[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chương 44: Hoàng thượng thụ thương




Từ Ấp thành đi đến Khúc thành cũng khá xa, còn phải đi qua một đoạn rừng nhỏ nhữa, phòng ngừa đêm đến rừng cây không thể tìm nơi ngủ trọ, Vũ Văn Quân Quyết nửa đường thuê mã xa, để cho ngựa của mình đi phía sau xe.

Cái gọi là hắc nguyệt phong cao thường hay xảy ra sự kiện giết người, đêm đến trong rừng cũng không an toàn, cho nên Vũ Văn Quân Quyết vẫn để mã phu tiếp tục đánh xe, không có dừng lại qua đêm ở trong rừng.

Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, bên phải còn có một giường nhỏ đủ cho một người nằm. Mộ Tử Thư chưa bảo giờ rời nhà đi xa, cũng chưa lặn lội đường xa như vậy, Vũ Văn Quân Quyết sợ hắn mệt, liền để hắn nằm ở giường nhỏ nghỉ ngơi, đắp chăn cho hắn, mình thì ngồi phía bên trái nhìn hắn.

Giờ tý trôi qua, Mộ Tử Thư mơ màng tỉnh lại, liếc nhìn nam nhân bên cạnh có chút buồn ngủ, ngồi dậy nhẹ giọng nói: “Quân Quyết, ta tỉnh rồi, ngươi ngủ một lát đi.”

Vũ Văn Quân Quyết bên cạnh có chút mơ màng nghe Mộ Tử Thư nói liền thanh tỉnh, dìu hắn nằm xuống, đắp kín chăn cho hắn, cười nói: “Không soa, thân thể ngươi yếu đuối, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Mộ Tử Thư biết không lay chuyển được hắn, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, trong lòng có điểm không nỡ. Người này là Đế vương trên vạn người, lại gác bỏ hết thảy đưa hắn du ngoại, ngồi ở trong xe ngựa ngủ gật.

Vũ Văn Quân Quyết cũng không cảm thấy gì, tinh thần hăng hái đưa tay đặt lên bụng của hắn, đùa hỏi: “Có phải có Hoàng nhi rồi?”

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhìn hắn, không muốn đáp lời hắn, khẽ cười bắt lấy cái tay đang tác quái trên bụng mình.

Vũ Văn Quân Quyết cũng không tức giận, cúi người ấn lên trán hắn một nụ hôn.

Hai người đang hâm nóng tình cảm bỗng nhiên nghe thấy tiếng mã phu kêu lên, mã xa đang chạy chậm lập tức dừng lại.

Mộ Tử Thư sửng sốt, Vũ Văn Quân Quyết biến sắc, nội lực của hắn thâm hậu, tuy Mộ Tử Thư không nghe thấy gì nhưng hắn có thể nghe được thanh âm mũi tên đâm vào người mã phu ngoài kia.

“Quân Quyết, có chuyện gì vậy?”

Vũ Văn Quân Quyết vỗ tay hắn trấn an, nín thở ngưng thần nghe động tĩnh bên ngoài, trừ tiếng gió thổi cùng lá cây vang lên, cũng không có cái khác. Quân địch chắc chắn là đang thăm dò trong màn đêm xem bọn họ có ảnh vệ hay không, cho nên vẫn chưa chủ động hiện thân. Xem ra phải ra ngoài dẫn bọn họ ra mới có thể một lưới tóm gọn.

Mộ Tử Thư thấy hắn tựa hồ suy nghĩ gì đó, cũng không dám lên tiếng, khẩn trương cầm tay hắn.

Vũ Văn Quân Quyết trong lòng đã có kế sách, ấn xuống bên môi Tử Thư một nụ hôn, dặn dò: “Ta ra ngoài xem một chút, ngươi không được ra khỏi mã xa.”

Mơ hồ thấy sự tình không đơn giản, nhớ tới thích khách ở cửa thanh lâu ngày đó, Mộ Tử Thư trong lòng bỗng nhiên nghẹn ở cổ họng, gấp gáp cầm lấy tay Vũ Văn Quân Quyết không cho hắn đi.

“Có phải thích khách hay không?, Ngươi đừng đi!”

Vũ Văn Quân Quyết biết hắn lo lắng, trấn an vỗ về hắn: “Không sao, ta sẽ không bị thương, bên ngoài còn có ảnh vệ ẩn nấp. Ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được ra ngoài.”

Cuối cùng hôn lên trán Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết hất màn che ngựa xuống. Quay đầu nhìn mã xa, trong mắt hàm chứa mệnh lệnh, đây là cảnh cáo ám vệ âm thầm bảo vệ tốt Mộ Tử Thư.

Mộ Tử Thư thấy hắn xuống khỏi xe, trong lòng càng sốt ruột, cũng không nằm ở trên nhuyễn tháp. Xốc thảm trên người xuống, ngồi xổm ở màn che xe ngựa lén đẩy ra một góc nhìn tình hình bên ngoài.

Thích khách ẩn nấp trong rừng trong nháy mắt thấy Vũ Văn Quân Quyết đi ra, tất cả đều phi thân đâm kiếm về phía hắn. Triển khai cục diện lấy nhiều đánh ít, nhất thời đao quang kiếm ảnh trong rừng, yên lặng bắn ra, bụi đất tung bay.

Mộ Tử Thư thấy hắn bị nhiều người vây quanh, trong lòng gấp đến độ không nhịn được muốn xuống xe ngựa, thấy hắn ứng phó với nhiều người như vậy vẫn thành thạo thoải mái, không khỏi yên tâm, nhưng ánh mắt cũng không dám phân tâm thời khắc chú ý tình huống của hắn.

Vũ Văn Quân Quyết chỉ dẫn dụ bọn họ đi ra hết mà thôi, cũng không ham chiến, lần nữa đánh một chưởng vào hắc y nhân, đột nhiên phi thân lùi về phía sau. Cũng chính vào lúc này, ảnh vệ trong bóng tối nháy mắt thoát ra bốn người ngăn trở hắc y nhân muốn đuổi theo Vũ Văn Quân Quyết, chiến đấu với bọn họ.

Cong môi trào phúng, không muốn Tử Thư lo lắng, Vũ Văn Quân Quyết giao những hắc y nhân kia cho ảnh vệ, chính mình quay người trở về mã xa. Vừa muốn đến gần mã xa, bỗng nhiên bên cạnh lóe lên một ánh sáng bạc. Vũ Văn Quân Quyết híp mắt phượng, trực giác nhận thấy được bên cạnh mũi tên nhọn bay tới.

“Quân Quyết!”

Dưới ánh trăng, mũi tên phản xạ ngân quang hết sức rõ ràng, may là Mộ Tử Thư không biết võ công cũng chú ý tới hướng mũi tên bay nhanh về phía Vũ Văn Quân Quyết, không khỏi hít một hơi lãnh khí. Trong lòng lập tức không kịp suy nghĩ, vội vàng kéo màn che nhảy xuống xe ngựa ngăn trước người Vũ Văn Quân Quyết muốn đỡ mũi tên thay hắn.

Tử Thư bỗng nhiên nhào tới, Vũ Văn Quân Quyết trong lòng cũng cả kinh, mũi tên đó hắn sớm phát hiện, lúc này cũng bất chấp, rất sợ Tử Thư bị thương, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên ôm người thay đổi phương hướng, trực tiếp xoay người dùng lưng tiếp nhận mũi tên. Cùng lúc đó tập trung nội lực đánh về phía phương hướng mũi tên bay đến, nhất thời liền nghe bên đó tiếng người kêu rên ngã xuống đất.

Mộ Tử Thư được Vũ Văn Quân Quyết ôm vào ngực liền mở to hai mắt nhìn, lúc này không cảm giác được đau đớn khi mũi tên đâm vào người, lại không thể tin nhìn Vũ Văn Quân Quyết, tay cũng run rẩy sờ soạn sau lưng hắn. Quả nhìn sờ thấy mũi tên cắm ở trên lưng cùng một tay đầy máu.

Nhìn bàn tay dính máu, Mộ Tử Thư đại não nhất thời trống rỗng, run rẩy nói: “Quân Quyết, ngươi bị thương…”

Vũ Văn Quân Quyết vốn vì Tử Thư không để ý đến an nguy của bản thân mà nhào tới đỡ mũi tên cho hắn, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cũng không dám hù dọa hắn, hôn lấy trán hắn ôn nhu nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có chuyện gì, trở về xe ngựa đi.”

Trong miệng nói không sao, trên thực tế sắc mặt hắn cũng đã trắng bệch rồi, dưới ánh trăng lại càng rõ ràng. Mộ Tử Thư nhìn tình huống xung quanh, cường ngạnh để cho mình tỉnh táo lại, đỡ Vũ Văn Quân Quyết lên xe ngựa.

Vừa lên xe ngựa, Mộ Tử Thư liền đặt hắn nằm sấp ở nhuyễn tháp, nhìn thấy phía mũi tên cắm vào lưng vẫn còn dính máu, muốn chữa thương cho hắn lại run tay không biết nên làm thế nào.

Vũ Văn Quân Quyết thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trấn an cầm bàn tay run rẩy của hắn, “Đừng sợ, mũi tên không có độc, ta mới dùng nội lực ngăn cản, cũng không bị đâm sâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, dễ dàng rút ra.”

Mộ Tử Thư ngây ngốc nhìn hắn, chưa trải qua chuyện như vậy, rất sợ khi rút tên ra làm hắn đau, run tay không dám động vào mũi tên kia.

“Lúc nhổ ra có phải rất đau không?”

Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn lo lắng, trong lòng ấm áp lại không nỡ, nắm tay hắn cười nói: “Cũng không đau lắm, ngươi lẽ nào muốn nó cứ cắm ở đó?”

Loại thời điểm này, Mộ Tử Thư làm sao còn cười được. Cường ép mình bình tĩnh, kéo xuống lớp vải vóc xung quanh, nhẹ nhàng xé mở áo bào chung quanh mũi tên nhọn. Một bên khẩn trương nhìn Vũ Văn Quân Quyết, một bên cần thận chạm vào mũi tên kia.

Vũ Văn Quân Quyết cong môi, khích lệ hắn, “Nhổ đi! Không có chuyện gì.”

Mộ Tử Thư gật đầu, rũ mắt, một tay đè lên chỗ chung quanh mũi tên, một tay nắm chắc mũi tên, hít sầu một hơi, ngoan tuyệt nhắm mắt dùng sức rút tên ra.

Vũ Văn Quân Quyết rên một tiếng, Mộ Tử Thư lập tức liền nóng ruột, một bên lau chùi huyết dịch nơi vết thương, một bên hỏi: “Rất đau sao? Ta có phải mạnh tay quá không?”

Vũ Văn Quân Quyết cười cười, an ủi: “Không có việc gì, ngươi làm rất tốt.”

Mộ Tử Thư trầm mặc xử lý vết thương cho hắn, nhìn chỗ bị mũi tên đâm vào, vết thương đâm sâu vào thịt dài bằng ngón tay út như vậy. Còn nói là dùng nội lực ngăn lại, đâm vào không sâu, nếu không dùng nội lực, mũi tên này có phải muốn lấy mạng hắn hay không?

Nghĩ như vậy, Mộ Tử Thư vành mắt cũng đỏ lên, chợt nhớ tới ngày ở thư phòng lúc Quân Quyết trấn an hắn ‘Nếu như một ngày ta không còn nữa, ngươi phải làm sao đây?”

Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, hắn thực sự không biết làm như thế nào.

Đỡ hắn ngồi dậy, Mộ Tử Thư cởi bỏ lớp áo cho hắn, dùng vải băng bó vết thương, sau khi xong xuôi lại mặc áo bào vào cho hắn.

“Trước cứ như vậy, sau khi đến Khúc thành ta sẽ bôi thuốc cho ngươi.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn người đang cúi đầu có chút nghẹn ngào, vỗ về mặt của hắn, ôm hắn vào ngực, ôn nhu nói: “Ngươi sợ sao? Ta không sao, đừng sợ.”

Mộ Tử Thư đỏ mắt, nhưng chưa rơi lệ, khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không muốn thấy ngươi bị thương, khi đó rõ ràng…”

“Rõ ràng cái gì?” Vũ Văn Quân Quyết chịu đựng tức giận trầm giọng cắt đứt lời của hắn, nghiêm nghị nói: “Ngươi không muốn thấy ta bị thương, lẽ nào ta có thể để ngươi thụ thương? Ta có nội lực có thể ngăn cản, còn ngươi?”

Mộ Tử Thư hạ mắt, cúi đầu không nói.

Vũ Văn Quân Quyết cũng hiểu rõ hắn muốn bảo vệ mình, vỗ lưng hắn thở dài: “Một vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa, trong lòng chúng ta đều giống nhau, đúng không?”

Mộ Tử Thư ngẩng đầu nhìn vào mắt của hắn, gật đầu, đỡ hắn nằm sấp ở trên giường nhỏ, đắp chăn lên cho hắn, “Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta đi lái xe.”

Vũ Văn Quân Quyết lôi người trở về, hôn nhẹ lên môi hắn, cười nói: “Ngựa còn không biết cưỡi, còn có thể đánh xe?”

Mộ Tử Thư sửng sốt, hắn bị nghẹn nói không ra lời.

Vũ Văn Quân Quyết lại cười, nắm tay hắn nói: “Sau khi bên ngoài xong xuôi, ảnh vệ sẽ đến lái xe, ngươi an tâm nán lại đây đi.”

Nghe hắn nói như vậy, Mộ Tử Thư cũng yên tâm, bây giờ cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ nghĩ mong đến Khúc thành sớm một chút để xử lý vết thương cho hắn.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, đến Khúc thành ta gọi ngươi.”

Vũ Văn Quân Quyết mất máu quá nhiều, vết thương lại sâu, lúc này cũng không còn khí lực, cũng đáp ứng yêu cầu của Tử Thư, mơ màng ngủ.

Mộ Tử Thư thay hắn đắp chăn, nắm tay trông chừng hắn. Thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, nhớ lại câu nói kia, không nhịn được lòng đưa tay lên xoa gò má hắn. Người cho dù lợi hại đến đâu cũng có thời điểm yếu ớt!, bất quá không quan hệ, chúng ta đều là nam nhân, ta cũng có thể chiếu cố tốt ngươi.

Sau khi giải quyết xong đám hắc y nhân, quả nhiên có ảnh vệ lại đây đánh xe đi tới Khúc thành. Khi đến Khúc thành trời cũng đã tảng sáng, trên đường người bán hàng rong cũng đã bắt đầu bày sạp, rất nhiều cửa hàng cũng đã mở cửa.

Thời điểm mã xa đến khách điếm, Mộ Tử Thư mới đánh thức Vũ Văn Quân Quyết, đỡ người xuống xe ngựa rồi đi vào khách điếm.

Tiểu nhị khách điếm thấy người bị thương tiến vào có điểm không tình nguyện, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, móc ra thỏi bạc từ trong ngực ném cho hắn, lúc này tiểu nhị mới khom lưng lấy lòng.

Mộ Tử Thư lo lắng cho vết thương của Vũ Văn Quân Quyết, không muốn nói nhiều với tiểu nhị, kêu hắn chuẩn bị chút cơm nước, cùng nước nóng lên lầu, liền đỡ Vũ Văn Quân Quyết đi lên gian phòng lầu trên.

Ở trên xe ngựa là điều kiện không cho phéo, lúc này, Mộ Tử Thư tỉ mỉ cời quần áo Vũ Văn Quân Quyết ra, dùng nước nóng cẩn thận lau chùi vết thương, lấy ra lọ thuốc quý từ trong bao quần áo bôi thuốc cho hắn. Lại lấy băng vải sạch sẽ được tiểu nhị mang tới băng bó vết thương cho hắn, lúc này mới đỡ hắn ngồi xuống giường, bưng cơm đến cho hắn ăn.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn người vội vội vàng vàng, lúc này còn đích thân uy hắn ăn, không khỏi cười khẽ, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng quá, ta có thể tự ăn được, ngươi cũng đói bụng rồi, cùng ăn đi.!”

Mộ Tử Thư lắc đầu, vẫn kiên trì đút hắn ăn, “Ngươi thân thể suy yếu ăn thế nào được? Để ta đút ngươi, ăn xong rồi ngươi còn phải nghỉ ngơi nữa.”

Hiếm có được một lần phục vụ như vậy, Vũ Văn Quân Quyết cũng không từ chối thêm nữa, cung kính không bằng tuân mệnh mà ăn cơm nước được người yêu đút cho.

Ăn đến thập phần no nê, lại ngồi một lát, Mộ Tử Thư mới dìu hắn nằm sấp xuống, đắp kín chăn mền cho hắn.

“Ngủ đi, ta ở đây trông ngươi.”

Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, nằm nhìn hắn nói: “Ngươi cũng mệt mỏi một đêm, bây giờ đi ăn cơm đi.”

Mộ Tử Thư khẽ gật đầu, ngồi giường nhìn hắn ngủ xong mới đứng dậy đi tới cạnh bàn, cũng không phải ăn cơm, mà là cầm lấy giấy bút tiểu nhị đưa cho viết một bức thư.

Thích khách lần này không biết ai bày ra, bây giờ Quân Quyết bị thương, hắn lại không biết võ công, thật sự không yên lòng. Quân Quyết thân là Đế vương, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì, hắn cũng không muốn thấy Quân Quyết gặp chuyện không may.

Sau khi viết xong thư, Mộ Tử Thư liếc nhìn Vũ Văn Quân Quyết còn đang ngủ say, hướng về gian phòng gọi nhỏ: “Ra đi.”

Nghe được mệnh lệnh của Mộ Tử Thư, tám ảnh vệ dồn dập hiện thân.

Mộ Tử Thư cầm thư trong tay đưa cho một ảnh vệ, trịnh trọng nói: “Trở về Hoàng cung đưa thư này giao cho tổng quản Tác Tây, không được có sai sót gì.”

Ảnh vệ lĩnh mệnh, lập tức ly khai.

“Những người còn lại, tử thủ ở khách điếm, không được cho bất luận kẻ nào tới gần gian phòng này.”

“Vâng!”

Bảy ảnh vệ cũng lập tức biến mất, ở các nơi trông coi căn phòng này.

Sắp xếp xong xuôi mọi việc, Mộ Tử Thư mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại mép giường, nắm lấy tay Vũ Văn Quân Quyết nhỏ giọng nói: “Ta sẽ đem hết sức lực bảo vệ ngươi, ngươi cũng phải mau khỏe lên.”

Vũ Văn Quân Quyết thụ thương nằm ở trên giường, tất cả trọng trách nháy mắt hầu như đặt trên vai Mộ Tử Thư. Chẳng biết thích khách khi nào sẽ xuất hiện, hắn cũng không kịp ăn uống gì, thầm nghĩ phải ở bên cạnh hắn mới yên tâm.