Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 75: Phiên ngoại 1




Trong một khu chợ người qua lại tấp nập, ở một quầy hàng nhỏ nằm góc Tây, Cận Hạo ngồi trên chiếc ghế nhựa, tập trung tinh thần chơi game.

“Anh hai.” Cô bé bên cạnh kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng nhắc nhở, “Có khách mua đồ kìa.”Mingtian023donotreup

Trò chơi đang đến hồi kết, những viên gạch rơi càng lúc càng nhanh, Cận Hạo không hề ngẩng đầu lên mà nói:

“Tự chọn đi.”

“Chọn xong rồi.” Cô nhóc nói, “Anh mau cân đi.”

“…” Cận Hạo ấn tạm dừng trò chơi, cân cà chua và cà rốt do đối phượng lựa, ngẩng đầu nói, “Tổng cộng 16 tệ 8.”

Lục Đình Xuyên nhận đồ, đưa tờ 20 tệ, Cận Hạo cầm tiền, lục lọi trong giỏ một lúc, không tìm được tiền lẻ một hào, đành tìm ba tờ 1 tệ, rồi nhét một bó hành hoa bên cạnh vào túi Lục Đình Xuyên:

“Không có tiền hào, cái này bù cho cậu nè.”

“…” Lục Đình Xuyên nhìn hắn.Mingtian023donotreup

“Không đủ hả? Vậy … cho cậu thêm hai trái ớt nè.” Cận Hạo nói xong định đi lấy ớt.

“Đủ rồi.” Lục Đình Xuyên định bảo dư rồi.

“Vậy được rồi.” Cận Hạo cầm máy tiếp tục chơi game.

“Cảm ơn.” Lục Đình Xuyên nói cảm ơn, xách đồ ăn đã mua rồi rời đi, vừa đi được vài bước thì bỗng nghe đằng sau có người gọi: “Này Nhất Trung, tiền cậu rớt nè.”

Lục Đình Xuyên là học sinh Nhất Trung, trùng hợp thay hôm nay y cũng mặc đồng phục, thế nên vô thức nghĩ rằng người ta kêu mình, y quay đầu, thiếu niên ở quầy bán hàng ban nãy cười ha ha vào mặt mình, thấy y nhìn còn nhún vai, tỏ vẻ “cậu bị lừa rồi”.

Nhàm chán. Lục Đình Xuyên lười phản ứng, xoay người bỏ đi.



“Ưm …”

Cận Hạo lật người, một tay ấn vào cái đầu đang phát đau của mình, tay còn lại sờ bên cạnh, chỉ sờ được một tấm chăn đơn, bèn vô thức gọi:

“Đình Xuyên.”Mingtian023donotreup

Trong phòng không ai trả lời, Cận Hạo lại gọi:

“Xuyên Nhi!”

Vẫn không ai đáp lại.

Cận Hạo chống người ngồi dậy, đến khi bớt váng đầu mới nhớ hôm nay là giao thừa, Lục Đình Xuyên về nhà mừng năm mới, tối qua uống say quá nên hắn quên mất vụ này.

Cận Hạo mò trên tủ đầu giường lấy một điếu thuốc, dựa vào đầu giường, nhớ lại cảnh trong mơ vừa rồi.

Đó là lần đầu tiên hắn và Lục Đình Xuyên gặp nhau, lúc đó hắn mới học lớp 9, Lục Đình Xuyên cũng thế, có điều trường hai người cách nhau hơi xa, Lục Đình Xuyên học trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố, còn hắn chỉ học trường phổ thông, còn là sát điểm chuẩn mới đậu.

Năm đó hai người đều 15 tuổi, hiện giờ đã 26, quen nhau 11 năm, ở bên nhau 8 năm.

Đột nhiên mơ thấy chuyện vào nhiều năm trước, tâm trạng Cận Hạo chợt tốt hơn hẳn, bù lại phần nào tiếc nuối vì năm nay không có Lục Đình Xuyên ở bên cạnh đón giao thừa.

“Ầm ầm  ——”

Cửa phòng bị gõ, bên ngoài là giọng của Thiên Thiên:

“Anh hai, anh dậy chưa?”

“Dậy rồi.” Cận Hạo cao giọng đáp, có điều vừa mở miệng mới thấy giọng rõ khàn, nghĩ bụng may mà Lục Đình Xuyên không ở đây, bằng không nếu biết tối qua mình uống cho cổ họng thành thế này, nhất định sẽ lại giận cho coi.

“Vậy anh rời giường mau đi, mẹ bảo em nhắc anh nhớ ăn gì đó.”

“Biết rồi.”

Cận Hạo dập đầu thuốc lá vào gạt tàn cạnh giường, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, đợi hắn chải chuốt xong, Thiên Thiên đã chuẩn bị xong cơm trưa ngồi chờ hắn.

“Mẹ đâu?” Cận Hạo đi qua kéo ghế ngồi xuống.

“Tới siêu thị mua đồ rồi, bảo giao thừa hôm nay có hoạt động khuyến mãi.” Thiên Thiên đáp.

“Ồ.” Cận Hạo bưng canh lên húp, thấy vị hơi nhạt bèn liếm môi hỏi, “Có phải canh quên bỏ muối không?”

“Không quên đâu, anh Lục bảo tối qua anh uống rượu nhiều, nên hôm nay không được ăn mặn, không những canh mà những món khác cũng nhạt.” Thiên Thiên giải thích.

Hai chữ anh Lục làm Cận Hạo ngừng ăn canh, thiếu chút nữa bị sặc:

“Lục Đình Xuyên? Sao em ấy biết tối qua anh uống rượu? Nhóc lại đi mách lẻo đúng không?”

“Em không rảnh vậy đâu.” Thiên Thiên trợn mắt, “Tối qua anh uống say như chết, anh Lục đưa anh về đó.”

Thì ra không phải nằm mơ …

Cận Hạo mơ hồ nhớ ra tối qua hình như mình nghe thấy giọng Lục Đình Xuyên, cứ tưởng nằm mơ, không ngờ là thật, bèn hỏi:

“Em ấy đưa anh về? Còn nói gì không?”

“Nói về sẽ xử lý anh.”

“…”

Cận Hạo làm ca sĩ, đủ để biết cổ họng quan trọng cỡ nào, về vấn đề ăn kiêng Lục Đình Xuyên còn cẩn thận hơn hắn.

Cận Hạo vừa uống xong một bát canh, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi là Lục Đình Xuyên, đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hắn gắp một miếng bánh trứng, đồng thời nhận máy:

“Alo.”

“Tỉnh rượu rồi?” Lục Đình Xuyên hỏi, giọng điệu không được tốt lắm.

“Nghe bảo em muốn xử lý anh nên tỉnh luôn.” Cận Hạo vừa ăn vừa trêu y, “Khi nào tới xử lý anh đây? Anh đang đợi nè.”

“Ngày mai em sẽ tranh thủ qua, anh …”

“Đừng.” Cận Hạo ngắt lời y, “Hiếm khi mới được về nhà, ở bên đó lo cho ba mẹ em đi, ngày mai anh đã đặt vé dẫn Thiên Thiên và mẹ đi du lịch rồi, chừng nào về sẽ tìm em.”

“Sao trước đó không nghe anh nói?” Lục Đình Xuyên hỏi.

“Quyết định nhất thời, dù gì anh cũng rảnh mà.” Cận Hạo vừa nói vừa ra dấu cho Thiên Thiên đừng nói chuyện, “Có lẽ mất một tuần.”

Hai người trò chuyện một lúc mới cúp máy, đợi hắn buông di động, Thiên Thiên mới khó hiểu hỏi:

“Sao em không biết nhà mình sắp đi du lịch? Không phải vì để anh Lục yên tâm ở nhà đón năm mới nên anh nói vậy chứ?”

“Đã bảo là quyết định nhất thời, sao mà nhóc biết được. Vé máy bay đã đặt rồi, chiều mai, đi Tân Thành.” Cận Hạo nói.

Hắn cũng không cố ý lừa Lục Đình Xuyên, quả thật hôm qua đã nhờ người ta đặt vé rồi, chẳng qua Thiên Thiên bảo hắn muốn Lục Đình Xuyên yên tâm ở nhà đón năm mới cũng không sai, từ khi hai người come out vào ba năm trước, Lục gia vẫn không cho phép Lục Đình Xuyên về nhà, ngay cả đêm giao thừa quan trọng nhất trong năm cũng không được về, mãi đến năm nay ông nội Lục Đình Xuyên nguôi ngoai mới cho phép y về mừng năm mới.

Cận Hạo nghĩ thế này, mình không ở đây mừng năm mới, Lục Đình Xuyên sẽ không tìm được mình, trưởng bối Lục gia có lẽ sẽ vui hơn, nên dứt khoát đặt vé mang người nhà đi du lịch một chuyến.

Sau khi ăn cơm xong, Cận Hạo bảo Thiên Thiên về phòng dọn hành lý, còn mình thì ra ngoài đón mẹ.

Người đi đường không nhiều, vì giao thừa nên nhiều cửa hàng đã đóng cửa, không khí khá là quạnh quẽ.

Đến siêu thị đón mẹ Cận, Cận Hạo nói chuyện mình đã đặt vé bay đến Tân Thành cho bà biết, mẹ Cận rất đỗi ngạc nhiên, có điều vẫn không phản đối, dù sao chỉ cần người một nhà cùng nhau đón giao thừa, đi đâu cũng được.

“Đình Xuyên có đi cùng nhà mình không?” Mẹ Cận hỏi.

“Không đi, em ấy ở nhà đón giao thừa.” Cận Hạo đáp.

“Ồ, vậy cũng tốt.” Mẹ Cận cười nói, cực kỳ thông cảm, “Có thể về chăm lo cho trưởng bối rồi.”

Những năm trước Lục Đình Xuyên không được về nhà, y đều đón giao thừa ở nhà Cận Hạo, lúc mới biết quan hệ hai người, mẹ Cận cực kỳ khiếp sợ, có điều lại không phản đối, ba Cận mất sớm, một tay bà nuôi lớn hai đứa con, đối với bà, chỉ cần con mình hạnh phúc là đủ rồi.

Về đến nhà, mẹ Cận chuẩn bị làm sủi cảo, Cận Hạo và Thiên Thiên đứng bên cạnh giúp đỡ, sau khi nhồi nhân xong mới phát hiện đã chuẩn bị dư một phần thịt bò dưa muối mà Lục Đình Xuyên thích ăn như năm ngoái.

Cận Hạo chụp hình gửi cho Lục Đình Xuyên, lúc ăn sủi cảo, hắn ăn thêm một bát, xem như ăn luôn phần của Lục Đình Xuyên.

Giao thừa năm nào cũng là xem chương trình, xem xuân vãn, xem pháo hoa, phát lì xì.

Sau khi ăn xong không lâu, mẹ Cận đưa tiền lì xì cho Cận Hạo và Thiên Thiên, phần của Lục Đình Xuyên thì để Cận Hạo giữ giùm.

Vừa qua 12 giờ, di động Cận Hạo rung lên, không hề ngạc nhiên khi Lục Đình Xuyên gọi tới, hắn nhanh chóng bắt máy:

“Lục Đình Xuyên.”

“Ừ.” Lục Đình Xuyên cất giọng dịu dàng, “Chúc mừng năm mới, Cận Hạo.”

“Chúc mừng năm mới.” Cận Hạo cười đáp.

Lục Đình Xuyên ở nhà cùng ba mẹ đón giao thừa, không có nhiều thời gian nói chuyện, hai người vội nói mấy câu liền cúp máy.

Cận Hạo buông di động, đẩy Thiên Thiên đang dựa vào vai mình mà ngủ:

“Thiên Thiên, dậy.”

“Hửm?” Thiên Thiên mở mắt, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, “Mấy giờ rồi?”

“Hơn 12 giờ, về ngủ đi.” Cận Hạo nói.

“Dạ.” Thiên Thiên dụi mắt, ngồi thẳng người, “Chúc anh hai năm mới vui vẻ, chúc anh năm mới sức khỏe dồi dào, cùng anh Xuyên trăm năm hảo hợp.”

“Ngoan quá.” Cận Hạo cười nhéo mặt bé, rồi đưa tiền lì xì, “Nhóc cũng năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”

“Cảm ơn anh hai!”

Sau khi Thiên Thiên về phòng, phòng khách chỉ còn lại mình Cận Hạo, mẹ Cận đã về phòng ngủ từ sớm.

Cận Hạo ngồi trên sofa một lúc, bắt đầu buồn chán liền tắt TV, cầm di động về phòng.

Có lẽ vì năm nay thiếu một người, hắn nằm trên giường mãi mà chẳng buồn ngủ, nên dứt khoát ngồi dậy tìm vở ngồi trên thảm viết bài hát, viết không biết bao lâu, đến khi bả vai hơi mỏi mới ngừng lại.

Viết hơn mười trang, nhưng không có một ca khúc nào là trọn vẹn, Cận Hạo lật mấy trang trước đã cảm thấy khó chịu, bèn ném đại sang một bên, trực tiếp nằm vật trên thảm. Nằm được chừng mấy phút, hắn vẫn không cầm lòng được, bèn đứng dậy thay quần áo ra ngoài.

Cận Hạo lái xe đến nhà Lục Đình Xuyên, cách cổng lớn Lục gia một khoảng thì ngừng lại, từ chỗ hắn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Lục Đình Xuyên.

Giờ đã là 2 giờ sáng, chỉ có sảnh lớn ở tầng một Lục gia là còn sáng đèn. Cận Hạo đoán có lẽ lúc này Lục Đình Xuyên ngủ rồi, hắn chạy qua cũng không phải vì để gặp Lục Đình Xuyên, dù gì trưởng bối Lục gia vẫn không chấp nhận quan hệ hai người, hắn cũng không muốn làm trưởng bối bức bối trong ngày đoàn viên, song vẫn không kiềm lòng được muốn ở gần Lục Đình Xuyên một lát.Mingtian023donotreup

Ngồi trong xe một lúc, bệnh nghiện thuốc lá của Cận Hạo lại dâng lên, hắn định hút một điếu, nhưng khi nghĩ tới vẻ mặt tức giận của Lục Đình Xuyên, cuối cùng hắn vẫn bỏ xuống, kẹp giữa hai ngón tay, chờ cháy hết điếu thì đi về.

Thời gian một điếu thuốc cực kỳ chóng vánh, Cận Hạo đưa mắt nhìn cửa sổ phòng Lục Đình Xuyên lần cuối, khởi động xe chuẩn bị về, vậy mà vừa mở máy không lâu đã thấy cổng lớn Lục gia mở ra, một thân ảnh xuất hiện từ bên trong.

Cận Hạo phanh lại theo bản năng, lần theo đèn đường để nhìn rõ mặt đối phương, trái tim cứ đập thình thịch, hành động còn nhanh hơn phản ứng, lúc lấy lại tinh thần thì đã đẩy cửa xuống xe rồi.

Dường như đối phương không ngờ hắn lại ở đây, hai người sững sờ đối diện nhau, Lục Đình Xuyên lập tức bước đến trước mặt Cận Hạo, kinh ngạc hỏi:Mingtian023donotreup

“Sao anh ở đây?!”

“Anh tới tìm em.” Cận Hạo nhìn y, “Em thì sao?”

“Trùng hợp thật.” Lục Đình Xuyên mỉm cười, “Em cũng đang định tới tìm anh.”

Hai người quay vào xe, cửa vừa đóng lại, Cận Hạo lập tức ấn Lục Đình Xuyên vào chỗ ngồi trao một nụ hôn mãnh liệt:

“Sao giờ này em lại ra ngoài? Người nhà biết không?”

“Ông nội biết, có điều ông không nói gì, chỉ dặn em sớm mai về.” Lục Đình Xuyên biết hắn đang băn khoăn điều gì, y đợi ba mẹ ngủ mới dám đi ra, “Anh đừng lo.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cận Hạo nghe vậy mới yên lòng, cười nói, “Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” Lục Đình Xuyên xoa tóc hắn, “Đã đồng ý sẽ cùng anh đón giao thừa, may mà không nuốt lời.”

Cận Hạo cúi đầu cười, kề sát người, dịu dàng hôn lên chóp mũi y.

Năm mới vui vẻ, người anh yêu.