[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chương 39: Xuất cung giải sầu




Ngày ba mươi tháng hai, Vũ Văn Quân Quyết lợi dụng danh nghĩa vi hành mang theo Mộ Tử Thư xuất cung. Trước hôm xuất cung đã nhận được tin tức – công chúa Mạn Toàn bị đam chết ở phủ Mặc Sĩ Hoàng, Mặc Sĩ Hoàng tìm kiếm hung thủ gần nửa tháng chưa có một chút manh mối.

Tin tức này đối với hai người Mộ Tử Thư và Vũ Văn Quân Quyết mà nói không thể nghi ngờ xem như là một tin tốt, người sát hại hài nhi bọn họ rốt cuộc cũng chịu báo ứng.

Lần xuất cung này, chỉ có Vũ Văn Quân Quyết cùng với Mộ Tử Thư, ngay cả Tác Tây cũng không đi cùng, mà hắn cùng với hai vị thừa tướng cùng nhau trấn thủ hoàng cung.

Mộ Tử Thư đừng nói là cưỡi ngựa, ngay cả sờ ngựa cũng chưa từng, bởi vậy hai người liền cưỡi chung một con.

Sáng sớm, một tuấn mã dũng mãnh màu đen, Vũ Văn Quân Quyết ôm Mộ Tử Thư lên ngựa, cùng nhau rời khỏi hoàng cung.

Mộ Tử Thư chưa bao giờ cưỡi ngựa, cũng chưa từng ra khỏi thành, đối với lần xuất hành này đều tràn ngập tò mò, ngồi trong lòng Vũ Văn Quân Quyết khóe miệng vẫn luôn cong lên, khiến mọi phiền não đều vứt bỏ đằng sau.

Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn vui vẻ, trên mặt cũng treo đầy tiếu ý, càng nghĩ càng thấy quyết định ra khỏi cung là hết sức chính xác.

Tuấn mã vừa bước vào thành đều khiến người đi đường chú ý, tuy nói hoàng triều Vũ Văn Quân Quyết không bài xích nam phong, nhưng dù sao cũng là trung tâm kinh thành, từ trước tới nay đều ăn nói thận trọng, nơi nào thấu qua hai nam nhân quang minh chính đại cưỡi cùng một con ngựa như vậy vừa nói vừa cười?

Đáng tiếc, hai người đều không để ý tới quan điểm của những người xung quanh. Vũ Văn Quân Quyết trời sinh cuồng ngạo, từ trước đến nay không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, Mộ Tử Thư lại không muốn lưu ý, hắn bây giờ có Vũ Văn Quân Quyết, sao còn đi lưu tâm tới quan điểm của người khác thế nào?

Tháng ba đầu xuân, những cơn gió mang theo cảm giác mát lạnh, trước khi xuất cung Vũ Văn Quân Quyết vũng khoác cho Mộ Tử Thư một kiện áo choàng, phòng ngừa lúc ngồi trên ngựa nhiễm lạnh.

Một tay cầm dây cương, một tay khép lại áo choàng cho Mộ Tử Thư, lồng ngực Vũ Văn Quân Quyết dán sát lưng của Mộ Tử Thư, hỏi: “ Tử Thư, Hoàng Lăng ở Xuân thành, chung ta ra khỏi hoàng thành, ngươi có muốn tới đó không?”

Mộ Tử Thư gật đầu, trong hoàng thành, ngoại trừ hoàng cung, người ràng buộc duy nhất với hắn chính là bà vú, chỉ tiếc lúc trước còn muốn thực hiện nguyện vọng đưa hoàng nhi đến gặp bà vú nhưng không thể thực hiện được.

“Ta muốn tới thăm bà vú.”

Biết bà vú nuôi Tử Thư từ nhỏ tới lớn, hơn nữa là người duy nhất đối xử tốt với Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết cũng có thể hiểu cảm giác của hắn, liền nhín theo phương hướng ngón tay đối phương giục ngựa đi.

Trước đây hắn tìm cho bà vú một tiểu viện, xuong quanh sầm uất, tuy không lớn nhưng một người ở cũng đầy đủ thoải mái, thanh tịnh, sạch sẽ.

Lúc Mộ Tử Thư mở cửa, bà vú còn sững sờ một hồi, có chút không dám tin tưởng.

Mộ Tử Thư trong thấy bà vú trong lòng ấm áp, kích động nói: “Bà vú Tử Thư tới thăm người.”

Bà vú lúc này mới hồi phục tinh thần, kích động đến nỗi nước mắt đều sắp tràn ra. Nàng trông coi hài tử này từ nhỏ đến lớn, vẫn cho là khi vào hoàng cung rồi cũng sẽ không còn ngày gặp lại, không nghĩ tới người mong đợi một ngày vẫn còn thể gặp.

“Công tử, đúng là ngươi? Bà vú còn tưởng mình hoa mắt, nhanh vào trong ngồi.”

Bà vú kích động dẫn Mộ Tử Thư vào trong, cũng bởi vì trông thấy hài tử quá kích động, mà không để ý tới Vũ Văn Quân Quyết sống sờ sờ đứng bên cạnh.

Vũ Văn Quân Quyết thấy bà vú kích động nhiệt tình đưa Mộ Tử Thư vào nhà, mà không để mắt tới chính mình, khuôn mặt bất đắc dĩ, thế nhưng nhìn về phía phụ nhân năm mươi tuổi đối Tử Thư có ân dưỡng dục không tiện trách cứ, chỉ nghĩ bản thân mặt dày theo vào.

Mộ Tử Thư thấy Vũ Văn Quân Quyết đen mặt nhưng lại vui vẻ, lúc này mới nhắc cho bà vú còn có một người tồn tại đằng sau.

Bà vú quay đầu liếc nhìn Vũ Văn Quân Quyết, vội vàng ngượng ngùng xin lỗi mời hắn ngồi xuống, lại vội vàng đi châm trà cho hai người.

“Xem ta hồ đồ rồi, vị công tử này cũng ngồi xuống đi, một chén trà quê, không nên chê cười.”

Mộ Tử Thư tự nhiên cười nói: “Không ngại, bà vú đừng vội vàng làm gì, cũng ngồi xuống đi.”

Vũ Văn Quân Quyết nể mặt mũi Mộ Tử Thư, không có ghét bỏ loại trà chưa bào giờ uống này, nâng chén lên khẽ nhấp môi.

“Vị công tử này là?”

Mộ Tử Thư mỉm cười, cũng không có ý giấu diếm, nhẹ giọng nói: “Đây là hoàng thượng.”

Hoàng thượng?!!!!

Bà vú mở to hai mắt, vội vã quỳ xuống, hoảng hốt nói: “Thảo dân tham kiến hoàng thượng!”

Không đợi Mộ Tử Thư đứng dậy qua dìu nàng, Vũ Văn Quân Quyết hết sức chủ động ôn hòa đỡ bà vú đứng dậy, cười nói: “Đã ra khỏi cung, bà vú không cần giữ lễ tiết.”

Bà vú liếc mắt nhìn Mộ Tử Thư, thấy hắn mỉm cười gật đầu, lúc này mới run rẩy đứng dậy, nhưng cũng không dám ngồi chung với bọn họ, một tiếng “Bà vú” của Hoàng thượng cũng khiến nàng vô cùng sợ hãi.

Vũ Văn Quân Quyết thấy nàng không được tự nhiên như vậy, khẽ cười nói: “Bà vú ngồi đi, ngươi có ân với Tử Thư, liền là ân nhân của ta, không cần gò bó.”

Mộ Tử Thư cũng đứng daayh đỡ bà vú ngồi xuống, “Hoàng thượng đều nói như vậy rồi, bà vú cũng không nên câu nệ nữa.”

Bà vú lúc này mới ngây người gật đầu ngồi xuống. Thời điểm trước kia công tử tiến cung nàng vẫn còn lo lắng trong cung khó có thể sinh tồn, gần vua như gần cọp, bây giờ được diện kiến Hoàng thượng làm bạn xuất cung cùng công tử, còn dựa vào mặt mũi công tử lấy lễ để tiếp đón bà vú này, cũng không khó nhìn ra Hoàng thượng có tình ý với công tử. Trong lòng yên tâm, cũng vui vẻ cho công tử, nhịn không được đỏ mắt.

“Bà vú, ngươi sao vậy?”

Nghe được câu nói mang theo lo lắng của Mộ Tử Thư, bà vú vội vã xoa nước mắt, cười nói: “Bà vú không có việc gì, ta chỉ là vui vẻ thay công tử, có thể gặp được người như Hoàng thượng, sau này bà vú ta cũng có thể yên tâm ròi.

Mộ Tử Thư cũng minh bạch sự lo lắng của bà vú đối với hắn, mỉm cười, nói: “Bà vú yên tâm đi, Quân Quyết đối với ta rất tốt.”

Bà vú vui mừng gật đầu, thấy ánh mắt thỏa mãn của Vũ Văn Quân Quyết, giống như nhạc phụ nhạc mẫu trông thấy con rể càng nhìn càng thấy vui mừng.

Liếc mắt quanh khu nhà nhỏ này, Mộ Tử Thư có một ý niệm nảy lên trong đầu, liền dò hỏi Vũ Văn Quân Quyết: “Chỗ ở của bà vú tuy là một nơi thanh tĩnh, nhưng sau cũng là không ai chăm sóc, ta muốn lúc trở lại mang theo bà vú hồi cung, có thể chứ?”

Trước giờ chưa từng nghĩ vấn đề này là bởi vì hậu cung quá nguy hiểm, rất sợ bà vú bị liên lụy. Bây giờ hậu cung bình yên rồi, muốn mang theo bà vú thuận tiện chiếu cố.

Bà vú cả kinh, nàng tuy cũng muốn bầu bạn chăm sóc công tử, nhưng việc tiến cung há lại là việc đơn giản như vậy? Sợ chọc Hoàng thượng không vui, bà vú vội vàng khoát tay nói: “Không cần, công tử không cần hao tâm như vậy, bà vú ta một người vẫn có thể chăm sóc bản thân tốt vô cùng.”

Mộ Tử Thư sao có thể đồng ý, nhưng vẫn trưng cầu Vũ Văn Quân Quyết ý kiến.

Vũ Văn Quân Quyết câu môi, việc nhỏ này hắn sao lại không cam lòng chứ? Huống hồ bà vú quan tâm Tử Thư tựa như mẫu thân vậy, ở ngoài cung nhưng vẫn luôn lo lắng quan tâm Tử Thư, tiến cung chiếu cố Tử Thư cùng nói chuyện, sao lại không làm?

“Ngươi nghĩ như thế nào thì làm như vậy!, chuyện nhỏ này cần gì ta phải can dự vào.”

Vũ Văn Quân Quyết như vậy là đáp ứng rồi, Mộ Tử Thư cao hứng cong khóe miệng.

“Bà vú, Hoàng thượng đều đáp ứng rồi, ngươi liền vào trong cung ở nha! Cùng Hỏi Lan Hỏi Mai ở, không cần lo lắng.”

Hoàng thượng đáp ứng rồi, bà vú tự nhiên cũng không phản đối nữa, gật đầu cười, có thể hầu ở bên cạnh công tử thì còn gì bằng.

Hai người ăn trưa ở trong tiểu viện, bà vú cũng nấu một số món cơm thường ngày, cũng là dị thường ngon miệng, ngay cả Vũ Văn Quân Quyết từ trước đến nay kén chọn cũng cảm thán.

“Bà vú, ta cùng với Hoàng thượng ra hoàng thành chơi ít ngày, ngươi cần chú ý thân thể, chờ khi chúng ta quay lại thì cùng nhau hồi cung.”

Khi còn bé Mộ Tử Thư muốn ra ngoài chơi, bây giờ có thể ra ngoài một chuyến hiển nhiên không thể tốt hơn, bà vú cười gật đầu nói: “Đi ra ngoài một chút cũng tốt, khó có dịp ra khỏi cung, công tử không cần quan tâm tới bà vú này, thân thể này vẫn rất cường tráng.”

Sau khi cáo biệt với bà vú, Vũ Văn Quân Quyết thay đổi một cái áo choàng dày hơn cho Mộ Tử Thư, hai người lập tức ra khỏi thành.

“Ra khỏi thành thuận tiện đến Xuân thành, đại hội võ lâm cung ở Xuân thành. Chúng ta đi nhanh một chút, tranh thủ đêm đến đại hội võ lâm trước, nếu như ngươi lạnh thì phải nói với ta, biết chưa?”

Mộ Tử Thư gật đầu, cười cười vươn tay nắm lấy tay Vũ Văn Quân Quyết, cùng hắn cầm dây cương, “Ta không lạnh, đi thôi.”

Vũ Văn Quân Quyết lên tiếng, ôm chặt hắn vào lòng rồi giục ngựa đi tới Xuân thành.

Xuân thành đối diện hoàng thành, ra khỏi hoàng thành chính là địa giới của Xuân thành, tiến vào trong xuân thành chính là đại hội võ lâm. Vũ Văn Quân Quyết trước đây cũng tham gia tranh cử đại hội võ lâm, ý đồ muốn quan hệ với vị trí minh chủ võ lâm. Phủ Võ Lâm Minh gần sát hoàng thành, tự nhiên cũng dễ dàng bảo hộ cho hoàng thành.

Hai người đi thẳng một đường không dừng lại, rốt cục đến đêm cũng tới Phủ Võ Lâm Minh.

Vũ Văn Quân Quyết ôm Mộ Tử Thư xuống ngựa, ôn nhu nói: “Có mệt không?”

Mộ Tử Thư lắc đầu, “Không sao, không có việc gì.”

Vũ Văn Quân Quyết liếc nhìn cánh cửa phủ Võ Lâm Minh, “Minh chủ võ lâm không biết có ở nhà không, nếu không chúng ta có thể ở lại khách điếm.”

Mộ Tử Thư đương nhiên không dị nghị gì với sự sắp xếp của hắn.

Trên thực tế Vũ Văn Quân Quyết muốn tìm Vũ Văn Quân Nhiên nhưng vì Hoàng lăng ở Xuân thành, Vũ Văn Quân Nhiên là bào đệ duy nhất của hắn, hắn cũng định dẫn hoàng nhi cùng Mộ Tử Thư gặp bào đệ, tuy hài tử đáng thương vô phúc sống trên đời, nhưng Vũ Văn Quân Nhiên dù sao hắn cũng là hoàng thúc của nó, có tư cách biết sự hiện hữu của nó.

Nắm tay Mộ Tử Thư dẫn hắn gõ cửa phủ Võ Lâm Minh, một tên đệ tử mở rộng cửa trông thấy Vũ Văn Quân Quyết thì ngẩn người, sau đó liền vội vàng hành lễ: “Tham kiến minh chủ!”

Hắn thế nhưng giờ mới nhớ tới mình cùng Vũ Văn Quân Nhiên khuôn mặt giống nhau, nhưng lại quên dịch dung rồi, bất quá cũng lười dịch dung.

Mộ Tử Thư cũng sững sờ, không rõ vì sao mà nhìn Vũ Văn Quân Quyết.

Vũ Văn Quân Quyết nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói đơn giản ngọn nguồn, Mộ Tử Thư giờ mới hiểu được, không khỏi có chút buồn cười.

Chưa đợi Vũ Văn Quân Quyết nói thêm gì, bên trong cánh cửa truyền tới một thanh âm khó chịu.

“Ai vậy! Còn cho người khác ăn cơm nữa không hả! Minh chủ không có ở đây, có công việc gì sao mà nhiều chuyện vậy!”

Hữu sứ phủ Võ Lâm Minh Tiêu Tử Úc bất mãn ra mặt nói với đệ tử, ra tới nơi nhìn thoáng qua, nhất thời cũng có chút ngạc nhiên, nhãn thần tới tới lui lui nhìn Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư đảo quanh trên người, sau đó cau mày: “Minh chủ ngươi trở về sớm như vậy làm gì? Lưu Nam đâu? Vị này là?”

Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt, vẫn chưa trả lời hắn, Mộ Tử Thư đương nhiên cũng không nhiều lời.

Ba người mắt lớn mắt nhỏ cứ như vậy trừng nhau một hồi.

Tiêu Tử Úc rốt cuộc không nén được tức giận, kỳ quái nhìn vào Vũ Văn Quân Quyết, rồi chỉ chỉ Mộ Tử Thư, có chút không đồng ý nói: “Minh chủ, ngươi, người này không tốt lắm đâu, Lưu Nam tuy tính tình hơi kém một chút, thế nhưng đối với ngươi toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ đặt trên người ngươi rồi. Ngươi như vậy không khỏi khiến hắn thất vọng đi? Ngươi…. Nếu như hắn nổi giận, dẫn người tới đánh chúng ta có thể gặp phiền toái lớn, đúng không? Hơn nữa ta tuy hay trêu đùa hắn, nhưng thật sự thích Lưu Nam hơn, ngươi như vậy không tốt lắm đâu. Ngươi cái này… Lạc biết không? Hắn bảo sao?

Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư nhìn người này léo nha léo nhéo nói một tràng đều có chút bất đắc dĩ, Vũ Văn Quân Quyết cũng không để ý hắn có hiều lầm gì hay không, từ phản ứng của bọn họ nói lên Quân Nhiên không có ở phủ Võ Lâm Minh, cũng lười để ý đến Tiêu Tử Úc, ôm Mộ Tử Thư xoay người rời đi.

Tiêu Tử Úc buồn bực trợn mắt, lăng lăng nhìn bọn họ lên ngựa ly khai.

Quên đi, vấn đề tình cảm của minh chủ hắn không nên tham dự nhiều, bên nào cũng không thể đắc tội ah!

Nghĩ như vậy, Tiêu Tử Úc lắc đầu, huýt sáo xoay người trở về phủ Võ Lâm Minh. Vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, đột nhiên vẻ mặt cầu xin đuổi tới ngoài cửa, nhìn về phía địa phương vắng tanh người, rơi lệ nói: “Minh chủ, ngươi không thể không xin lỗi Lưu Nam a! Ngươi nếu như đắc tội Ly Trần giáo, ta làm sao trông cậy vào Ly Nguyệt mặt than yêu thích ta a!!!”