường như đối với omega được xưng là “xuân dược hình người” không có phản ứng nào cả. Đương nhiên, Randall cũng chưa phóng ra pheromone của hắn, dù sao thì, như vậy là không công bằng, huống chi hắn cũng không muốn trên CNN ngày mai xuất hiện tin vắn “Cơ quan bí mật CIA phát sinh sự cố nghiêm trọng, hai người đàn ông ẩu đả gây thiệt hại trên quy mô lớn.” Có thể Bruce đánh không lại hắn, nhưng mẹ nó Randall James là một omega chết tiệt, hắn không hi vọng hành vi quyến rũ đánh mất chừng mực, dẫn tới hắn cả người xụi lơ phía dưới ướt đẫm mất hết tôn nghiêm mà khẩn cầu, mặc cho trưởng quan của hắn đem lão nhị cứng nóng hoặc bất kỳ cái gì khác nhét vào động huyệt tham lam phía sau.
Tuy rằng chỉ cần nghĩ đến việc cùng một alpha cường đại như Bruce Stewart làm tình cũng đủ khiến máu hắn sục sôi, nhưng hiện Randall còn chưa muốn nếm thử đâu.
Hắn thích mạo hiểm, nhưng ở phương diện này, phải đi từng bước một.
Bruce nói: “Nếu như không còn vấn đề nào khác, tôi đề nghị cậu trở lại cương vị công tác của mình.”
Randall cho y một biểu tình buồn tẻ vô vị, “Sir, ngài cũng biết tôi không thuộc về nơi đấy.” Hắn theo chân Bruce vào đây cũng không phải chỉ vì muốn thử xem trưởng quan của mình sẽ phản ứng thế nào đối với chiếc sơ mi bó sát người hắn mới thay. Hắn không muốn chôn chân ở Bộ chỉ huy đặc biệt, không một ai muốn ngồi một chỗ quá lâu mà không có việc gì làm, định nghĩa “lâu” đối với Randall mà nói chính là trải qua ba giờ đi loanh quanh nhìn nhóm tân binh đánh bao cát.
Hắn không phải là loại có thể huấn luyện người khác, cái loại có thể đối với nhóm tân binh chăm chỉ nói mấy lời kiểu như “Khi làm nhiệm vụ bên ngoài các bạn phải có ý thức tập thể”, “không được đem thiết bị liên lạc của bạn bỏ quên trong túi” hoặc mấy lời vô nghĩa tương tự vậy.
Hắn thậm chí không thích khoảng sân huấn luyện “rách nát tả tơi” kia —— à, cái này đương nhiên chỉ là quan điểm cá nhân của Randall, cũng không phải bôi nhọ kinh tế của cơ quan tình báo trung ương.
Randall cần chiến trường.
“Tôi muốn trở lại công tác, sir.” Randall nói như vậy, đôi mắt xanh gắt gao nhìn chằm chằm Bruce. Bộ chỉ huy đặc biệt này vô vị vô cùng, hết thảy của nơi này đều làm hắn cảm thấy phiền chán, thứ duy nhất Randall muốn lúc này thì lại không chiếm được. Hắn muốn tận hưởng mùi máu và thuốc súng, muốn liều mạng chạy trốn cùng bôn ba lâu dài, chỉ có đem mình ném tới bên mép vực, thanh niên tóc vàng mới có thể nghe rõ tiếng đập của trái tim mình. Thân thể đau đớn đến chết lặng, đều tại khoảnh khắc adrenalin chảy khắp toàn thân mà biến mất, như một thoáng qua, không còn đáng nhắc tới.
Đấy mới thật sự là thiên đường. —— À thì, so với một hồi làm tình kịch liệt cùng Bruce trong tưởng tượng có thể kém hơn chút, song, tính đến bây giờ thì đấy chính là lạc thú tuyệt vời nhất đối với Randall.
Nam nhân tóc đen khẽ nhướn mày, hắn nói: “Nhiệm vụ hiện tại của cậu là huấn luyện người mới. Bộ chỉ huy đặc biệt chỉ cần như vậy.”
Randall bĩu môi đáp: “Còn rất nhiều người trong Bộ chỉ huy đặc biệt có thể đảm nhận trách nhiệm này.” Hắn nhún vai,“Ngài nên thả tôi ra ngoài, Bruce, như thế tôi có thể hoàn thành càng nhiều chuyện.”
Bruce Stewart rốt cục lộ ra một biểu tình nguy hiểm: “Thả cậu ra ngoài là việc không có khả năng nhất mà tôi làm, đặc công.” Thanh âm của y lạnh như băng tuyết, cứng rắn như sắt đá: “Khuynh hướng tự hủy của cậu không thể tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ bên ngoài.”
“Xem ra ngài an bài cho tôi nhiệm vụ này chính là để cấm túc thời gian dài a~.” Randall từ trên bàn nhảy xuống. Hắn vẫn nhìn chăm chú Bruce, nụ cười trêu tức tươi rói trên mặt lại phai nhạt đi một ít, “Vì sao lại nói như vậy?”
Bruce dường như cảm thấy vấn đề của hắn vô cùng phiền chán, y nói: “Cậu đã từng không chỉ một lần lựa chọn đẩy chính bản thân mình vào nguy hiểm, vượt ngoài tầm kiểm soát, ngay cả khi biết rõ vẫn còn biện pháp tốt và an toàn hơn.” Y nhàn nhạt nhìn đặc công tóc vàng - vũ khí, công cụ cường hãn nhất trong tổ chức bí mật này - một omega đủ tư cách để gọi là át chủ bài, bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp cùng cường đại này lại là điên cuồng tự hủy. Y đã biết, ngay từ khoảnh khắc trên màn hình quan sát hiện lên hình ảnh phi cơ không người lái oanh tạc khắp nơi, người trước mắt này bước ra từ trong khói bụi, lại bởi vì adrenalin tăng vọt mà cười khằng khặc không ngừng giống như kẻ điên, thế nhưng tất cả những điều đó vẫn chưa đủ để hắn thỏa mãn, ngay cả khi hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Được rồi, có lẽ tôi có hơi...... Nghiện adrenalin?” Randall đáp, hắn tùy ý cong cong khóe môi, ngay lập tức vẽ lên một nụ cười đủ mê hoặc người khác. “ —— Có vẻ như những thứ tôi nghiện còn chưa đủ nhiều đâu.” Hắn tiếp tục tự giễu mà thêm một câu.
Bruce ánh mắt lạnh lùng đảo qua biểu tình trên mặt thanh niên tóc vàng, “Cậu cấu thành uy hiếp đối với nhiệm vụ và với ngay cả chính bản thân cậu, đặc công. Bộ chỉ huy đặc biệt muốn nguy hiểm này phải được giải quyết.” Bất kì nhiệm vụ nào của Bộ chỉ huy đặc biệt cũng không được phép có nửa điểm sai sót, chưa kể “Mr.James” chính là tài sản quốc gia, tầm quan trọng của hắn đối với Bộ chỉ huy đặc biệt đồng nghĩa với việc tính mạng của hắn không được phép “hao tổn” dễ dàng như vậy, cho dù là bản thân hắn, cũng không có quyền này.
Randall nghiêng đầu, hắn cười lộ răng nanh, nhìn qua vô cùng chân thành, cũng đặc biệt...dọa người: “Tự mình đối mình tạo thành uy hiếp, thì phải “giải quyết” như thế nào đây?” Hắn đột nhiên ghé sát vào Bruce: “Ngài định xóa ý thức của tôi sao, sir?”
Lời Bruce nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ khiến đặc công tóc vàng nghe được rõ ràng. Y nói: “Nếu cần thiết, tôi sẽ.”
Đôi mắt nâu nhìn thẳng vào sắc xanh thẳm đối diện.
Randall trầm mặc hai giây, sau đó lại treo lên nụ cười tươi rói: “Vậy, tôi đi trước.” Hắn xoay người rời đi.
Garcia từ ngoài cửa tiến vào, nàng đem một túi văn kiện đóng dấu “tuyệt mật” đặt trên bàn Bruce, để ý ban nãy trưởng quan vừa mới mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm mặt bàn đến tận năm giây. Đây đối với Bruce Stewart mà nói, đã là thất thố trước nay chưa từng có.
“Sir?” Garcia do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: “Ngài còn có gì phân phó không?”
Bruce nâng mắt. Đôi đồng tử tông nâu của y nhìn qua giống như một loại khoáng thạch nào đó xinh đẹp lại sạch sẽ, cứng rắn trong suốt, nhưng không thể nhìn thấu. “Nới lỏng việc theo dõi James một chút.” Chú báo của y đã bị nhốt vào nhà giam, dây xích trên cổ hẳn nên buông lỏng một chút, dù sao thì cũng không nên quá gây sức ép đối với mãnh thú, huống chi, đó còn là một mãnh thú chưa thuần hóa, đủ hung hãn, nó rất có khả năng sẽ nổi điên mà không thèm để ý tới cái nhà giam này, thậm chí có thể cùng người kiến tạo nên nơi đây đồng quy vu tận.
Garcia có chút kinh ngạc, nàng đang chuẩn bị đáp rõ, lại nghe trưởng quan mình nói tiếp: “Hủy bỏ tất cả đặc quyền của breakpoint no.3, khởi động thiết bị định vị trong cơ thể, cấm hắn rời khỏi Bộ chỉ huy đặc biệt dù chỉ nửa bước.”
Nữ quân nhân rốt cục không thể che dấu sự khiếp sợ của chính mình: “—— Sir?” Nếu nàng không nghe nhầm, trưởng quan là quyết ý muốn giam lỏng breakpoint no.3, điều này đối với một đặc công mà nói, cơ hồ là ngang với tuyên án tử hình.
Bruce thản nhiên quét mắt liếc Garcia một cái.
Nữ quân nhân phát hiện bản thân thất thố, không tiếp tục nói nữa. Bruce bỗng mở miệng lần nữa, y nói: “Mr.James vẫn chưa học được cách làm sao hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.” Vị trưởng quan tối cao của Bộ chỉ huy đặc biệt chợt cong khóe môi, “Hắn nên biết xưng hô không tuân theo quy định đối với trưởng quan của mình sẽ phải chịu phạt. Cô cảm thấy sao, thượng úy?”
Garcia cả người không khỏi cứng ngắc một chút, nàng cố gắng kéo căng người, tránh cho mình bởi vì ngữ điệu vừa rồi của Bruce mà run rẩy. Trận tranh chấp vừa rồi —— hoặc nói uyển chuyển một chút, là khi trưởng quan cùng Breakpoint no.3 nói chuyện, bầu không khí có chút quái dị, lúc đó nàng đang ở ngay bên ngoài phòng, nàng mơ mơ hồ hồ nghe thấy breakpoint no.3 gọi thẳng tên trưởng quan.
Khóe môi nam nhân bị cái người tóc vàng kia gọi thẳng “Bruce” chợt kéo lên một nụ cười lãnh đạm.