Hừng đông hôm nay mang theo chút giá lạnh, không còn tiếng chim hót như thường nghe, ngược lại cây cối khô héo, lá cũng đã rụng hầu hết.
Vì hơi lạnh khiến giấc ngủ thoải mái hơn bao giờ hết nên Lâm Quý Phi vẫn chúi rút bên trong chăn, chỉ chừa duy nhất nữa khuôn mặt.
"Rột" Một tiếng động lạ phát ra khiến mi mắt Lâm Quý Phi rung nhẹ.
"Rột" "Rột" Cũng lại là tiếng đó vang lên khiến mi mắt Lâm Quý Phi rung liên hồi nhưng do sự thoải mái mà cái lạnh mang lại nên đành bỏ ngoài tai.
"Rột" "Rột" "Rột" Lần này thì đến cả đôi mày lá liễu của giai nhân cũng châu lại.
"RỘt" "Rột" "Rột" "Rột" !!!
- Là ai! Là ai ngang nhiên phá hỏng giấc ngủ của ta! - Thiên Nguyệt bật dậy hậm hực.
Bóng nam nhân một nam nhân hắc phục hiện ra, bên hông gác một thanh kiếm ngọc tinh xảo.
Nam nhân tóc đen buộc gọn lên ngồi trên ghế gỗ thượng hạng.
Khí chất tỏa ra khí thế vô cùng, nhìn sơ là biết một bậc nam hảo hán.
Chỉ có điều, trên bàn tay rắn chắc vì luyện võ kia đang cầm một quả táo bị cắn dở.
À! Đây chính là cội nguồn của tiếng động lạ đó! Là cội nguồn của cái kẻ phá đám giấc ngủ đẹp của y!
Con ngươi tím lấp lánh sắc ánh chíu nhạt liếc nhìn y sau đó lại tiếp tục ăn táo.
Thiên Nguyệt cảm thấy bản thân bị khi dễ một cước đạp thẳng tới! Nhưng người kia đã nhanh né được, lại hại chân y va vào ghế gỗ.
Đau đớn thảm thương, Thiên Nguyệt ủ rủ co người lại mếu máo.
Nam nhân thấy đành không nỡ tiến đến xoa chân thay y, Thiên Nguyệt thừa cơ hội rút cây trâm cài trên đầu của nam nhân một đấm tung ra, người kia lại nhẹ nhàng né được.
Lâm Quý Phi gào thét:
- Cái "Cục" không biết xấu hổ kia! Ngươi to gan tự ý ra vào Quý Cung ta! Ta sẽ không cho ngươi toàn mạng quay về! - Thiên Nguyệt giận đến mặt đỏ bừng, tay siết chặt cây trâm.
Cây trâm này không biết là được làm bằng vang hay bằng bạc nhưng có vẻ nó vô cùng giá trị.
Không chỉ về bề ngoài mà còn cả chất toát ra bên trong, trâm dài nhọn hệt như một vũ khí được mài kỹ.
Bên trên là viên ngọc trong suốt đen láy như có nước bên trong, ở giữa ẩn hiện chữ "Vô" không tỏ.
Xung quanh viên ngọc vô giá là các viên ngọc nhỏ đính kèm, tôn lên nét duyên cùng oai phong của trâm quý.
Hoa văn không quá cầu kỳ, đặc biệt duy nhất khắc lên khổ thơ rất uyển chuyển, thu hút ánh mắt người nhìn:
Thiên Nguyệt tựa sương sớm, vô danh ẩn tích
Thi sĩ đều mê mẩn thần hồn điên đảo
Hoa Đào tựa ban mai, thanh uy thiên hạ
Thế gian ai nấy đều bị choáng ngợp
Cùng là cực phẩm thiên hạ vô song
Thiên Nguyệt sao lại tự nhạt nhòa?
Mãi sống kiếp bóng Đào Hoa
Xứng đáng tiểu nhân mới có thể ngộ ra?
Thơ có thâm ý sâu rộng, Thiên Nguyệt đương nhiên hiểu.
Bởi nó giống câu chuyện mà y từng kể cho hắn nghe về Hoa Thiên Nguyệt nhưng y không nghĩ hắn để tâm đến như vậy.
"Ta thích ngươi" Quá khứ ùa về, câu nói hôm ấy lặp lại trong tâm trí Thiên Nguyệt khiến y bất giác đỏ mặt.
Không nói nên lời, lại còn thêm ẩn ý thâm sâu của bài thơ này:
- Khúc thơ này là do ai đã nghĩ ra? - Thiên Nguyệt nhìn hắn giọng nói như ra lệnh.
- Là một danh sĩ già lưu lạc nhân gian, khi biết về Hoa Thiên Nguyệt ông đã đề ra bài thơ này để thương xót cho số phận của một danh hoa bị lãng quên - Nguyên Tướng Quân nói tay cầm thêm một quả táo bên cạnh.
- Thật bi ai - Đôi mắt đen rũ xuống, tại sao? Tại sao trông Thiên Nguyệt lại sầu não như vậy? Phải chăng quá giống với số phận của y?
Mà! Vấn đề bây giờ không nằm ở bài thơ nữa! Vấn đề nằm ở...!viên ngọc quý trong suốt màu đen này! Đó là viên ngọc Ngũ Trưởng của y không lâu trước đó giao cho hắn.
Hắn chưa hoàn trả đã đành, nay lại còn ngang nhiên đem đi làm trâm cài? Thật chọc ta tức chết mà!
- Tên bỉ ổi mặt dày kia! Ngươi ngang nhiên đem bảo vật trọng đại của ta làm trâm cài tóc sao! - Thiên Nguyệt siết chặt thân trâm đưa trước mặt hắn trách phạt.
- Nếu đã là bảo vật thì tại sao phải giấu trong người? Bảo vật không phải là để cho người người ngước nhìn ngưỡng mộ sao? - Nguyên Kì bình thảng cắn một miếng táo.
- Ý ngươi là...!? - Đôi lông mày lá liễu châu vào nhau trong rất yêu kiều.
- Đúng là ngốc! - Đôi mắt tím đảo một cái, thân người cứ thế mà bước ra ngoài cửa.
- Nè chưa nói xong mà! Không được đi! - Lâm Thiên Nguyệt tức tốc truy đuổi.
Hắn rảo một dòng quanh sân, y cũng nối gót theo hắn miệng vẫn cứ không ngừng càu nhàu.
Rảo đi rảo lại cho đến khi quả táo trên tay Nguyên Kì hết sạch, mà chiếc miệng đỏ mọng kia vẫn líu ríu khúc hát chói tai.
Lần này lại là đôi lông mày kiếm châu vào, hắn quay phắt lại làm Thiên Nguyệt bất ngờ không biết ứng xử thế nào.
Hắn vòng tay qua thắt lưng nhỏ nhắn kia giữ chặt, bàn tay chai sạn to lớn đoạt lại trâm một cách dễ dàng.
Thiên Nguyệt nhất thời bị Nguyên Kì làm cho thất kinh, môi kia không thốt nổi thành lời.
- Nói ngươi ngu ngốc chẳng qua là thực sự ngu ngốc! - Nguyên Kì khó chịu mắng y một câu.
- Cái...!cái
Không đợi Thiên Nguyệt đôi co phí lời, hắn nhanh chóng cài chiếc trâm kia vào mái tóc màu lạ thanh ti.
Con ngươi đen đột nhiên lay động, cảm giác tim đập mạnh khiến toàn thân thể Thiên Nguyệt tê liệt hoàn toàn bất di bất dịch.
Dung nhan xứng danh khuynh thành hiện trước mặt hắn cứ ngu ngu ngốc ngốc.
- Trâm là ta đặt làm riêng cho ngươi...!hiểu chưa? - Nguyên Kì cóc vào trán Thiên Nguyệt một cái rõ đau, khiến y tỉnh hẳn ra.
- Ta...!đương nhiên biết! Chỉ là không muốn nói ra thôi! - Lâm Quý Phi oai oán vì đuối lý.
- Rõ ràng là ngu ngốc - Nguyên Kì nở một nụ cười khi dễ trêu chọc y.
Biết là nụ cười khi dễ rồi nhưng...!thực sự chói mắt, thực sự làm cả hoa lá nơi đây cũng phải điêu đứng.
Đúng là nụ cười chết người mà...!hắn cười như vậy không khả ái hay sao chứ! Sao cứ phải mang cái mặt đểu cợt đó khó ưa đó thế nhỉ! Nhưng suy đi nghĩ lại nụ cười kia...!chình thực là nụ cười khi dễ! Sao có thể khả ái chứ! Hứ! Hoang đường!
Thiên Nguyệt một thân đấu tranh tư tưởng, sau đó phủ nhận một cách phủ phàng.
Y bắt đầu phồng mang trợn má tiếp tục tiết mục rượt đuổi.
Cứ thế mà trêu nhau cho đến khi đang chạy bỗng Nguyên Tướng Quân ngừng lại đột ngột, Thiên Nguyệt mất đà mặt đập thẳng vào cánh lưng cứng rộng tê tái cả giác quan.
Đang định thần muốn mắng cái tên thối tha này thì...!Thiên Nguyệt thấy khóe mắt hắn phát ra sát khí mãnh liệt không ngừng.
Chẳng hiểu xảy ra chuyện gì cho tới khi y nhận ra, trước mặt mình Uyển Nhi cùng Dương Thanh đã ở đó tự lúc nào.
Nhưng kì lạ thay, dưới đáy mắt của Dương Thanh cũng phát ra khí lực lạnh cả sống lưng.
Thế là thế nào?!! Đừng nói sắp xảy ra chuyện gì nhé?!
- Ai cho phép ngươi chạm vào Chủ Nhân của ta? Lại còn khi dễ ngài ấy như vậy? - Dương Thanh tước kiếm chĩa thẳng về phía Nguyên Tướng Quân.
Tiêu! Thế này thì gay go to! Tên thối tha này chắc chắn sẽ đánh một trận sinh tử với Dương Thanh! Dương Thanh sẽ tiêu mất! Không được phải ngăn lại!
- A nè...!- Thiên Nguyệt vừa lên tiếng nhưng chưa dứt câu đã bị cướp lời.
- Con tiểu khuyển của Dương Minh Tần đang làm gì nơi Hoàng Cung của Vương triều? - Nguyên Kì cũng nhanh chóng tuốt gươm hướng thẳng về hắn.
- Khoan...!- Thiên Nguyệt can ngăn nhưng...!lại bất thành.
- Dám xúc phạm Chủ Nhân ta! Ta quyết giết ngươi! - Nói rồi Dương Thanh lập tức vung kiếm
Tiếng hai thanh kiếm chạm vào nhau nghe thật chói tai, một cảm giác rờn rợn dâng lên nơi Quý Cung đầy ấm áp này.
Đích thị là sát khí của hai tên hung thần đó! Đao kiếm chạm vào nhau nghe thật vô tình, hai người cứ như ngang tài ngang sức, tấn rồi lại thủ, thủ rồi lại tấn, từng đường kiếm vung lên tàn nhẫn nhưng đồng thời cũng thật mãn nhãn.
Cung nữ, gia nô đều không ai dám lại gần, họ cứ co rúm trong mấy thân cột mà nhìn xem.
Thiên Nguyệt hít một hơi thật sâu, kiên quyết ngăn cuộc chiến phi nghĩa này, y hét thật to:
- Dương Thanh dừng tay!
Dương Thanh nghe dích thân Thiên Nguyệt gọi tên mình đành ngưng động lùi về sau.
Đôi mắt lục ánh lên tia khó chịu nhưng vẫn không dám dùng lời lẽ ngông cuồng để đáp lại:
- Chủ Nhân! Tên đó...
- Câm miệng! Nếu còn coi ta là chủ nhân thì mau thu kiếm! - Đôi mắt đen trực thẳng nhìn hắn, kiên quyết vô cùng.
"Nếu ngươi tiếp tục động thủ thì ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!" Đôi ngươi đen thể hiện vô cùng rõ điều đó.
Dương Thanh trong đáy mắt không phục! Hắn thực sự không phục! Đường đường là một Tướng dũng mãnh, ai ai cũng phải nể sợ! Nay lại buông kiếm trước mặt đối thủ, thế còn gì là tôn ti của hắn nữa chứ!.